Chương 34.1: Đến phòng hiệu trưởng

“Ngươi chơi xấu…”

“Là do em đưa đến, có thể trách ta được sao.”

Sau khi được như ý nguyện, hắn lại cõng y đến phòng y tế, khóe mắt đuôi lông mày của Khâu Chấn Dương, tất cả đều cho thấy hắn đang rất vui, thỏa mãn vô cùng.

Lăng Mộc ghé vào trên lưng hắn, vùi mặt vào bả vai Khâu Chấn Dương, lỗ tai đỏ bừng nóng lên.

Vừa rồi vậy mà y lại bị Khâu Chấn Dương hôn đến mức thiếu không khí đến độ suýt ngất đi! Thao! Quá mất mặt!

Nhớ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, Lăng Mộc hận không thể tìm một cái khe nào đó dưới đất mà chui vào! Y không ngờ rằng, mình vậy mà lại có thể hưởng thụ nụ hôn của Khâu Chấn Dương, quyến luyến ôm ấp của hắn, thậm chí chỉ cần hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình cũng có thể khiến y cảm thấy tê dại…

Biết bây giờ Lăng Mộc đang rất xấu hổ, Khâu Chấn Dương cũng không trêu y nữa, một đường trầm mặc cõng y đến phòng y tế.

“Các cậu đánh nhau đấy à? Sau lại bị thương thành như vậy?” Hôm nay trực phòng y tế vẫn là bác sĩ lần trước, nhìn thấy trên người hai người toàn bụi đất và máu, bị dọa cho nhảy dựng.

Khâu Chấn Dương ngượng ngùng cười: “Gặp phải chút chuyện, ngài xem Lăng Mộc một chút đi, lúc nãy y điều khiển cơ giáp liền bị người khác đυ.ng ngã, tay và đùi đều bị thương, chảy không ít máu.”

Vẻ mặt của bác sĩ lập tức trở nên ngưng trọng, đưa người vào bên trong: “Các cậu vào đây, ở trong cơ giáp bị ngã, rất có khả năng sẽ bị thương đến đầu. Từ lúc đó đến bây giờ, cậu có cảm giác chóng mặt hay buồn nôn gì không?”

Lăng Mộc nhớ lại một chút: “Có chút chóng mặt.”

Cũng chính vì như vậy mà lúc nãy y mới suýt ngất xỉu, nên Khâu Chấn Dương mới nhất quyết muốn bế y đi.

Bác sĩ Vu gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó làm kiểm tra cho Lăng Mộc trước. Kết quả kiểm tra đo lường rất nhanh liền có, não chấn động nhẹ, rất mau không có vấn đề gì cả.

Nghe thấy kết quả nay, Khâu Chấn Dương thở phào nhẹ nhõm.

“Các cậu lại đây, để ta xử lý vết thương cho các cậu.” Nếu đã xác định được mọi thứ vẫn ổn, vậy sau đó càng phải nhanh chóng xử lý những vết thương có vẻ đáng sợ kia. Khâu Chấn Dương nhìn như thế nhưng thật ra chẳng có vấn đề gì cả, mặc dù trên quần áo có dính máu, nhưng nhìn qua đã biết không phải máu của hắn, chủ yếu là bộ dáng của Lăng Mộc có chút dọa người, nửa người đều là máu.

Bác sĩ Vu lấy ra thuốc sát trùng, cùng mấy loại thuốc giúp khép lại vết thương, cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Lăng Mộc. Khâu Chấn Dương ngồi một bên nhìn, nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn của Lăng Mộc, đau lòng không chịu được.

Lăng Mộc của hắn a, vậy mà phải ở Lâm gia chịu nhiều áp bức như vậy… Nếu không phải ngày hôm nay y tức giận mà nói ra, Khâu Chấn Dương căn bản không biết y từng trải qua những chuyện đau khổ như vậy. Trong nguyên tác, cuộc sống hằng ngày của Lăng Mộc rất ít khi được nhắc đến, có một số việc, vẫn là bởi vì có liên quan đến vai chính thụ nên mới nhân tiện được nhắc đến, nhưng bao nhiêu khinh miệt mắng chửi, cũng chỉ Lăng Mộc mới rõ nhất.

Thời điểm miệng vết thương của Lăng Mộc gần như đã được xử lý tốt, có đồng sự tiến vào gọi bác sĩ Vu có chuyện gấp. Nhìn chỗ vết thương còn dư lại chưa xử lý, Khâu Chấn Dương xung phong nhận việc: “Còn lại để cho em là được rồi, bác sĩ Vu nếu vội cứ đi trước đi.”

“Vậy ta ra ngoài một chút, nếu cậu không làm được thì cứ để đó, ta sẽ lập tức trở về làm nốt.” Bác sĩ Vu nói xong, sau đó vội vàng rời đi.

Lúc nãy có nhìn sơ qua một chút, Khâu Chấn Dương cũng biết là đại khái nên xử lý như thế nào, tập trung tinh thần mà giúp Lăng Mộc xử lý miệng vết thương.

Phòng y tế yên tĩnh, Lăng Mộc ngồi trên giường bệnh, cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngồi xổm xuống xử lý miệng vết thương cho mình, trong lòng có chút rối bời.

“Ngươi cũng bị thương.” Lăng Mộc tay sờ lên vết máu trên mặt của Khâu Chấn Dương, miệng vết thương kia không lớn, rất nhanh đã bắt đầu kết vảy, nhưng vì nó đang nằm trên một khuôn mặt hoàn mỹ cho nên đặt biệt có vẻ chướng mắt.

Khâu Chấn Dương đầu cũng không nâng: “Không có gì đáng lo cả.”

Lăng Mộc mí mắt run lên một chút, không biết nên nói cái gì nữa, chỉ lặng lẽ rút lại tay.

Một lúc sau, chỗ vết thương còn dư lại kia cũng đã được Khâu Chấn Dương xử lý tốt, đứng dậy hoạt động một chút, ngồi xổm lâu nên cơ thể có chút căng cứng: “Chắc được rồi đấy, đợi lát nữa quay lại xem thử xem đã được chưa, nếu không có vấn đề gì nữa thì ta cõng em về.”

Lăng Mộc mím môi dưới, đột nhiên vẫy vẫy tay với Khâu Chấn Dương.

Động tác thân mật như vậy không được thấy nhiều lắm, Khâu Chấn Dương sửng sốt một chút, lập tức cười hì hì nghiêng người qua: “Làm sao vậy Tiểu Mộc Mộc, có gì phân phó sao ~”

“Đừng có đùa nữa, ngồi nghiêm túc đi.” Lăng Mộc nhíu mày đem người kéo về ngồi bên cạnh mình, một tay tóm lấy cổ áo hắn mà kéo, một tay kia cầm lấy thuốc sát trùng trên bàn bên cạnh, tỉ mỉ mà giúp khử trùng vết thương trên mặt cho Khâu Chấn Dương.

Bỗng nhiên đột ngột truyền đến cơn đau nhói khiến Khâu Chấn Dương nhịn không được “Tê” một tiếng, Lăng Mộc thấy thế, vỗn đã rất nhẹ bây giờ càng thả nhẹ lực đạo trên tay hơn.

Lúc này, còn một lúc nữa mới đến buổi trưa, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, Khâu Chấn Dương lại luyến tiếc chớp mắt. Nuôi lâu như vậy, bộ dáng Lăng Mộc đẹp ra rất nhiều, khuôn mặt tuấn tú vào giờ phút này, biểu tình cùng động tác ôn nhu lại càng khiến cho lòng người rung động.

Lúc này, hắn có thể tận hưởng sự quan tâm mà Lăng Mộc dành cho hắn, Khâu Chấn Dương cảm thấy những chuyện hắn đã làm sáng nay, tất cả đều đáng giá!

Cuối cùng, sau khi dán xong miếng dán y tế, Lăng Mộc cẩn thận mà nhẹ ấn miết hai cái, phòng ngừa không dán tốt sẽ bị rơi xuống.

“Được rồi.” Làm xong những chuyện này, Lăng Mộc lại bắt gặp Khâu Chấn Dương đang liếc mắt đưa tình, giật mình, lỗ tai lại đỏ lên.

“Em thật tốt.” Khâu Chấn Dương nhếch môi cười, khuôn mặt tuấn tú lại kề sát hơn vài phần, đôi mắt đen láy dường như đang chứa đựng những vì sao lấp lánh.

“Nói lung tung cái gì vậy, đi về thôi.” Lăng Mộc giống như đang trốn tránh mà quay mặt đi, giơ tay đem mặt Khâu Chấn Dương đẩy ra, xuống giường liền muốn đem ống quần đang cuộn lên thả xuống.

Khâu Chấn Dương vội vàng ngăn cản: “Ai ai ai, đừng xả xuống, quần jean có chút chặt đấy, lỡ đè lên miệng vết thương thì làm sao bây giờ? Cứ để như vậy đi về đi, không sao đâu.”

Lăng Mộc nghe vậy có hơi do dự, nhưng vẫn làm theo.