Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 36: Sợ có hậu chiêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong chăn của Khâu Chấn Dương có mùi tin tức tố thuộc về hắn, giờ phút này đã tinh tinh điểm điểm nhiễm thêm mùi hương thoang thoảng thuộc về Lăng Mộc, quanh quẩn đầu mũi, khiến cho Khâu Chấn Dương có chút lâng lâng.

Hắn nương theo chút ánh sáng tìm đến cánh môi của Lăng Mộc, không chút khách khí mà hôn lên, không ngừng vuốt ve bờ môi ướt ái nóng bỏng, đầu lưỡi cũng nhịn không được đi vào, nửa ôn nhu nửa khó nhịn.

“Sao môi lại mềm như vậy? Lại thơm lại vừa ngon…” Khâu Chấn Dương nhịn không được thừa dịp lúc tách ra hít thở lẩm bẩm nói nhỏ, người dưới thân nhắm mắt đáp lại trong vô thức, khiến cho hắn càng thêm không thể khống chế được, tay cũng không thành thật mà duỗi vào trong chăm chạm vào vòng eo trơn bóng của Lăng Mộc, không nhẹ không nặng mà xoa bóp.

Hắn thật sự rất muốn đem Lăng Mộc ăn vào trong bụng, sao lại có thể mê người như vậy chứ!

Trong chăn nóng, hơi nóng bốc lên khiến đầu óc của Khâu Chấn Dương rất nhanh không còn được thanh tỉnh cho lắm.

“Ngô, nóng…” Ngay thời điểm Khâu Chấn Dương càng thêm đắm chìm vào nó, Lăng Mộc cuối cùng cũng bị hôn đến tỉnh, khó chịu mà đẩy đẩy bả vai của Khâu Chấn Dương.

Trên môi vẫn còn lại nhiệt độ nóng bỏng, ngay cả không không khí trong phổi cũng sắp bị ép khô. Lăng Mộc nhịn không được mở mắt, trong một mảnh tối đen chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có nụ hôn ấy cùng tin tức tố nùng nhiệt, thể hiện rõ những gì đang xảy ra.

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng hô đau nặng nề.

“Ngao ô! Tiểu Mộc Mộc em thật tàn nhẫn a ~”

Khâu Chấn Dương che lại mắt thâm đen, ủy ủy khuất khuất là chui ra khỏi chăn, môi còn bị rách, nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lăng Mộc, chột dạ mà từ trên giường bước xuống dưới, “Lúc nãy, ta thấy em vẫn luôn không tỉnh, cho nên mới muốn gọi em dậy ăn cơm.”

“A, cách đánh thức người khác của ngươi thật đặc biệt.” Lăng Mộc lau môi bị hôn đến mức đỏ mọng lên, đỏ ửng trên mặt vẫn còn chưa biến mất.

Hôm nay, trong vòng một ngày mà đã bị cái tên gia hỏa Khâu Chấn Dương hôn hai lần, nhưng mình vậy mà lại không có quá nhiều mâu thuẫn? Lăng Mộc cảm thấy mình đang có tật xấu gì đó, nhưng cụ thể là tật xấu gì, y một chút cũng không muốn nghĩ đến.

Thấy Lăng Mộc hình như cũng không phải giận lắm, Khâu Chấn Dương lại cảm thấy vui vẻ hẳn lên, ngồi ở mép giường nhìn y nói: “Thế nào, vẫn rất không thoải mái sao? Có thể xuống lầu hay không?”

Lăng Mộc lắc lắc đầu: “Ngủ một giấc đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy là tốt rồi, đi thôi, trước đi xuống ăn cơm đã.” Khâu Chấn Dương vẫn còn nghĩ tới bụng của Lăng Mộc, ăn uống không điều độ sẽ không tốt cho cơ thể, huống chi bây giờ y còn đang bị thương, cần phải tĩnh dưỡng.

Lúc này Lăng Mộc cũng thật sự đói bụng, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhưng hai chân mới vừa chạm xuống đất liền dừng lại.

“Đây là… phòng của ngươi?” Khó trách y vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nguyên lai mình bị Khâu Chấn Dương đưa đến phòng của hắn!

Khâu Chấn Dương một bộ dáng hiển nhiên, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, ta thấy em không muốn ngủ trên giường của Lăng Đang, ngủ trên mắt đất thì không thoải mái, cho nên liền ôm em lại đây. Dù sao thì trên người em vẫn còn có vết thương mà, cũng cần phải cẩn thận.”

“Này thì có liên quan gì?” Lăng Mộc tỏ vẻ hoài nghi.

“Đương nhiên là có, đó chính là, trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng, đệm trải vừa mỏng lại vừa hẹp, nếu em trở mình thì miệng vết thương sẽ đập lên mặt đất, vậy không phải là đau muốn chết sao?” Khâu Chấn Dương bịa lý do lung tung, trong ánh mắt có sự chột dạ.

Thấy biểu tình của Lăng Mộc vẫn hoài nghi như cũ, Khâu Chấn Dương nhanh chóng trực tiếp mang dép vào cho y: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh xuống ăn cơm đi, ta đã nấu xong hết rồi, nếu vẫn không xuống thì đồ ăn sẽ lạnh!”

Sau khi dời đề tài, Khâu Chấn Dương giúp Lăng Mộc mang xong dép, lại lần nữa đem y bế lên kiểu công chúa, nhẹ nhàng đi về phía cửa.

“Ngọa tào, Khâu Chấn Dương ngươi mẹ nó nghiện ôm ấp đấy à? Chỉ vài bước đi, ta tự mình có thể đi được!” Lăng Mộc lập tức nổi nóng, này tư thế quỷ gì vậy chứ, y lại không phải là những Omega mảnh mai chỉ chạy hai bước đã không thể ngừng thở dốc đó, cần phải làm đến mức này sao?

Khâu Chấn Dương đúng là nghiện ôm, vừa nhanh bước chân vừa pha trò: “Ai nha ai nha, Tiểu Mộc Mộc đừng thẹn thùng a, dù sao thì trong nhà cũng không có ai, không sao cả ~”

Chỉ nói vài câu, hắn đã ôm người tới phòng khách.

Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng mỗi người đều đang gặm trong miệng một cái đùi gà nướng, vẻ mặt dại ra mà nhìn về phía Lăng Mộc đang được Khâu Chấn Dương ôm xuống lầu.

Lăng Mộc vốn dĩ không chú ý, thẳng đến khi đến gần bàn ăn mới mới phát hiện hai người, sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Ai mẹ nó nói không có ai???”

“Hai người bọn họ không phải người, là heo.” Khâu Chấn Dương sảng khoái mà bán luôn bằng hữu.

Trác Hàng, Viên Thần Vũ:???

Dỗ lão bà thì dỗ lão bà đi, cậu đi công kích người khác làm gì!

Một phút sau, Khâu Chấn Dương với mắt trái bị thâm mới ra lò gắp đồ ăn cho Lăng Mộc, hai hốc mắt đen thui đối xứng nhau khiến cho hắn nhìn rất giống gấu trúc: “Tới, nếm thử thịt chua ngọt này đi, ta biết khẩu vị của em tương đối thích chua ngọt, cho nên làm riêng cái này. Phải biết rằng đây là lần đầu tiên ta làm, nghiên cứu đã lâu đấy.”

Lăng Mộc ăn một miếng thịt chua ngọt, hương vị quả nhiên không tồi.

Trác Hàng ở bên kia đang ăn cơm, thường thường ngẩng đầu nhìn Khâu Chấn Dương một cái, cúi đầu buồn cười.

Viên Thần Vũ nhai nhai, có chút chán ghét mà nói: “Các cậu có thể đừng tú ân ái nữa hay không, tớ chỉ là xem các cậu thôi cũng đủ no rồi.”

“Cẩu độc thân lăn qua một bên đi, ăn cơm cũng không ngăn được miệng cậu.” Khâu Chấn Dương trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục xum xoe với Lăng Mộc. Hôm nay hắn thật sự rất thỏa mãn, tuy rằng Lăng Mộc thưởng cho một đôi mắt gấu trúc, nhưng ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ chỉ cần nghĩ lại cũng đều cảm thấy ngọt ngào cực kỳ ~

Hai huynh đệ phỉ nhổ mà nhìn huynh đệ bị tình yêu làm cho mất phương hướng, mười phần tiếc hận mà lắc đầu.

Đang ăn đến một ngửa, Khâu Chấn Dương đem chuyện xảy ra ở phòng Hiệu trường buổi sáng nay nói cho Lăng Mộc biết, chủ yếu giải thích một chút kết quả trừng phạt của Lăng Mộc.

“Ta thấy lúc hai mẹ con bọn họ rời đi thực không cam lòng, nói không chừng còn có hậu chiêu, sau này nhớ cẩn thận một chút.” Khâu Chấn Dương không quá yên tâm, nếu chỉ có một mình Lâm Nặc thì không có gì đáng sợ hãi, nhưng mẫu thân của hắn lại khó đối phó.

Lăng Mộc nhìn hắn một chút, nhẹ giọng đáp ứng.

Trước kia thời điểm ở lại Lâm gia y lúc nào cũng như người đi trên băng mỏng, lúc ấy vẫn còn có thể sống mà bước ra khỏi đó, huống chi bây giờ đã rời khỏi Lâm gia.

Bất quá Lăng Mộc không nghĩ tới Khâu Chấn Dương sẽ quan tâm đến mình nhiều như vậy, trong khoảng thời gian y nghỉ ngơi này, mặc kệ là theo dõi hay là xử phạt Lâm Nặc, toàn bộ đều được suy xét và thực thi, cứ như vậy Lăng Mộc căn bản không cần lại phải đối mặt với bất kỳ vấn đề nào nữa. Y mím môi dưới, trong lòng có một lại cảm xúc ỷ lại quen thuộc đang dần lớn lên, vô pháp đình chỉ.

Loại này cảm giác có thể dựa nào này, Lăng Mộc chỉ cảm nhận được từ trên người của cha lúc y còn nhỏ mà thôi…

——

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Ông Thuyên đè nén ngọn lửa giận nguyên đường đi, sau khi về đến nhà trực tiếp trầm giọng hỏi Lâm Nặc, “Khâu Chấn Dương không phải thực chán ghét Lăng Mộc sao? Lúc trước tình nguyện bị chính phụ thân của mình đánh đến nhập viện cũng kiên quyết không chịu khất phục, còn bây giờ là chuyện gì?”

Lâm Nặc trong lòng vừa ủy khuất lại vừa hận, nghĩ đến mình vậy mà lại phải đình chỉ học một năm, lửa giận trong mắt lập tức muốn phun trào: “Con làm sao biết được? Cái tên Lăng Mộc kia không biết đã sử dụng thủ đoạn nào, thế mà lại cùng Khâu Chấn Dương trở thành một cặp với nhau!”

Kể từ sau khi xảy ra chuyện kia trên tinh hạm, Lâm Nặc vẫn luôn tìm hiểu tin tức của hai người, nhưng là hai người bọn họ ngoại trừ quân huấn cùng lúc học ra, cơ hồ là như hình với bóng. Khâu Chấn Dương là đại thiếu gia không lo ăn không lo mặc, vậy là lại đi mở tiệm trà sữa, chỉ để cho một mình Lăng Mộc thành nhân viên trong tiện, nói không có gì mờ ám, ai mà tin?

Ông Thuyên hận sắt không thành thép mà trừng mắt liếc nhìn con trai mình một cái: “Không phải đã nói với ngươi tìm thời gian tiếp xúc với Khâu Chấn Dương nhiều chút sao? Omega xinh đẹp như ngươi không có Alpha nào có thể cự tuyệt, nếu dùng cả thủ đoạn vào đấy nữa, sao có thể để cho cẩu tạp chủng như Lăng Mộc có cơ hội?”

Cha của Lâm Nặc là Lâm Chí Viễn, thân là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn thứ ba của Liên Bang, ngay thời điểm mấu chốt tranh giành quyền thừa kế với hai anh trai, chỉ cần liên hôn cùng thủ tịch quân đoàn gia tộc, là có thể bảo đảm vị trí người thừa kế của hắn. Nhưng trưởng tử Khâu gia Khâu Hạo Lân hàng năm ở quân bộ, cơ bản không có khả năng, cho nên con thứ Khâu Chấn Dương vẫn luôn là mục tiêu của Lâm gia bọn họ.

Lâm Chí Viễn dã tâm rất lớn, nếu không phải Lâm Nặc không biết cố gắng, hắn cũng không đến mức đi tìm Đổng Thu Lan. Cùng Đổng Thu Lan tương ngộ hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hắn, những chuyện xảy ra sau đó tất cả là lợi dụng, bởi vậy mới có thể xảy ra chuyện Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc từ hôn liền đem ba mẹ con bọn họ đuổi đi.

Bị mẹ trách cứ, Lâm Nặc rất không cam lòng: “Trách con có ích lợi gì? Khâu thiếu gia có phẩm vị độc đáo, chướng mắt những người lớn lên đẹp như chúng ta! Thay vì là con, còn không bằng để anh trai tiếp cận làm quen với hắn, hai người có sở thích tương tự, nói không chừng so với con thì tiếp cận hắn dễ dàng hơn nhiều!”

“Nhấc đến anh trai ngươi làm gì? Anh trai ngươi không vô dụng như ngươi!” Ông Thuyên chán ghét mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhớ đến chuyện từ hôn trước đó, lại hỏi: “Omega trước kia Khâu Chấn Dương theo đuổi đâu? Ta thấy đó cũng làm một người có tâm kế, biết phải khống chế quyến rũ nam nhân như thế nào, làm sao hắn có thể cho phép Khâu Chấn Dương bị người khác cướp đi?”

“Trình An An? A, hai người bọn họ đã đường hai nấy đi rồi, bây giờ họ Khâu chỉ lượn lờ xung quanh Lăng Mộc thôi, cũng không biết trúng tà gì nữa.”

Người biết chuyện này đều cảm thấy quỷ dị, dù sao thì Trình An An lớn lên xinh đẹp tính cách lại ôn nhu, còn là người mà Khâu Chấn Dương theo đuổi một năm, nói như thế nào cũng không thể nói từ bỏ là từ bỏ? Thậm chí còn thay đổi thành cái người mà trước kia vẫn luôn coi thường.

Lâm Nặc đang phun tào, Lâm Chí Viễn vừa mới vào của đã bắt được tin tức trong lời nói của hắn.

“Ngươi nói Khâu Chấn Dương vẫn luôn lượn lờ xung quanh ai?” Sau khi giải quyết công việc sáng nay xong, Lâm Chí Viễn trở về lấy một phần văn kiện, vừa lúc gặp phải.

“Lão công, sao lại trở lại vậy?” Ông Thuyên nhìn thấy người liền giơ ra gương mặt tươi cười, vui mừng mà đi lên đón, làm gì còn bộ dáng âm trầm phẫn nộ như vừa rồi.

Lâm Chí Viễn không quan tâm đến bà, đem áo khoác cởi ra giao cho người hầu, nhíu mày nhìn về phía Lâm Nặc, thanh âm uy nghiêm: “Nói đi.”

Từ nhỏ Lâm Nặc đã luôn rất sợ cha mình rụt rụt cổ, khẽ cắn môi đem những lời mình nói vừa rồi lặp lại một lần. Để giải thích luôn chuyện vì sao mình lại từ trường chuyển về nhà, Lâm Nặc còn đem chuyện mình bị Khâu Chấn Dương lừa nói ra.

Chỉ có điều Lâm Chí Viễn hiển nhiên đối với chuyện con trai mình bị bắt đình chỉ học không có hứng thú, hắn tự hỏi một chút, trực tiếp đi về phía thư phòng.

Ông Thuyên vốn dĩ còn muốn cùng Lâm Chí Viễn thương lượng chuyện học của Lâm Nặc, kết quả người ta căn bản không liếc nhìn mà lấy một cái, khiến bà tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, đem tức giận trút lên trên người Lâm Nặc: “Còn thất thần làm gì nữa, liên lạc với anh trai ngươi đi! Hỏi hắn xem phải làm sao bây giờ!”

Lâm Nặc dẩu miệng, không cao hứng mà trở về phòng.

Bên kia sau khi Lâm Chí Viễn vào đến thư phòng thì đóng cửa lại, vừa đi đến chỗ ghế dựa vừa phân phó thủ hạ điều tra xem quan hệ của Lăng Mộc cùng Khâu Chấn Dương bây giờ là như thế nào, sau đó lại gọi cuộc gọi khác.

“Uy, Thu Lan, gần đây thế nào rồi?”

Tác giả có lời muốn nói:

Gấu trúc Khâu: Hôm nay cũng là một ngày vui sướиɠ ngao ngao ngao ~
« Chương TrướcChương Tiếp »