Sau khi bác sĩ trở về, Khâu Chấn Dương thanh toán tiền, lại đem người cõng trở về.
Lúc này Lăng Mộc cũng không lại biệt nữu nữa, bởi vì não chấn động, nên y có chút choáng váng.
Sau khi trở về ký túc xá, Khâu Chấn Dương trực tiếp đem người cõng về phòng.
“Em đi tắm đi, tắm xong thì ngủ một giấc cho thật ngon nhé.” Não chấn động tuy rằng không phải là cái gì nghiêm trọng lắm, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Dù sao thì buổi sáng làm ra chuyện như vậy, chiều cũng không còn tâm trạng nào mà học, dứt khoát để cho Lăng Mộc điều dưỡng thân thể cho tốt. Còn về chuyện của Lâm Nặc, đương nhiên Khâu Chấn Dương sẽ có cách giải quyết riêng của mình.
Lăng Mộc lúc này có chút khó chịu, cho nên rất nghe lời, Khâu Chấn Dương lấy miếng dán chóng nước dán lên miệng vết thương cho y, lại giúp y đến tủ quần áo lấy bộ quần áo để thay, sau đó đẩy y vào phòng tắm.
Chờ đến khi tắm xong, Khâu Chấn Dương đã không ở trong phòng. Lăng Mộc lúc này thật sự rất choáng váng, trực tiếp thả người nằm lên trên giường, nhắm mắt lại giảm bớt sự khó chịu.
Nằm nằm, lập tức cơn buồn ngủ liền ập đến.
Chờ đến lúc Khâu Chấn Dương nói chuyện điện thoại xong bước vào, thì đã thấy Lăng Mộc đang ngủ say. Sắc mặt của y có chút trắng bệch, hiển nhiên là bị di chứng của não chấn động vằn vặt khiến cho y rất khó chịu, ngay cả khi ngủ cũng nhíu chặt mày.
Nhẹ tay nhẹ chân bế y lên, Khâu Chấn Dương đem người bế về phòng mình, cẩn thận đặt y lên giường, sau đó đắp chăn thật kỹ cho y.
Lăng Mộc lúc ở phòng y thì vẫn luôn nằm dưới đất, bởi vì muốn nhường giường cho em gái nắm, phương diện này, Lăng Mộc vẫn luôn rất chú ý. Nhưng trên mặt đất vẫn luôn vừa lạnh vừa cứng, kể cả đã trải nệm chăn, thì vẫn sẽ luôn không thoải mái, cho nên Khâu Chấn Dương mới ôm y về phòng mình.
Sau khi đem người đặt lên giường, Khâu Chấn Dương ngồi xổm xuống mép giường nhìn y trong chốc lát, cho đến khi đầu cuối trên tay nhấp nháy mới đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Khâu Chấn Dương rời khỏi ký túc xá, đi thẳng đến phòng hiệu trưởng. Cùng Trác Hàng và Viên Thần Vũ hội hợp trên đường, ba người bọn họ cùng đi chung với nhau.
“Lấy được rồi sao?” Khâu Chấn Dương hỏi Trác Hàng.
“Đã lấy được.” Trác Hàng biểu tình thả lỏng, không có vẻ lo lắng chút nào, Viên Thần Vũ càng nhàn nhã hơn, đang nhai kẹo cao su.
Nhìn bọn họ như vậy, không ai có thể nghĩ được bọn họ đang đi đến phòng hiệu trưởng chuẩn bị nghe mắng một trận, nói không chừng còn có thể sẽ bị phạt.
Thởi điểm đến trước phòng hiệu trưởng, từ bên trong truyền ra tiếng khóc đặc biệt rõ ràng. Tiếng khóc này bọn Khâu Chấn Dương nghe rất quen tay, dù sao thì cũng vừa mới nghe, cách đây không lâu.
“Hiệu trưởng Khương, chúng ta đối với trường học, đối với ngài, vẫn luôn rất kính trọng, nhưng bây giờ lại xảy ra ngoại chuyện này, người làm phụ huynh như chúng ta làm sao còn có thể tin tưởng nhà trường được nữa? Sau này còn ai dám đưa con mình đến học viện Tinh Tế học nữa?” Tiếng nói của một phụ nữ trung niên truyền ra, nghe qua có thể đoán ra được đây làm mẹ của Lâm Nặc.
“Cô Ông, cô cứ yên tâm, chuyện này có ảnh hưởng xấu, nhà trường nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng.” Hiệu trưởng trấn an Lâm Nặc đang khóc lóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, son sắc thề thốt đảm bảo.
Khâu Chấn Dương đang đứng ngoài cửa nghe được những lời này thì lạnh lùng cười, gõ cửa đi vào.
Nhìn thấy bọn người Khâu Chấn Dương tiến vào, Lâm Nặc liền im bặt, sợ hãi mà trốn về phía sau mẹ mình.
Ông Thuyên thấy thế liền biết người đến mà ai, ghét bỏ mà véo Lâm Nặc một cái sau đó quay đầu nhìn xem, lập tức liền ngây người: “Cậu là… tiểu thiếu gia của Khâu gia?”
Khâu Chấn Dương cong môi người, nhìn về phía phu nhân một thân hàng hiệu trước mặt, nói: “Dì Ông, đã lâu không gặp.”
Lúc trước định ra hôn ước giữa Khâu gia cùng Lăng Mộc, Ông Thuyên cũng đi theo chồng mình là Lâm Chí Viễn đến Khâu gia rất nhiều lần, đương nhiên nhận ra Khâu Chấn Dương.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Ông Thuyên nhìn Lâm Nặc đang trốn sau lưng mình: “Không phải con nói người đánh con chính là Lăng Mộc sao? Tại sao Chấn Dương thiếu gia lại đến đây?”
Lâm Nặc không dám nói lời nào, tuy rằng Khâu Chấn Dương không đánh Lâm Nặc, nhưng mà hắn lại ngăn người khác đến cứu Lâm Nặc, hiển nhiên là hạ quyết tâm đứng về phía Lăng Mộc.
“Để ta giải thích cho, dì Ông.” Khâu Chấn Dương tiến lên phía trước một bước, liếc mắt nhìn Lâm Nặc một cái, “Chuyện là như thế này, sáng nay lúc đang học, Lâm Nặc điều khiển cơ giáp đem Lăng Mộc vẫn đang còn ở trong cơ giáp đυ.ng ngã, dẫn đến chân của Lăng Mộc bị thương, não bị chấn động nhẹ, trong lúc cảm xúc mất khống chế liền trả thù Lâm Nặc.”
Khâu Chấn Dương nói chuyện rất có bài bản, đẩy chuyện Lăng Mộc bị thương lên phía trước, còn chuyện đánh người lại là do cảm xúc mất khống chế và não bị chấn động nên mới làm như vậy.
Ông Thuyên vừa nghe liền biết Lâm Nặc đuối lý, lập tức mở miệng biện giải: “Chấn Dương a, có phải là hiển lầm gì hay không? Tiểu Nặc của chúng ta mặc dù ngày thường có chút kiêu căng, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhất định là do Lăng Mộc đứa con hoang kia trong lòng ghi hận Lâm gia chúng ta, cho nên mới làm ra loại chuyện như vậy với Tiểu Nặc!”
Khâu Chấn Dương nhịn không được cười, ánh mắt lại lạnh đi: “Vậy sao? Vậy mấy người đã làm ra loại chuyện gì, khiến cho người ta ghi hận đến cái tình trạng này?”
Ông Thuyên nghẹn lại một chút, không còn tự tin như trước, nói: “Chuyện này, chúng ta thì có thể làm ra loại chuyện gì a, sau khi mẹ con ba người bọn họ đến Lâm gia sống, chúng ta vẫn luôn cho bọn họ ăn ngon uống tốt. Dù sao thì, vẫn là bọn họ vô ơn, bởi vì chuyện từ hôn mà trút giận lên đầu chúng ta, không nói lời nào đã dọn ra ngoài.”
Nghe thấy Ông Thuyên lật ngược phải trái, ánh mắt của Khâu Chấn Dương càng ngày càng lạnh.
Lâm gia có một đương gia chủ mẫu như thế, có thể tưởng tượng ra được, sau khi Lăng Mộc cùng Lăng Đang đến đó đã chịu bao nhiêu cực khổ.