“Quả nhiên, đánh với người thật sảng khoái hơn nhiều.” Khâu Chấn Dương hất hất tay phải đau nhức do thời gian dài cầm nắm cần điều khiển, vặn vặn cổ rồi lại lần nữa tập trung tinh thần.
Lâm Vũ Hàm trong mắt Khâu Chấn Dương lúc này xác thật là một đối thủ không tồi, thực lực không kém, ám chiêu đủ nhiều, có thể giúp hắn nhanh chóng thành thạo hơn, hắn hoàn toàn tập trung vào so đấu, không có một chút lơi lỏng nào cả.
Người bên ngoài đều đang nghị luận sôi nổi, Lăng Mộc đón Lăng Đang xong vốn chuẩn bị đưa bé con về trước, nhưng khoảng cách giữa ký túc xá cùng tòa nhà huấn luyện có chút xa, nghĩ nghĩ, vẫn là trực tiếp mang Lăng Đang lại đây luôn. Chẳng qua vừa đến lầu năm, y đã bị đám người ồn ào trước mặt này làm kinh sợ.
Sao lại có nhiều người như vậy? Hơn nữa hình như không phải chỉ có mình tân sinh, mà có không ít học trưởng nữa thì phải?
“Oa, đó là khâu ca ca sao? Khâu ca ca cố lên!” Lăng Đang người nhỏ, chỉ có thể thông qua màn hình hiển thị trên tường mà nhìn Khâu Chấn Dương, đứng sau đám người vừa nắm tay Lăng Mộc vừa nhảy nhót. Trên màn hình có chú thích, tuy không thấy người bên trong cơ giáp, như trên đầu cơ giáp sẽ có tên của người đó.
Trác Hàng thính tai, nghe được tiếng của trẻ con tiền quay đầu nhìn xem, lập tức nhìn thấy Lăng Mộc đang cau mày lo lắng nhìn màn hình.
“Mọi người tới đây xem đi.” Trác Hàng qua đi đem người đưa đến đằng trước, thuận thiện cho họ nhìn về phía màn hình quan sát tình hình bên trong rõ hơn, sau khi nhìn thấy Lăng Đang còn hỏi, “Đây là em gái cậu đúng không, thật đáng yêu.”
Thời điểm trước đó bọn họ đến ký túc xá cọ cơm, Khâu Chấn Dương có nhắc tới Lăng Đang, còn nói chuyện bé con cũng ở trong ký túc xá.
Viên Thần Vũ lúc này cũng đi tới, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu nhỏ của Lăng Đang: “Lăng Đang muội muội lớn lên thật đáng yêu a, sao lại khác với anh trai nhiều thế?”
Lăng Đang không cao hứng mà bĩu môi: “Anh đang nói em trai của em xấu hả? Anh thật đáng ghét.”
Viên Thần Vũ tức khắc nghẹn họng: “Không phải, anh trai em không xấu, chỉ có điều lúc nào cũng lạnh mặt, rất dọa người.”
“Anh mới dọa người, cả nhà anh đều dọa người!” Lăng Đang đảo mắt xem thường nhìn Viên Thần Vũ, xoay đầu đi không để ý tới hắn nữa.
Trác Hàng đứng bên cạnh cười nhạo một tiếng, nhìn Viên Thần Vũ mà thở dài lắc lắc đầu.
Từ khi đến đây ánh mắt của Lăng Mộc cơ hồ đều đặt trên người Khâu Chấn Dương chưa từng rời đi, một lúc sau, lòng bàn tay liền thấm ra mồ hôi.
“Đừng lo lắng, thực lực của Chấn Dương rất mạnh, mạnh hơn dự đoán rất nhiều, sẽ không thua.” Trác Hàng nhìn vách tường, nhưng lời nói lại nói cho Lăng Mộc đứng bên cạnh nghe. Từ sau khi Khâu Chấn Dương nhiều lần trước mặt bọn họ bày tỏ tình cảm của mình với Lăng Mộc, hai người nghiễm nhiên đã đem Lăng Mộc trở thành bằng hữu.
Lăng Mộc mím môi, nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm một câu: “Ta không lo lắng cho hắn.”
Khóe môi Trác Hàng hơi cong, cảm thấy buồn cười. Loại phản ứng này cũng quá rõ ràng đi? Không phải kịch liệt phủ nhận, quả nhiên đúng như lời Khâu Chấn Dương nói, biệt nữu đến đáng yêu a.
Chỉ có điều trong chốc lát, trận chiến bên trong rất nhanh sắp đến hồi kết thúc, người bên ngoài hò hét trợ uy cũng dần dần nhiều lên, toàn bộ lầu năm ngoại trừ người đang ở trong phòng so đấu, tất cả đều có thể nghe thấy âm thanh huyên náo của những người này.
Khâu Chấn Dương liên tiếp sử dụng mấy loại kỹ xảo trong chiến đấu, đem cả người Lâm Vũ Hàm bức tới một góc. Tất cả các lối thoát đều đã bị Khâu Chấn Dương chặn hết, trừ phi chính diện chiến đấu, bằng không Lâm Vũ Hàm sẽ trực tiếp bị nhốt chết, như cá trong chậu, không có nửa cơ hội thắng lợi.
Nhanh chóng phân tích xong thế cục, Lâm Vũ Hàm hung hăng nghiến răng, sắc mặt gấp đến độ đỏ lên.
Hắn đã sớm nói ẩu nói tả, nhất định sẽ đánh Khâu Chấn Dương đánh đến mức không thể phản kháng, kết quả bây giờ không những không thể nhanh chóng kết thúc trận đấu, thậm chí còn bị dồn đến loại hoàn cảnh này! Tưởng tượng đến những người bên ngoài đều đang chờ xem trò cười của mình, Lâm Vũ Hàm tức muốn nổ phổi!
“Ngươi cho rằng chỉ dùng loại thủ đoạn cấp thấp này là có thể thắng được sao? Ha hả, Khâu tiểu tử, xem ra ngươi cũng chỉ có chút khả năng này mà thôi!”
Giọng nói Lâm Vũ Hàm xuyên qua máy thu âm cơ giáp truyền vào tai mọi người, Khâu Chấn Dương tức khắc bật cười.
“Thủ đoạn cấp thấp? Ngươi cũng thật có mặt mũi nói ra câu này, cũng không biết ai vẫn luôn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đâu. Thôi quên đi, dù sao thì Lâm gia cũng đều là kẻ ngốc mà, không so đo với mấy người.”
Nói gì đi nữa thì Khâu Chấn Dương cũng đã luyện tập cả một buổi trưa, đánh với mười mầy đài cơ giáp, thân thể khỏe mạnh cho đến bây giờ vẫn chưa thấy mệt, nhưng não lại mệt. Lần đầu tiên chính thức đối chiến, gặp phải đối thủ giảo hoạt, dẫn tới tinh thần lực của hắn tiêu hao quá nhiều, cần phải tốc chiến tốc thắng.
Chỉ có điều, sau này chỉ cần luyện tập nhiều thêm, thời gian Khâu Chấn có thể kiên trì sẽ càng lâu hơn, dù sao hắn cũng tinh thần lực S cấp hiếm thấy, nhẫn nại cùng tính dẻo dai đều mạnh hơn so với người bình thường một mảng lớn!
“Chó má! Khâu Chấn Dương ngươi ngoại trừ dựa vào gia đình thì có cái gì để mà đắc ý?”
Khâu Chấn Dương nhíu mày một chút: “Nói cứ như là gia đình ngươi là gia đình bình thường vậy…”
Nhìn dáng vẻ không thể cùng với tên ngốc Lâm Vũ Hàm này nói lời hay do gì, Khâu Chấn Dương thu hồi vẻ bất cần đời, ánh mắt trở nên chuyên chú: “Có thể kết thúc rồi đúng không, còn có người chờ ta ăn cơm chiều đấy.”
Lăng Mộc đứng chờ bên ngoài bỗng nhiên nghe được những lời này của hắ, lỗ tai đỏ lên, để che giấu mà giả vờ không kiên nhẫn “Chặc” một tiếng.
Tên tiểu tử Viên Thần Vũ kia vại vẫn đang ồn ào: “Oa nga, đẹp đến ngây người a! Muốn kết thúc không phải vì gì khác, mà là muốn cùng người mình thích cùng nhau ăn cơm nha ~ không hổ là Khâu Chấn Dương!”
Lăng Mộc trừng mắt hắn mắt một cái: “Câm miệng.”
“Ngô, Trác Hàng a hắn trừng ta…” Viên Thần Vũ đáng thương vô cùng mà nhìn về phía bạn tốt, không có gì bất ngờ mà thu về một cái xem thường.
Sau khi nghe xong lời Khâu Chấn Dương nói, Lâm Vũ Hàm cảm thấy bị xúc phạm nặng nề! Mọi hành động của người trước mặt này như thể không quan tâm gì, giống như mình không tạo ra bất kỳ uy hϊếp nào cho hắn vậy!
“Được, đây là do chính ngươi nói…” Lời nói căm ghét phát ra từ hàm răng cắn chặt, Lâm Vũ Hàm u ám cười một tiếng, từ dây đeo trên cổ tay rút ra một thứ. Đó là thiết bị công kích laser, chỉ cần được đặt vào trong cơ giáp, thì cho dù là cơ giáp dùng để dạy học cũng có thể trở thành khẩu pháo laser có sức công phá cực mạnh.
Lâm Vũ Hàm vì để phòng ngừa vạn nhất, đã đặt nó vào trong đai bảo vệ để lọt qua được khâu kiểm tra, không nghĩ tới thật sự có ích.
“Muốn đấu cùng ta? Không biết tự lượng sức mình, để ta dạy cho ngươi biết sự khôn ngoan của học trưởng!”
Trong thi đấu, nhà trường rõ ràng nghiêm cấm sử dụng thứ này, nhưng mà, Lâm Vũ Hàm không quan tâm, chỉ cần có thể đánh bại Khâu Chấn Dương, có thể chứng minh bản thân trước mặt ông nội và cha, cần gì phải lo đến Khâu gia? Còn nữa, lần so đấu này là do chính Khâu Chấn Dương đồng ý, cho dù hắn thua hay là bị thương, Khâu gia chẳng lẽ còn có mặt mặt mũi đến gây phiền toái cho hắn sau?
Lâm Vũ Hàm cười lên có chút dữ tợn, hắn không biết, hậu quá của quá mức tự đại, rất có thể là tai họa ngập đầu.
Thiết bị công kích được cài trong bộ thu của cơ giáp, cùng lúc đó, Khâu Chấn Dương nhạy bén mà cảm nhận được một tia nguy hiểm. Điều này xuất phát từ tinh thần lực cường đại của hắn, cảm giác bất an khiến toàn bộ cơ bắp trên người đều căng chặt lên.
“Hửm? Hắn mới vừa lấy cái gì ra vậy?”Người giám sát theo dõi cuộc so đấu nhíu mi, phóng to hình ảnh, nhìn thứ mà Lâm Vũ Hàm vừa lôi ra là gì.
“Đây là…chuyện gì vậy!”
Hình ảnh trên màn hình vẫn còn dừng trên thiết bị, lão sư giám sát nhanh chóng chạy ra ngoài.
Laser công kích được cài đặt xong, cơ giáp của Lâm Vũ Hàm đột nhiên chấn động, ngay sau đó, vốn dĩ cánh tay phải đã rút vào, lại lần nữa vươn ra liền trở thành nòng pháo laser.
Những người bên ngoài quan sát cũng chú ý đến điểm này, trong khoảng thời gian ngắn xôn xao cả lên.
“Trời ạ, Lâm Vũ Hàm muốn làm gì? Nhà trường cấm mà!”
“Thiết bị công kích laser, cơ giáp của trường không thể chịu nổi đâu, nếu học đệ bị bắn trúng, nhất định sẽ xảy ra chuyện!”
Những học trưởng đối với phương diện này hiểu biết không ít, lập tức sốt ruột.
“Lão sư giám sát đâu? Chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Cứ tiếp tục như vậy học đệ sẽ nguy hiểm a!”
Lăng Mộc nghe được những lời học trưởng đó nói, tức khắc nôn nóng bất an, y cắn răng chạy đến trước cửa phòng thi đấu, nhấc chân đá, nhưng cửa căn bản không chút sứt mẻ. Phòng thi đấu chỉ có người bên trong hoặc là lão sư giám sát mới có thể mở ra.
“Cái tên Lâm Vũ Hàm kia, hắn điên rồi sao!”
Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng cũng chạy tới, sắc mặt nôn nóng không thôi.
“Khâu Chấn Dương, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện…” Lăng Mộc không còn cách nào khác ngoài việc hung hăng đập lên ván cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía vách tường.
Khâu Chấn Dương nhìn thấy những thay đổi trên cơ giáp của Lâm Vũ Hàm liền không có nửa phần do dự, trực tiếp nhảy lui về phía sau. Mà sau khi hắn tránh ra, nòng pháo laser liền bắn về chỗ hắn vừa đứng.
“Phanh” mà một tiếng, pháo laser bắn lên trên vách tường, toàn bộ phòng học đều chấn động một chút.
Bức tường kiên cố không có quá nhiều dao động, nhưng tro bụi trên tường lại rơi ra, bên trong một mảnh mù mịch, tầm mắt bị cản trở.
“Khâu, Chấn, Dương! Ngươi chết đi cho ta!”
Một kích thất bại, Lâm Vũ Hàm tiến hành công kích lần thứ hai. Tuy Khâu Chấn Dương có tốc độ phản ứng nhanh, nhưng trong phòng nhỏ hẹp, hắn cũng không có cách nào hoàn toàn né tránh loại công kích tầm gần liên tục không gián đoạn này. Cơ giáp kiên cố đã có không ít chỗ hư hại, bên trong cũng sáng lên ánh đỏ của đèn cảnh động, chân cơ giáo bị bắn hư khiến cho tốc độ né tránh của Khâu Chấn Dương chậm không ít.
“Lâm Vũ Hàm, ngươi muốn gϊếŧ người?” Khâu Chấn Dương rống to ra tiếng, biểu tình phẫn nộ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Vũ Hàm này lại có thể âm ngoan như vậy, thấy sắp bị thua, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn này! Hắn không sợ tự hại mình, bị Khâu gia trả thù sao?
“Gϊếŧ ngươi? Ha ha, đúng là một ý kiến hay!” Giọng nói xấc xược phát ra từ bên trong làn khói đạn, phảng phất như đây là tên sát nhân không còn lý trí.
Lâm Vũ Hàm này tàn nhẫn độc ác, Khâu Chấn Dương vốn định trực tiếp mở cửa đào tẩu, nhưng lại không xác định được nếu là mở cửa đi ra ngoài, gia hỏa này có đuổi theo sau công kích bừa bãi hay không, đến lúc đó bên ngoài có nhiều đồng học như vậy, rất có thể sẽ chịu vạ lây. Còn có Lăng Mộc, y hẳn là đã đứng bên ngoài xem trận đấu, Khâu Chấn Dương không thể làm thế được, hắn không thể để Lăng Mộc gặp nguy hiểm được!
Biết mình không thể lại tiếp tục chạy trốn, Khâu Chấn Dương hít một hơi thật sâu, trái phải né tránh đồng thời nhanh chóng tiếp chận cơ giáp của Lâm Vũ Hàm. Người sau chỉ cảm thấy hắn đây là đang tìm cái chết, căn bản không có nửa phần phòng bị, biểu tình ngược lại càng thêm điên cuồng.
Người bên ngoài người trơ mắt nhìn Khâu Chấn Dương cố gắng tiếp cận cơ giáp đang không ngừng phóng pháo laser, tim tất cả mọi người như sắp nhảy ra ngoài. Lăng Mộc mở to hai mắt nhìn, tay chóng trên vách tường gắt gao nhìn người bên trong, môi run rẩy.
Khoảng cách của hai đài cơ giáp càng ngày càng gần, cuối cùng, một kích laser quyết định tất cả nổ tung. Trong phòng học khói đen nổi lên bốn phía, nơi xảy ra sự việc nhấp nháy tia điện do mạnh điện bị phá hủy. Ai cũng không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, nhưng có thể khẳng định là, một trong hai cơ giáp đã bị hư hại nghiêm trọng.
Bên ngoài một mảnh yên lặng, tất cả mọi người ngừng lại rồi hô hấp.
Hàng mi dài của Lăng Mộc khẽ run lên, nước mắt nóng hổi theo gò má chảy xuống, không tiếng động rơi trên mặt đất.
Ha, cho tới bây giờ y không biết, nước mắt mình còn có thể dễ dàng rơi xuống như vậy.