Chương 32.2: Mày cùng em gái mày, đều phải chết! (2)

Lăng Mộc nương theo cánh tay của hắn, gian nan đứng lên từ ghế điều khiển, cau mày nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ bị rách da một chút thôi.” Nhìn qua có thể thấy tâm tình bây giờ của y đang rất không tốt, trong mắt như đang giăng đầy mây đen, vừa bước ra khỏi cơ giáp, ánh mắt y liền dừng trên người của Lâm Nặc đang đứng cách đó hơn hai mét, vừa mới bước xuống cơ giáp cách đây không lâu.

Lâm Nặc nhìn lại bằng ánh mắt khıêυ khí©h, trong ánh mắt tràn ngập khinh miệt cùng khinh thường, thậm chí còn thập phần ác liệt mà làm động tác “Gϊếŧ” cắt qua cổ của mình.

“Là hắn đâm em?” Khâu Chấn Dương theo tầm mắt của Lăng Mộc nhìn qua, liền nhìn thấy tư thái kiêu ngạo của Lâm Nặc, tức khắc liền cảm thấy giận dữ.

Lăng Mộc mím chặt môi, một thân lệ khí, tức giận đến cực điểm!

Tên Lâm Nặc này, ngay từ đầu, y không nên buông tha cho tên cặn bã này! Trước kia, vì em gái mà y có thể nén giận ở Lâm gia, hiện tại y đã không còn cùng Lâm gia có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, vậy mà hắn vẫn bám riết không tha mà luôn gây chuyện mới mình!

“Lăng Mộc?” Khâu Chấn Dương nhìn Lăng Mộc sắc mặt tái nhợt đi đến chỗ của Lâm Nặc bên kia, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ dự cảm xấu. Hắn muốn kéo người lại, nhưng lần này Lăng Mộc phản ứng rất nhanh, tránh được bàn tay của Khâu Chấn Dương đang tóm lấy cánh tay y, rồi lại tiếp tục vọt đến chỗ của Lâm Nặc!

Chân bị thương lưu lại trên mặt đất dấu giày màu máu nhàn nhạt, Lăng Mộc trực tiếp vọt tới trước mặt Lâm Nặc, không nói hai lời liền cho khuôn mặt xinh đẹp kia một đấm!

“A! A a a!!!” Tiếng kêu thê thảm của Lâm Nặc vang vọng trong sân huấn luyện, tiếng hét thống khổ kia khiến cho mọi người đều dựng tóc gáy, một ít Omega nhát gan trực tiếp che lỗ tai lại. Tiếng kêu thảm thiết kia không chỉ một lát là ngừng, mà là liên tục không ngừng, thống khổ đến cực điểm, bởi vì căn bản Lăng Mộc không tính chỉ đánh một đấm đã buông tha cho tên gia hỏa này.

Sắc mặt của Khâu Chấn Dương hiếm thấy trở nên nghiêm nghị, hắn nhìn Lâm Nặc đang khóc lóc cầu cứu Alpha bên cạnh. Dù sao cũng là Lâm gia thiếu gia, lớn lên lại xinh đẹp, có không ít người thích, lập tức liền có Alpha muốn tiền lên kéo Lăng Mộc ra giáo huấn một trận.

Thấy vậy, Khâu Chấn Dương nheo mắt lại, bước lên gia nhập vào cuộc chiến. Nắm tay của hắn so với Lăng Mộc thì khác biệt rất lớn, Lăng Mộc có thể đánh cho Lâm Nặc kêu gào thảm thiết, nhưng nắm tay của Khâu Chấn Dương có thể trực tiếp khiến cho những Alpha đó kêu cũng không kịp kêu đã ngã xuống đất.

Hắn vốn dĩ không muốn làm to chuyện, dù sao nơi này cũng là trường học, Lăng Mộc còn muốn đi học. Còn chuyện mà Lâm Nặc làm ra, hắn sẽ âm thầm giải quyết, để cho Lâm Nặc biết, đυ.ng vào người của hẳn sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng hiện tại Lăng Mộc đã xông lên rồi, Khâu Chấn Dương tất nhiên cũng không còn gì phải kiêng dè.

Nếu Lăng Mộc muốn thống khoái mà đánh cho tên ngu ngốc này một trận, Khâu Chấn Dương sẽ không để cho bất kỳ ai làm phiền đến y.

“Ngọa tào, là đứa nào dám đυ.ng đến huynh đệ của ta!”

Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng đến chậm một chút, người trước hét lên một tiếng gia nhập vào vòng chiến, Trác Hàng cũng mang theo những người khác vây thành một vòng tròn nhỏ, đề phòng lại có người trà trộn nào.

“Các ngươi đang làm gì vậy, dừng tay lại hết cho ta!” Giáo viên lo lắng muốn điên lên, vội vàng chạy tới muốn ngăn cản. Sau khi đem cơ giáp của Lăng Mộc lật lại, nhìn thấy Khâu Chấn Dương đưa người ra khỏi cơ giáp nên mình cũng rời khỏi cơ giáp, xuống dưới, sau khi duy trì được trật tự xung quanh thì gọi điện cho phòng y tế, ai mà biết còn chưa gọi xong, hiện trường đã trở thành một vụ hỗn chiến!

Hắn muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Trác Hàng chặn lại. Người sau cười ôn hòa, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Lão sư, ngài đợi một lát nữa rồi hẵng vào, em sợ người bên trong sẽ ngộ thương ngài.”

Cũng là Alpha, Trác Hàng lại cao hơn giáo viên một chút, rõ ràng là đang cười, ngữ khí lại khiến lòng người nghe phát lạnh. Trác Hàng ngày thường không hiện sơn không lộ thủy, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên tâm tư của hắn lại sâu nặng nhất, nếu không phải có hai người bạn là Khâu Chấn Dương cùng Viên Thần Vũ, hắn chưa chắc có thể bình thường như bây giờ. Nên cho dù người trước mặt Trác Hàng bây giờ là giáo viên, cũng không có cách nào khác.

“Các ngươi, các ngươi thật là thật quá đáng, vậy mà dám tụ tập đánh nhau! Chuyện ngày hôm nay ta sẽ báo cho hiệu trưởng, các ngươi đều sẽ bị xử phạt!” Giáo viên cực kỳ giận dữ, dạy học đã mười mấy năm, cũng chưa từng gặp loại chuyện như thế này!

Trác Hàng ngạc nhiên nói “Vậy sao”, ngay sau đó lại thản nhiên cười, nhún nhún vai: “Vậy thì tùy ngài.”

Lúc này Lăng Mộc đã đem Lâm Nặc đánh thành đầu heo, mặt mũi bầm dập, bộ dáng rất thê thảm. Y xoa xoa mồ hôi trên trán, ngồi xổm xuống tự mình tóm cổ áo Lâm Nặc đang nằm gục xuống đất lên, lạnh giọng nói: “Đây là thứ ngươi thiếu ta cũng Lăng Đang, còn nhớ lần đó ngươi ném Lăng Đang vào hồ nước không? Lúc đó, suýt chút nữa ngươi khiến em gái ta chết đuối rồi, ngươi là đồ khốn nạn!”

Vừa nhớ đến tình trạng thêm thảm năm đó của em gái, mắt Lăng Mộc đỏ lên màu máu.

Y nhịn đủ rồi, sau khi cha qua đời, hắn không quản được mẹ mình, chỉ có thể cố hết sức mà bảo vệ em gái. Vì em gái, ở Lâm gia, y chỉ có thể nén giận, y bị Lâm Nặc khinh nhục đánh chửi, bị người Lâm gia xem như súc sinh mà đối đãi, nhưng cho dù như vậy, tên gia hỏa này vẫn không buông tha cả một học sinh tiểu học!

“Mày chết chắc rồi, tao muốn nói cho cha tao, tao muốn mày phải chết!!! Tao sẽ không buông tha cho chúng mày, mày cùng em gái mày, đều phải chết!” Lâm Nặc đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng cao ngạo và tự tôn khiến cho hắn không thể mở mồm xin tha, chỉ có thể kêu gào uy hϊếp.

Lúc này đây, Lăng Mộc khiến cho hắn mất mặt lớn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y!

Lăng Mộc hít sâu một hơn, nhắm mắt lại, giơ nắm tay lên, nhanh chóng đấm vào mặt Lâm Nặc!