- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 35: Không thể trách ta
Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 35: Không thể trách ta
“Nhiều lời vô ích, cứ xem cái này đã rồi hẵng nói tiếp.”
Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn Trác Hàng đang đứng phía sau, người sau hiểu ý tiến lên, mượn máy tính đầu cuối của hiệu trưởng, đem video thu được từ camera giám sát an ninh của tòa nhà huấn luyện thả ra.
Biểu tình của Hiệu trưởng có chút kinh ngạc, ông không ngờ tới Khâu Chấn Dương sẽ đi trích xuất camera trước. Dù sao thì từ trước đến nay, nhà trường luôn giải quyết chuyện này theo hướng hòa giải, nhưng một khi đã đυ.ng đến chuyện trích xuất, thì không thể áp dụng một điều nhịn chín điều lành được nữa rồi.
Nhìn thấy hình ảnh được trích xuất cho thấy cơ giáp của mình đang đi về phía Lăng Mộc, Lâm Nặc chột dạ mà kéo kéo góc áo của Ông Thuyên.
Ông Thuyên trừng mắt nhìn liếc nhìn Lâm Nặc một cái, đem người đẩy ra, thần sắc nghiêm trọng nhìn hình ảnh vấn đang được chiếu.
Bởi vì toà nhà huấn luyện có chứa những cơ giáp rất quý giá, cho nên an ninh ở đây cao hơn những chỗ khác rất nhiều, Trác Hàng điều ra bốn góc ghi hình, mỗi cái đều cho thấy là do Lâm Nặc đi gây hấn với Lăng Mộc trước, điều khiển cơ giáp đυ.ng ngã người ta xuống đất.
Đến đó thì hết, Lâm Nặc nhịn không được nói: “Phần phía sau đâu? Tại sao không có phần hắn đánh ta?”
“Bởi vì những thứ đó không quan trọng,” Khâu Chấn Dương hiển nhiên nói, “Đầu sỏ gây tội là ngươi, Lăng Mộc đánh ngươi chính là phòng vệ chính đáng, rốt cuộc thì ai mà biết được, kẻ điên như ngươi ngoại trừ đẩy ngã y còn có thể dồn y vào chỗ chết hay không, cho nên y mới phải tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước với ngươi.”
Ông Thuyên muốn phản bác, nhưng một là không có chứng cứ xác thực, hai là thân phận của Khâu Chấn Dương khiến cho bà có phần kiêng kị.
Lâm gia vẫn luôn muốn giao hảo với Khâu gia, dù sao thì tài lực lẫn quyền thế của Khâu gia đều thuộc hàng đứng đầu, có tầm ảnh hưởng lớn đối với toàn bộ tinh tế, không biết bao nhiêu người muốn giao hảo với bọn họ. Bây giờ nếu chỉ vì một Lăng Mộc mà lại xé rách mặt cùng Khâu Chấn Dương, thì đây không phải là vụ mua bán có lời.
Khâu Chấn Dương biết Ông Thuyên đang xoắn xuýt trong lòng, nét cười lạnh trên mặt càng sâu: “Dù sao cũng đã xem qua video giám sát, nếu không có gì dị nghị, ta cũng hi vọng các ngươi có thể cho Lăng Mộc một cái công đạo.”
Lúc này Hiệu trưởng cũng chú ý đến đi cùng với Khâu Chấn Dương đều là hai Alpha, không có Lăng Mộc. Trước đó vì vấn đề chỗ ở, Hiệu trưởng có chút ấn tượng đối với Lăng Mộc, lúc này ông nhìn về phía Khâu Chấn Dương, hỏi: “Lăng Mộc đồng học tại sao không tới, không phải hai người các cậu ở cùng nhau sao?”
Ông Thuyên trong lòng cả kinh, Khâu Chấn Dương ở cùng với Lăng Mộc sao? Tình hình này là như thế nào?
Lúc trước Khâu Chấn Dương chính là bởi vì theo đuổi một Omega khác mà đến Lâm gia từ hôn, bây giờ lại cùng Lăng Mộc dây dưa ở cùng nhau, đây là cái chuyện gì vậy?
“Não chấn động, vẫn đang còn nghỉ ngơi, nếu Hiệu trưởng không tin, đế lát nữa em gọi bác sĩ Vu đến, để cô ấy chứng minh cho ngài?”
Khương hiệu trưởng khóe mắt giật giật, xua xua tay ngượng ngùng nói: “Không cần, cứ để hắn nghỉ ngơi đi.”
Ông chắp tay sau lưng đi vòng quanh văn phòng hai vòng, có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Khâu Chấn Dương cùng Ông Thuyên: “Chủ trương của trường chúng ta chính là hòa giải, còn lại chủ yếu là xem mọi người muốn như thế nào.”
Bởi vì trước đó đã hiểu được mối quan hệ giữa Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc, cho nên Khương hiệu trưởng trực tiếp cam chịu ý kiến của Khâu Chấn Dương chính là đại biểu cho Lăng Mộc.
Ông Thuyên nhíu mày liếc mắt nhìn Lâm Nặc một cái, trong lòng thật sự không thoải mái. Đánh Lăng Mộc còn chưa tính, cũng đem Khâu Chấn Dương liên lụy cả vào trong chuyện này? Điều này sẽ gây ra rắc rối rất lớn.
Lâm Nặc vẻ mặt đưa đám, bây giờ cái gì cũng không dám nói.
Bề ngoài Lâm Nặc ương ngạnh, không coi ai ra gì, nhưng đó là nhờ có cha mẹ che chở, hiện tại bị Ông Thuyên trừng mắt tức dận, làm sao còn dám mở mồm ra nói chuyện.
Thấy bọn họ đều không nói tiếng nào, Khâu Chấn Dương thờ ơ nói: “Xử phạt người gây chuyện, ghi lại kỷ luật nặng, đình chỉ học một năm.”
“Ngươi, ngươi khinh người quá đáng!” Lâm Nặc không nhịn được, dựa vào cái gì ghi lại kỷ luật nặng, dựa vào cái gì lại đình chỉ học a? Như vậy thì sau này làm sao mình dám ngẩng mặt nhìn người!
Khâu Chấn Dương ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi không phục? Được thôi, vậy để chiều nay ta đem đoạn trích này trình lên cho tòa án thủ đô, tố cáo ngươi có ý định mưu sát, như vậy có được không?”
Viên Thần Vũ đứng phía sau hắn ha ha cười, Trác Hàng cũng thập phần biết điều, lẩm bẩm: “Này, tòa án thủ đô ở đâu nhỉ, để tớ dò địa điểm, nhân lúc còn sớm chúng ta liền đi.”
Vừa nghe để hai chữ toà án, Lâm Nặc sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn ra, túm lấy ống tay áo của Ông Thuyên, hai mắt thất thần: “Không được, không được a, mẹ, không thể để cho bọn họ đến tòa án thủ đô tố cáo được, con không muốn ngồi tù, con không muốn ngồi tù!”
Ông Thuyên cắn răng, sắc mặt cực kém, hai mắt oán giận nhìn Khâu Chấn Dương nói: “Khâu thiếu gia, cậu muốn đem mọi chuyện làm đến tuyệt tình như vậy sao?”
“Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi mà đúng không? Ghi lại kỷ luật nặng mà thôi, đình chỉ học một năm so với ngồi tù thì vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều, dì Ông, dì cảm thấy sao?” Khâu Chấn Dương thật sự kiêu ngạo, hắn chính là có toàn bộ Khâu gia chống lưng, sợ quái gì Lâm gia?
Khương hiệu trưởng nghĩ nghĩ, xử phạt này khá nặng đối với Lâm Nặc thật, nhưng so với việc bị đưa ra tòa án thì đúng là đã nhẹ hơn rất nhiều rồi. Nhưng ông sẽ không nói gì, cứ để cho Khâu Chấn Dương cùng Ông Thuyên thương lượng đi. Thế lực sau lưng mấy tên tiểu tử này rất lớn, Khương hiệu trưởng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.
Đối mặt với Khâu Chấn Dương không dễ nói chuyện này, lần đầu tiền trong đời, Ông Thuyên phải cúi đầu trước hậu bối.
“Được rồi, cứ như vậy đi, đa tạ Khâu thiếu gia.”
Nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này, Ông Thuyên lạnh mặt kéo Lâm Nặc đi.
Khâu Chấn Dương sau khi đạt được mục đích thì liền hướng về phía Hiệu trưởng Khương nói cảm tạ, sau đó mang theo Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ rời đi.
“Khâu Chấn Dương trâu bò thật a! Vậy mà lại nghĩ đến biện pháp này, tớ còn tưởng rằng Lâm gia kia sẽ tuyệt đối không chịu thỏa hiệp cơ, dù sao thì Lâm gia tốt xấu gì cũng là tập đoàn tài chính lớn thứ ba tinh tế.” Viên Thần Vũ đi đến bên cạnh Khâu Chấn Dương, vỗ vỗ vai của hắn.
Trác Hàng bình tĩnh mà nói: “Tập đoàn tài chính lớn thứ ba thì đã sao, bà ngoại của Chấn Dương chính là người cầm quyền của tập đoàn tài chính đệ nhất đấy, đua về mặt tiền tài thì không lại, về phương diện thế lực thì càng không phải nói, ai có thể qua được thủ tịch quân đoàn thế gia?”
Khâu Chấn Dương câu môi cười: “Thật ra thì tớ còn muốn bọn họ nháo lớn lên, như vậy, nói không chừng có thể trực tiếp khai trừ tên Lâm Nặc kia luôn.”
Viên Thần Vũ trừng mắt nhìn, có chút không thể tưởng tượng nổi nói: “Không thể nào, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ tàn nhẫn với ai như vậy, cái tên Lâm Nặc kia đã chọc gì đến cậu, để cho cậu phải muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt hắn như vậy?”
“Không phải trêu chọc tớ, hắn chọc Lăng Mộc.” Khâu Chấn Dương ngữ khí nhàn nhạt, nhưng Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng quá quen thuộc với hắn đều có thể nghe ra sự lạnh lẽo trong lời nói của hắn.
Nghĩ đến cẩu lương trước đó mà bọn họ ăn lúc vừa rời khỏi tòa nhà huấn luyện, hai người bọn họ đại khái biết vì cái gì rồi.
“Chặc chặc, chẳng lẽ đây chính là bộ dáng của cậu khi chân chính thích một người sao? Trời ạ, đúng thật là đáng sợ, cùng với thời điểm cậu theo đuổi Trình An An hoàn toàn không giống nhau!” Viên Thần Vũ nhịn không được kinh ngạc cảm thán, những lời lúc sáng trước khi rời đi mà Khâu Chấn Dương nói với Lâm Nặc, lúc đó Viên Thần Vũ cũng nghe thấy, chẳng trách Omega tên Lâm Nặc kia bị dọa khóc, ngay cả hắn cũng là Alpha nhưng nhìn thấy biểu tình lúc đó của Khâu Chấn Dương cũng đều cảm thấy dựng tóc gáy!
Trác Hàng cũng nhịn không được gật đầu, vỗ vỗ bả vai Khâu Chấn Dương: “Huynh đệ à, nhìn dáng vẻ của cậu lúc này chắc chắn là đã hãm sâu rồi, sau này nếu cần hỗ trợ cứ việc nói, giúp đỡ huynh đệ không tiếc cả sinh mạng!”
Khâu Chấn Dương bị hai người bọn họ chọc cười: “Được rồi, vậy hiện tại lập tức tới giúp tớ đi, sắp đến giờ mở cửa tiệm trà sữa rồi, nhanh cũng tớ tiếp đón khách nhân đi !”
Hai người bọn họ kêu rên một trận, vẫn là Khâu Chấn Dương nói đợi chút nữa đóng cửa hàng sẽ mời bọn họ đến ký túc xá dùng cơm, lúc này mới cao hứng phấn chấn đi theo.
Bởi vì lo Lăng Mộc sẽ bị đói, hôm nay Khâu Chấn Dương chỉ mở cửa hàng đến 12 giờ rồi đóng cửa. Tiệm trà sữa kinh doanh rất tốt, hơn nữa Khâu Chấn Dương định giá tương đối cao, mặc dù chỉ mở bán trong một giờ đồng hồ, cũng bằng người khác mở cửa hàng nửa ngày.
Trên đường từ cửa hàng trở về ký túc xá, Viên Thần Vũ nghe nói Khâu Chấn Dương đang ở chung với Lăng Mộc, cả kinh đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
“Ngọa tào, xem ra trên Tieba đoán đúng rồi a? Cậu được lắm a Khâu Chấn Dương, chuyện lớn như vậy mà không thèm nói cho tụi này biết! Mau nói, có phải đã sớm đem người lừa tới tay rồi hay không?” Viên Thần Vũ móc lấy cổ Khâu Chấn Dương ép hỏi.
Khâu Chấn Dương trở tay đem cánh tay kia kéo xuống, hừ hừ hai tiếng: “Nói với hai cậu làm gì, để hằng ngày đến ký túc xá quấy rối tớ à?”
Trác Hàng giơ ngón cái với hắn: “Hảo huynh đệ, hiểu rất rõ chúng ta a!”
“Ai tớ nói này, vậy thì hèn gì tên của tiệm trà sữa của cậu cũng rất khó hiểu a, tiệm trà sữa Diểu Diểu (杳)… Mộc (木) là Lăng Mộc, ngày (日) là dương, là Khâu Chấn Dương cậu, ai da uy, vậy ý của cậu chẳng phải là cậu nằm trên hắn đấy hả?” Viên Thần Vũ khác không được, năng lực bát quái lại rất không tồi.
Khâu Chấn Dương nhướng mày, cười tiện hề hề: “Tớ ở trên, không phải là rất tốt sao?”
Trước đó lúc đặt tên cho tiện trà sữa, Khâu Chấn Dương viết ra danh sách rất nhiều tên, cuối cùng vẫn là chọn cái tên này. Hắn muốn mình và Lăng Mộc có liên kết với nhau, cho dù đó chỉ là tên của cửa hàng mà thôi, nhưng đó cũng là cửa hàng thuộc về hai người.
Trác Hàng đứng bên cạnh nhìn thấy hắn người mà nổi da gà: “Ngọa tào, cậu cười lên nhìn thật đáng khinh.”
“Nói ai đáng khinh đấy!”
Viên Thần Vũ còn hùa theo: “Là nói cậu đấy, trong đầu đều là những thứ màu vàng!”
Khâu Chấn Dương cho hai người mỗi người một đấm: “Hai người các cậu mới vàng! Kiếp trước hai người chính là con cua, bên trong đều là màu vàng!”
Trác Hàng vừa chạy vừa cười: “Ha ha ha thẹn quá thành giận đây mà!”
Viên Thần Vũ bị đánh đến ai ai kêu to: “Ngọa tào Khâu Chấn Dương, cậu còn đánh chúng ta, mà từ từ, con cua là cái gì?”
Cả ba người vừa cười vừa đùa trở về ký túc xá của Khâu Chấn Dương, vừa vào cửa đã bị phát lệnh cưỡng chế nhất định phải giữa im lặng. Khâu Chấn Dương để bọn họ ngồi chờ trong phòng khách một lát, mình thì lên lầu xem Lăng Mộc như thế nào rồi, thấy y vẫn còn đang ngủ, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu làm cơm trưa.
Đối với chuyện Khâu Chấn Dương nấu cơm, Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng rất tò mò, đều đi theo vào phòng bếp xem hắn làm như thế nào.
Nghĩ hôm nay người nhiều, Khâu Chấn Dương chuẩn bị làm bốn đồ ăn một món canh. Thời điểm rửa rau, hắn đem chuyện trò chơi mà trước đó đã đề cập với hai người ra nói, đem ý tưởng đại khái nói cho hai người nghe. Tuy rằng những gì hắn nói là dựa trên trò chơi ở thế giới cũ, nhưng dù sao thì tình hình ở tinh tế này cũng có nhiều chỗ bất đồng, cho nên rất nhiều chỗ Khâu Chấn Dương phải tự bản thân nghiên cứu rất nhiều.
Đợi sau khi nghe xong kế hoạch của Khâu Chấn Dương, Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ đều có chút khϊếp sợ.
“Hình thức của trò chơi này nghe rất được đấy, nếu thật sự có thể làm ra được, tớ dám cam đoan tuyệt đối có thể trở thành trò chơi nổi tiếng nhất!” Viên Thần Vũ là một người mê chơi, cho nên đối với thứ mà Khâu Chấn Dương miêu tả ra lại cảm thấy rất có hứng thú.
Trác Hàng cũng là một người thích chơi trò chơi, còn rất thường xuyên ném tiền vào đó, mặc dù đều lỗ, nhưng tiền ném vào đó thật sự cảm thấy rất sảng khoái, lúc này cũng tán thành nói: “Có cảm giác trò chơi này so với những gì tớ chơi trước đó thú vị hơn rất nhiều, vậy sau này còn định làm gì tiếp theo nữa không? Cả ba chúng ta đều chưa từng tiếp xúc với ngành công nghiệp trò chơi này a.”
“Không vội, ta sẽ đem cái này hạng mục này nói cho bà ngoại.” Khâu Chấn Dương lấy một con cá ra từ trong tủ lạnh, chuẩn bị hầm canh cá, “Trò chơi tớ sẽ tự mình tìm lập trình viên, nếu hai cậu muốn nhập cổ phần thì cứ nói, đến khi đó đưa tiền cho tớ là được rồi.”
Hắn nhất định phải làm ra được trò chơi này, dù sao đây là trò chơi hắn muốn làm cho Lăng Mộc.
Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau đều chứa đựng một ngọn lửa nóng. Bọn họ đã quen làm nhị thế tổ, khó có thời điểm sẽ nhiệt huyết sôi trào như vậy, nếu Khâu Chấn Dương thật sự có thể làm ra trò chơi này, vậy hai người bọn họ cũng sẽ trở thành cấp bậc nguyên lão rồi.
“Cậu yên tâm đi, tiền nhất định không thiếu, có yêu cầu cần giúp đỡ gì thì cứ nói!” Viên Thần Vũ tài đại khí thô vung tay lên, thật hận không thể lập tức ném tiền nào.
Trác Hàng cũng đã bắt đầu lên kế hoạch, vừa tính toán giai đoạn đầu nhập ban đầu, vừa đi về phía phòng khách.
Khâu Chấn Dương thấy thế nhịn không được cười khẽ một tiếng, cho dù là ở thế giới nào đi chăng nữa, có thể cũng bạn bè cùng nhau phấn đấu, đều là chuyện khiến con người ta sung sướиɠ.
Sau khi làm xong cơm trưa, Khâu Chấn Dương lên lầu đánh thức Lăng Mộc, để y ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.
Tương đối ngoài ý muốn chính là, bình thường Lăng Mộc nhìn cao lãnh muốn chết, thời điểm ngủ nướng lại đánh yêu đên mức khiến Khâu Chấn Dương muốn xịt cả máu mũi!
“Mộc Mộc, dậy ăn cơm trước đã nào, nếu không dạ dày sẽ khó chịu ~” Khâu Chấn Dương quỳ bên mép giường, nhẹ giọng gọi y.
Lăng Mộc hình như bắt đầu tỉnh, nhíu nhíu mày, môi mềm nhẹ khép mở không biết là đang lẩm bẩm cái gì, vì ngủ là khuôn mặt hồng hào rụt rụt vào trong chăn.
Khâu Chấn Dương nhìn đến mức tâm như muốn tan chảy, âm thanh lại càng nhẹ nhàng hơn: “Ngoan, dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.”
Bởi vì di chứng của não chấn động, nên y cảm thấy choáng váng rất rõ ràng, bây giờ Lăng Mộc chỉ muốn nằm thôi không muốn làm gì cả. Nhưng Khâu Chấn Dương vì chọc cho y rời giường, lại xoa bóp mũi y, gãi gãi mặt y, khiến cho Lăng Mộc không thể ngủ được, khó chịu ôm chan xoay vòng xòng, rầm rì kháng nghị.
Trong quá trình vặn vẹo, chân cùng eo của Lăng Mộc đều lộ ra khỏi chăn, bởi vì quần áo mặc sau khi tắm tương đối rộng, cho nên đùi trắng bóng cùng eo thon trực tiếp từ trong quần áo bị cuộn lên lộ ra ngoài, cứ ẩn hiện khiến cho mắt Khâu Chấn Dương cũng đỏ lên.
“Lăng Mộc, nếu em còn không dậy thì ta sẽ hôn em đấy.” Giọng hắn khàn khàn, Khâu Chấn Dương cảm thấy chuyện gọi Lăng Mộc rời giường này chính là một loại công việc vừa hạnh phúc vừa giày vò ~
Chỉ có điều lời uy hϊếp của hắn không lọt vài lỗ tai Lăng Mộc, y ngược lại còn ôm chăn chặt hơn, lần này toàn bộ đầu đều vùi vào trong chăn, mượn hành động này kháng nghị hành vi ác liệt của Khâu Chấn Dương!
“Sách, là do em không nghe lời, không thể trách ta nga…”
Trong miệng lẩm bẩm, Khâu Chấn Dương nhấc chăn lên, đem đầu mình cũng nhét vào trong chăn…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 35: Không thể trách ta