- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 33.1: Hôn đi
Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 33.1: Hôn đi
“Phanh” một tiếng vang lên, sắc mặt của học viên xung quanh vây xem đều tỏ ra vô cùng hoảng sợ, không dám phát ra tiếng.
Lâm Nặc tê liệt ngã xuống đất, mắt trừng to, nước mắt từ hốc mắt đỏ hoe chảy xuống, bởi vì sợ hãi mà cơ thể vốn run lên nhè nhẹ bây giờ đã run rẩy không kiểm soát được.
Khâu Chấn Dương đã giải quyết xong mấy tên Alpha kia, lau vết thương dưới mắt bị cắt qua trong lúc đánh nhau vừa rồi, đi đến bên cạnh Lăng Mộc, lẳng lặng cúi đầu nhìn y.
“A ——” Đem tay trên mặt Lâm Nặc thu hồi lại, Lăng Mộc lạnh mặt giũ máu dính trên tay đi, dùng ánh mắt miệt thị đến tột cùng nhìn Lâm Nặc, thong thả mà kiên định nói, “Ta sẽ không lấy danh nghĩa của Lăng Đang ra mà đánh ngươi, ngươi không xứng.”
Dứt lời, Lăng Mộc đứng lên đi về phía cầu thang.
Y thật sự rất muốn đánh chết Lâm Nặc, nhưng nếu như vậy, Lâm gia cũng nhất định sẽ chơi chết y, đến lúc đó, em gái sẽ không còn ai chăm sóc nữa. Y thế nào cũng được, nhưng không thể để cho em gái yêu quý của mình phải thiệt thòi.
Khâu Chấn Dương đuổi theo Lăng Mộc, thời điểm đi ngang qua Lâm Nặc thì dừng lại một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm cùng tàn nhẫn, nói khẽ với người đang nằm trên mặt đất: “Không muốn cả nhà gặp chuyện, thì đừng có nghĩ đến chuyện trả thù, hiểu chưa? Dù sao thì, tất cả cũng đều do ngươi tự làm tự chịu cả mà thôi, không phải sao?”
Nhìn hai người rời đi, Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng tất nhiên cũng không ở lại lâu, lập tức mang theo tiểu đồng bọn rời đi.
Giữa sân yên tĩnh một hồi lâu không có ai lên tiếng, vẫn là giáo viên vội vội vàng vàng chạy qua xem tình hình của Lâm Nặc như thế nào rồi, lại gọi vài ban cán sự của lớp đứng ra duy trì trật tự, sau đó cho phép tan học.
Thời điểm đi xuống cầu thang, Quý Thanh lộ ra biểu tình nghĩ đến mà sợ, kéo tay Trình An An nói: “Trời ạ, biểu tình vừa rồi của Khâu Chấn Dương thật là khủng khϊếp, tớ có giác da lông trên người dựng đứng lên, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.”
Trình An An khẽ cười một tiếng: “Thời điểm hắn tức giận thật sự nhìn rất khủng bố.”
Quý Thanh lắc lắc đầu, có chút thương hại mà nói: “Cũng khó trách tên Lâm Nặc kia trực tiếp bị dọa khóc… Chặc, nhưng cho dù Khâu Chấn Dương có khủng bố như thế lại, bị người khác dọa khóc vẫn thật mất mặt a, hắn nhất định đang khó chịu muốn chết.”
Omega đi phía sau nghe hai người nói chuyện, không nhịn được đi lên nói: “Nhưng cũng là do Lâm Nặc kia quá đáng, không chỉ cố ý đẩy ngã cơ giáp của người khác, khiến người ta bị thương, nghe trong lời nói của Lăng Mộc, hình như trước kia Lâm Nặc còn xém hại chết em gái của y, thử là ta thì ta cũng không nhịn được! Đang đánh!”
Những đồng học xung quanh cũng hưởng ứng theo: “Đúng vậy, vốn dĩ chính là do Lâm Nặc khi dễ người ta trước mặt tất cả mọi người, đẩy cơ giáp của người ta ngã xuống, khiến người ta bị thương, làm gì có chuyện không cho phép người khác phản kích chứ? Dù sao thì ta cũng cảm thấy Lăng Mộc rất đẹp trai, tuy rằng bộ dáng không giống Omega lắm, nhưng cái dáng vẻ khi đánh nhau vừa rồi kia thật sự rất tuyệt! Lúc nói không sử dụng danh nghĩa của em gái để đánh người, lúc đó y đẹp đến ngây người!”
“Đúng đúng đúng, ta cũng cảm thấy rất tuyệt!”
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều Omega vây xem toàn bộ quá trình đều sinh ra một tia kính sợ với Lăng Mộc.
Mặc dù Trình An An luôn mỉm cười nghe bọn họ nói, nhưng đôi mắt vẫn luôn thật lạnh, thời điểm mọi người đang tranh luận nảy lửa đột nhiên nói một câu: “Lăng Mộc đồng học thật sự rất lợi hại, cũng khó trách, dù sao nhìn y có vẻ như trước đây thường xuyên đánh nhau, không chỉ Omega, chắc cũng không ít lần đánh nhau với cả Alpha cùng Beta. Nói thật, có một thời gian ta cũng từng nghi ngờ y có phải Beta hay không, dù sao thì, y lợi hại hơn rất nhiều so với những Omega như cũng ta.”
Hắn nói như vậy, cũng có người cũng sinh ra nghi hoặc: “Đúng vậy, ta cũng chưa từng nhìn thấy Omega nào lợi hại như vậy, chắc không phải y là Beta nhưng giả thành Omega đấy chứ?”
“Vậy y giả vờ như vậy làm gì?”
Quý Thanh phản ứng nhanh, lập tức cả kinh nói: “Trời ạ, sẽ không phải là để quyến rũ Khâu Chấn Dương đấy chứ? Trước đó không phải có người nói Lăng Mộc đã bị Khâu Chấn Dương đánh dấu hay sao, liệu có phải y giả từ Beta thành Omega để lừa gạt Khâu Chấn Dương, hạ dược hắn, khiến cho Khâu Chấn Dương lầm tưởng rằng mình đã đánh dấu Lăng Mộc rồi?”
Có Omega tỏ vẻ hoài nghi: “Ngươi đang viết tiểu thuyết đấy à, làm gì chuyện huyễn hoặc như thế chứ, nhìn bề ngoài của Lăng Mộc, không giống như người sẽ làm ra loại chuyện đó.”
“Làm sao lại không, nhỡ đâu thì sao.” Quý Thanh nhíu mày, còn nhìn về phía Trình An An tìm kiếm sự đồng tình, “An An cậu nói đi, lúc trước Khâu Chấn Dương theo đuổi cậu một năm, tại sao đột nhiên lại chuyển thành Lăng Mộc? Chắc chắn là Lăng Mộc đã sử dụng thủ đoạn gì đó rồi!”
Trình An An lộ ra vẻ mặt xấu hổ, bắt lấy cánh tay của Quý Thanh, khuyên: “Được rồi được rồi, đừng nói bậy nữa, chuyện này, làm sao mà tớ biết được chứ…”
Nói rồi, nhanh chóng kéo người rời đi.
——
Thời điểm Khâu Chấn Dương đuổi theo Lăng Mộc, người sau đang khập khiễng đi dọc theo đường lớn cạnh toà nhà huấn luyện.
Trên đùi cùng tay phải toàn là máu, nửa người phảng phất như ác ma vừa bước ra từ địa ngục, trên mặt mang biểu tình lạnh lùng người sống chớ tới gần, càng khiến cho người khác phải né xa ba thước, nhìn thấy Lăng Mộc như vậy, tất cả các học viên đều sợ hãi mà đi vòng qua y.
Mà trong mắt của Khâu Chấn Dương, Lăng Mộc cứ như tách ra với cả thế giới vậy, cách bản thân càng lúc càng xa.
Trong lòng tức khắc tràn ngập cảm giác bất an, Khâu Chấn Dương mím chặt môi, bước nhanh đến trước mặt Lăng Mộc, trực tiếp đưa lưng về phía y, ngồi xổm xuống.
“Làm cái gì vậy?” Ngữ khí của Lăng Mộc so với ngữ khí trước đó nói chuyện với Lâm Nặc đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất nặng nề. Y không hiểu gì nhìn động tác của Khâu Chấn Dương, híp mắt lại chuẩn bị đi vòng qua.
“Đi lên đi, chân của em đang bị thương.” Khâu Chấn Dương quay đầu lại ngẩng đầu nhìn Lăng Mộc, trong mắt mang theo thái độ không cho phép cự tuyệt.
Lăng Mộc không muốn bị Khâu Chấn Dương cõng, nâng nâng cái chân bị thương lên cho hắn xem: “Chỉ là rách một chút thôi, không cần.” Trước kia lúc bị người khác tìm đến gây chuyện, còn bị thương nhiều hơn như thế này, chảy càng nhiều máu hơn, chẳng lẽ lúc đó y còn cách nào khác ngoại trừ đến bệnh viện một mình sao? Hiện tại đã nhẹ hơn trước đây rất nhiều rồi, không cần phải làm ra vẻ.
Khâu Chấn Dương nhìn y vẫn đang cố chấp tự đi về phía trước, không khỏi đứng dậy thở dài một hơi.
Omega của mình quá mức mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt, điều này khiến cho hắn có cảm giác mình hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 33.1: Hôn đi