Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 32.1: Mày cùng em gái mày, đều phải chết!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ngồi vào trong cơ giáp, Khâu Chấn Dương cảm khái một phen. Trong ký ức của hắn có ký ức của nguyên thân về cơ giáp, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mà hắn tiếp xúc, cho nên không tránh khỏi có chút khẩn trương.

Nhìn lướt qua một lượt bảng điều khiển trước mặt, phía trên toàn những nút lớn nhỏ khác nhau. Tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương, nhưng thời điểm tay hắn đặt lên nút khởi động, cơ thể Khâu Chấn Dương tràn đầy hưng phấn. Cơ giáp là một biểu tượng của sự mạnh mẽ, chỉ cần ngồi vào trong khoang điều khiển, liền có loại cảm giác huyết mạch cả người đang sôi trào.

Âm thanh của giáo viên thông qua mạng truyền vào từng khoang điều khiển của mỗi học viên: “Bây giờ mọi người ấn vào nút điều khiển, sau đó thử thao tác để cơ giáp bước hai bước thử xem.”

Từng học viên đều dựa theo lời giáo viên nói mà ấn vào nút khởi động, tất cả các nút có trong cơ giáp đều sáng lên, từng bảng pha lê lớn trước mặt cũng đang hiển thị kết nối, có thể nhìn thấy rõ những gì có bên ngoài.

Khâu Chấn Dương gạt cần điều khiển, cơ giáp lập tức hoạt động, thân thể của hắn cứ như tự có ý thức, thuần thục bắt đầu điều khiển cơ giáp chuyển động. Hắn gần như là người đầu tiên điều khiển cơ giáp hoạt động, hơn nữa chuyển động của cơ giáp rất thuần thục mượt mà, giống như người ngồi bên trong đã sớm sử dụng thành thạo cơ giáp rồi vậy.

Trong lúc đang hưng phấn, Khâu Chấn Dương cũng thay đổi góc nhìn để nhìn tình hình bên phía Lăng Mộc như thế nào. Bởi vì nguyên liệu của pha lê rất đặc biệt, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy tình hình bên trong buồng điều khiển cơ giáp, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy cơ giáp của Lăng Mộc đang cứng đờ mà nâng nâng cánh tay, giật giật chân, cố gắng nửa ngày cũng không bước được.

Khâu Chấn Dương trực tiếp gọi vào đầu cuối của Lăng Mộc, Lăng Mộc đang nghiêm túc điều khiển cơ giáp suýt chút nữa bị tiếng chuông vang vọng hù chết.

“Họ Khâu ngươi mẹ nó có biết là đang học hay không hả? Gọi điện làm cái gì!” Lăng Mộc hận không thể đá cho Khâu Chấn Dương một cái, tên gia hỏa này không được gì, chỉ có dọa người là giỏi!

Khâu Chấn Dương đột nhiên không biết vì sao lại bị mắng, nhất thời có chút ủy khuất: “Ta đây không phải vì thấy thao tác của em hơi có vấn đề, chuẩn bị giúp em giải đáp thắc mắc nếu cần sao… Ai, được rồi, ta cũng biết em coi thường chút tài mọn này của ta, ta cũng không phải là thiên tài cơ giáp gì, hu hu hu!”

Lăng Mộc khóe môi run rẩy một chút, khô khốc nói: “… Chặc, được rồi, ngươi khóc cái JJ gì.”

Cũng không biết Khâu Chấn Dương là một người cao lớn như vậy, mặt mũi ném đi đâu mà lại khóc hu hu với mình…

Nhìn xuống thanh côn dưới tay, cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể di chuyển cơ giáp được, cuối cùng thì Lăng Mộc cũng không nhịn được, nói vào đầu cuối: “Dạy ta một chút, tại sao côn di chuyển lại nặng như vậy?”

Khâu · công cụ hình người · Chấn Dương mặt mày lập tức hớn hở mà đáp: “Tuân mệnh, rất vui mừng!”

Suốt một buổi học, hai người cũng không nghe giáo viên giảng bài nhiều lắm, Lăng Mộc vẫn luôn dựa theo phương thức mà Khâu Chấn Dương truyền đạt mà thao tác cơ giáp. Không phải vì giáo viên không thể dạy, chỉ là giáo viên dựa theo góc nhìn của bản thân mà truyền đạt, không đơn giản dễ hiểu như Khâu Chấn Dương. Dù sao thì Khâu Chấn Dương dựa theo góc nhìn của bản thân mình là một học sinh mà truyền đạt, phương pháp cùng kỹ thuật của hắn sẽ gần gũi với học viên nhiều hơn.

Lăng Mộc tiến bộ cũng tương đối lớn, chỉ trong gần một tiết học, dưới sự huấn luyện của Khâu Chấn Dương, Lăng Mộc đã có thể nhuần nhuyễn điều khiển cơ giáp hoạt động. Nhưng mà, nếu muốn thuần thục điều khiển hoạt động của cơ giáp, còn phải cần kha khá thời gian mới có thể làm được.

Giờ giải lao, các bạn học viên sôi nổi trèo xuống cơ giáp của mình để nghỉ ngơi, Lăng Mộc đang tắt cơ giáp, còn chưa kịp cởi đai an toàn, cơ giáp đã bị một thứ gì đó đυ.ng mạnh một cái, toàn bộ thân máy đều chấn động, Lăng Mộc ở bên trong trực tiếp bị loại âm thanh của kim loại va chạm làm cho đầu ong lên!

“Thao! Cái gì vậy!” Lăng Mộc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, thậm chí không kịp ấn nút khởi động, trơ mắt nhìn cơ giáp ngã xuống đất, sắc mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Ở bên ngoài, Khâu Chấn Dương vừa bước xuống cơ giáp nhìn thấy một màn này, đồng tử co rút lại, đột nhiên hô to một tiếng: “LĂNG MỘC!”

Tầm mắt của tất cả mọi người trong sân đều tập trung lại đây, ngay sau đó, tiếng cơ giáp ngã xuống đất vang lên rất lớn, giáo viên cùng các học viên khác không kìm được mà kinh hô, tất cả mọi người chỉ có thể ngây dại mà nhìn cơ giáp của Lăng Mộc ngã xuống đất!

“Lăng Mộc! Lăng Mộc!” Khâu Chấn Dương mặt trắng bệch chạy tới, dưới tình thế cấp bách vậy mà muốn dùng tay không di chuyển cơ giáp còn lớn hơn bản thân gấp ba lần, “Lăng Mộc, Lăng Mộc em trả lời ta đi, Lăng Mộc, em làm sao rồi?”

Vị trí của khoang điều khiển nằm ở giữa ngực, hiện tại Lăng Mộc ngã sấp xuống trên mặt đất, nếu không thể đem cơ giáp lật ngước lại, người bên ngoài sẽ không thể đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra được.

Khâu Chấn Dương nghiến chặt răng, mắt đỏ lên cố gắng muốn đem cơ giáp lật lại, nhưng sức lực của hắn có lớn đến đâu cũng không thể tay không di chuyển một cơ giáp lớn như vậy được. Trái tim trong lòng ngực đập mạnh, hắn nghĩ ra chắc chắn có thể dùng cơ giáp khác để lật nó lại, liền lập tức nghiêng ngả lảo đảo mà muốn chạy về phía cơ giáp của mình.

Đồng học xung quanh chỉ biết căng thẳng mà nhìn, không biết bây giờ nên làm cái gì.

Cũng may lúc này cuối cùng giáo viên cũng đến, ông cũng đã điều khiển cơ giáp bước đến, thấy thế Khâu Chấn Dương lập tức cùng những đồng học xung quanh tản ra, ông trực tiếp thao tác cho cơ giáp của mình lật cơ giáp của Lăng Mộc lại, thật cẩn thận mà chạm vào khoang điều khiển ở trung tâm ngực.

Khâu Chấn Dương là người đầu tiên chạy đến, chạy lên thang được chìa ra từ khoang điều khiển, trực tiếp nhảy vào bên trong khoang điều khiển .

“Lăng Mộc, em sao rồi!” Nhìn thấy Lăng Mộc vẫn còn tỉnh táo, trái tim của Khâu Chấn Dương cũng bớt lo lắng một nửa, lại đem đai an toàn trên người y cởi ra, nhìn y từ trên xuống dưới một vòng. Nhưng điều khiến hắn hít thở không thông chính là, ống quần bên trái của Lăng Mộc đang thấm ra máu, quần jean màu lam càng khiến vệt máu càng rõ ràng hơn, ánh mắt của Khâu Chấn Dương tối sầm lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »