Còn đối với những khách nhân đang ngồi trong tiệm, sau khi Khâu Chấn Dương thông báo rằng năm giờ đóng cửa, cũng rất thức thời giải quyết xong bữa ăn của mình, sau đó lục tục rời đi.
Cuối cùng đợi sau khi đóng cửa, tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế trong cửa hàng, cũng không muốn nhúc nhích.
“Nào nào nào, đây là trà sữa và gà rán của mọi người đây, muốn ăn bao nhiêu cũng được, hôm nay cuối cùng cũng nhờ có mọi người mới có thể suôn sẻ như vậy.” Khâu Chấn Dương bưng trà sữa cùng gà rán lại đây, mấy người bọn họ tuy rằng mệt muốn chết, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy quây quần bên nhau, hưởng thụ mỹ thực.
Khâu Chấn Dương nhét vào tay Lăng Mộc một bình nước trái cây lớn, ngồi ở trong góc cầm bình nước cắm ống hút uống nước.
Viên Thần Vũ uống hết sạch một phần trà sữa, nói với Khâu Chấn Dương: “Tớ đã bị chinh phục rồi, cửa hàng này của cậu chắc chắn sẽ càng lúc càng đông cho coi.”
Một bạn học khác tên Nguyễn Kình vừa gặm đùi gà vừa gật đầu đồng ý, còn nói: “Tớ thấy là cậu nên tuyển thêm phục vụ sinh đi thôi, thỉnh thoảng chúng ta có thể giúp đỡ, nhưng dù sao thường ngày cũng phải đi học, căn bản không dư thời gian để mỗi ngày có thể đến hỗ trợ.”
Khâu Chấn Dương gật gật đầu, nhưng hắn cũng không muốn tuyển thêm người, mà là chuẩn bị đặt một vài người máy phục vụ.
Bởi vì, hắn không hi vọng Lăng Mộc sẽ gặp những chuyện tương tự như những gì đã gặp ở chỗ làm thuê trước đó.
Sau khi mấy người họ ăn xong liền rời đi trước, chỉ còn lại Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc ở lại dọn dẹp sơ qua một lượt, những việc còn lại thì giao cho người máy dọn dẹp làm.
Sau khi đóng cửa, trên đường trở về, Khâu Chấn Dương nói với Lăng Mộc: “Chúng ta thống nhất thời gian mở cửa sau này đi, buổi sáng 11 giờ mở cửa, buổi chiều thì nghỉ ngơi một chút, sau đó buổi tối sẽ mở cửa từ 7 giờ đến 9 giờ đóng của. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc học, hơn nữa vào lúc chạng vạng em còn phải đi đón Lăng Đang nữa, sẽ không bị gò bó về mặt thời gian.”
Lăng Mộc có chút khó hiểu mà nhìn hắn: “Ngươi làm như vậy không phải lãng phí quá nhiều thời gian sao?”
Khâu Chấn Dương nhướng mày: “Ta mở cửa hàng là vì… đột nhiên có chút hứng thú mà thôi, cũng là một cách rèn luyện bản thân.”
Lăng Mộc trợn trắng mắt, quả nhiên mấy tên thiếu gia nhà giàu thật đáng ghét!
Thời điểm hai người quay trở lại ký túc xá, Lăng Đang đang ngồi ở trên ghế sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV, vừa nhìn thấy Khâu Chấn Dương hai mắt liền sáng lên: “Cá nướng! Cá nướng!”
Khâu Chấn Dương xua xua tay: “Biết rồi biết rồi, em nhanh chóng cất đồ ăn vặt đi, cẩn thận lát nữa lại không thể ăn nổi!”
Lăng Đang đang được Lăng Mộc bế lên đứng trên mặt đất, dẩu miệng nói: “Em nhất định có thể ăn được, hừ!”
Dọn dẹp đống vụn đồ ăn vặt trên ghế sô pha thật sạch sẽ, Lăng Mộc vỗ vỗ đầu Lăng Đang: “Có phải nguyên một buổi trưa đều xem TV hay không, đã làm xong bài tập chưa?”
Lăng Đang vừa rồi còn rất có tinh thần, phấn chấn bừng bừng, nhưng bây giờ lập tức héo queo, chu chu miệng nhỏ đi lên lầu: “Ngô, đã làm một chút, giờ em lại đi làm thêm một chút. Lát nữa ăn cơm anh nhớ gọi em a!”
“Biết rồi.”
Bất đắc dĩ nhìn Lăng Đang đi lên lầu, Lăng Mộc nằm dựa trên ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, đôi mắt không tự chủ được nhìn về phía Khâu Chấn Dương vẫn đang còn bận rộn trong bếp. Sô pha mềm mại thật sự quá mức thoải mái, tứ chi mệt mỏi cũng dần dần được thả lỏng, mí mắt cũng dần dần sụp xuống…
Không biết qua bao lâu, Lăng Mộc chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái, như đang di chuyển vậy.
Y khẽ cau mày mở mắt ra, đập vào mắt là đường cong chiếc cằm tinh xảo và chiếc mũi cao thẳng.
“Tỉnh rồi sao?” Khâu Chấn Dương nhỏ giọng nói, khiến cho Lăng Mộc có loại ảo giác đang được dỗ dành.
Có thể là do quá mức buồn ngủ nên phản ứng của y có chút chậm, Lăng Mộc chỉ chớp chớp mắt không đáp lại. Khâu Chấn Dương nhìn người đang ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mà thấy ngứa ngáy trong lòng, cố gắng duy trì vững vàng ổn định nhanh chống đem y về phòng mình, nhẹ nhàng mà đem người đặt lên giường mình.
Giúp Lăng Mộc cởi giày cùng quần, Khâu Chấn Dương điều chỉnh nhiệt độ thích hợp một chút, sau đó kéo chăn đắp lên bụng Lăng Mộc.
“Lăng Đang vẫn đang làm bài tập, em tạm ngủ trong phòng này một lát, đợi làm xong cơm tối ta sẽ gọi em.” Khâu Chấn Dương thừa dịp Lăng Mộc đang mơ hồ mà cúi xuống hôn lên trán y một cái, ý cười bên môi ôn nhu đến cực điểm.
Vừa rồi hắn vừa nấu ăn vừa nhìn vào phòng khách, thấy Lăng Mộc đã ngủ mất rồi. Bởi vì lo lắng nếu để y ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, nên Khâu Chấn Dương liền dứt khoát đem người ôm y đến phòng mình ngủ.
Hôm nay bận rộn nên thật sự rất mệt mỏi, Lăng Mộc không chống đỡ vài giây thì mí mắt đã cụp xuống rồi. Y xoay người nằm nghiêng, ôm chăn cuộn tròn lại, thậm chí một lúc sau đã có tiếng ngáy khó khè nho nhỏ.
Khâu Chấn Dương trong lòng cảm thấy cực kỳ đáng yêu, lại không khỏi cảm thấy đau lòng, dứt khoát quỳ xuống mép giường nhìn khuôn mặt say ngủ của Lăng Mộc hồi lâu, tầm mười phút sau mới lưu luyến không nỡ đóng cửa xuống nhà nấu cơm.
Nếu không phải sợ Lăng Mộc lát nữa tỉnh dậy sẽ bị đói, hắn có thể nhìn Tiểu Mộc Mộc như vậy cho đến khi y tỉnh ngủ!
Sau khi Khâu Chấn Dương rời đi, trong phòng càng thêm an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Lăng Mộc.
Không biết qua bao lâu, vốn dĩ căn phòng tràn ngặp mùi tin tức tố của Khâu Chấn Dương, đột nhiên có mùi hương hoa hòa trộn vào.
Mùi hoa nhàn nhạt trong phòng dần đậm hơn, dần dần tràn ngập cả căn phong, giao thoa cùng với mùi ánh mặt trời.
Người nằm trên giường cũng vắt đầu vặn vẹo không yên, biên độ càng lúc càng lớn, ôm chăn chậm rãi cọ xát.
Cho đến khi hương hoa trong phòng nồng đến cực điểm, Lăng Mộc mở bừng mắt, gian nan mà nhìn quanh một vòng.
Đây không phải phòng ngủ của y.
Tin tức tố quen thuộc từ ga trải giường xộc thẳng vào mũi, nhắc nhở Lăng Mộc, phòng này, là phòng của Khâu Chấn Dương.
“Ưm…” Nhiệt độ trên cơ thể càng lúc càng cao, Lăng Mộc muốn đem chăn đạp xuống, nhưng mùi tin tức tố còn lưu lại trên đó khiến y không thể buông ra, thậm chí còn có chút cơ khát mà đem chăn đưa lên chóp mũi hít một hơi thật sâu.
Lăng Mộc không nghĩ tới, chỉ nằm trên giường Khâu Chấn Dương một lúc, mà y đã muốn động dục rồi…
“Khâu Chấn… Dương.” Lăng Mộc nỉ non một câu, âm thanh cực nhỏ, đừng nói là Khâu Chấn Dương đang ở dưới lầu, chỉ sợ ngay cả khi có người trong căn phòng này cũng chưa chắc có thể nghe được.
Y không có sức lực để hét lên, chỉ có thể lật người vùi mặt vào trong chăn, quanh thân tất cả đều là tin tức tố của Khâu Chấn Dương, khiến cho y mê muội đến sắp phát điên…
Người này, tin tức tố của người này sao lại dễ ngửi như vậy chứ?
Lăng Mộc biết lúc này mình nên về phòng lấy thuốc ức chế, hung hăng tiêm cho mình hai mũi. Nhưng dụ hoặc trong căn phòng này của Khâu Chấn Dương quá lớn, thân thể của Lăng Mộc không thể hoàn toàn thắng được lý trí, chỉ muốn ở trong căn phòng này lâu hơn một chút.
Chờ đến khi Khâu Chấn Dương bưng mâm đồ ăn từ phòng bếp lên, tin tức tố của Lăng Mộc đã tràn ra khỏi phòng, truyền ra tới cả phòng khách.
“Lăng Mộc!”
Ngửi thấy được mùi tin tức tố, Khâu Chấn Dương lập tức buông mâm đồ ăn trong tay, ba bước làm thành hai bước vọt lên lầu, sau khi bước vào phòng liền nhanh chóng khóa cửa lại.
“Em ổn không?” Nhìn Lăng Mộc đang vặn vẹo trên giường, Khâu Chấn Dương nhanh chóng đem người ôm vào trong lòng ngực, xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán Lăng Mộc. Hắn không nghĩ kỳ động dục của Lăng Mộc lại tới thường xuyên như vậy, cách lần trước không bao lâu.
Khâu Chấn Dương nhìn Lăng Mộc đang bị kỳ động dục hành hạ, chỉ cảm thấy có chút không quá thích hợp. Nhìn dáng vẻ này, có vẻ nên tìm thời gian đưa Lăng Mộc đến phòng y tế xem thử xem.
Cái ôm nhẹ nhàng nhưng thật chặt khiến cho Lăng Mộc cảm thấy dễ chịu hơn không ít, y gian nan mà bò dậy, nửa người trên nằm trong lòng ngực của Khâu Chấn Dương, hô hấp nặng nề khiến cho l*иg ngực phập phồng lên xuống lợi hại.
“Để ta đánh dấu em trước, đừng lộn xộn.” Khâu Chấn Dương trấn an mà hôn nhẹ lên trán ướt mồ hôi của Lăng Mộc, đè người trong lòng ngực xuống, để lộ ra cần cổ thon dài. Trên đó, vết đánh dấu lần trước tuy đã đóng vảy, nhưng vẫn còn có thể nhìn ra dấu vết, nhưng cho dù có không nỡ đến đâu cũng vẫn phải đánh dấu thêm lần nữa.
“Ưm! Khâu Chấn Dương…” Lăng Mộc nhăn mày lại, đôi mắt đỏ hoe, giống như vừa bị người ta khi dễ. Ngón tay thon dài nắm chặt quần áo phía sau lưng Khâu Chấn Dương, nắm chặt thành từng nếp gấp, ngay cả đốt ngón tay cũng hơi hơi phiếm hồng.
Quá trình đánh dấu cả hai đều khó nhịn, bọn họ dù sao vẫn còn chưa xác nhận quan hệ, chỉ có thể làm đánh dấu tạm thời, cái này khiến cho Khâu Chấn Dương mỗi lần đánh dấu đều khó nhịn nổi. Mà Lăng Mộc cũng có cảm nhận y hệt, dù sao thì đánh dấu tạm thời cũng không thật sự gãi đúng chỗ ngứa, cũng không thể giảm bớt nội tâm hư không. Y hiện tại tựa như một quả bóng bay, mỗi lần bị Khâu Chấn Dương lâm thời đánh dấu, quả bóng bay sẽ lớn hơn thêm một ít, không biết điểm giới hạn ở đâu, càng không biết thời điểm nổ tung sẽ mạnh đến như thế nào.
Sau khi đánh dấu xong, Khâu Chấn Dương hít một hơi thật sâu, ôm Lăng Mộc để làm dịu cơn khô nóng trong lòng.
Có trời mới biết, đối với loại chuyện này, hắn có bao nhiêu nhẫn nại mới có thể khống chế được mình không làm ra loại chuyện quá đáng hơn với Lăng Mộc! Alpha vốn dĩ tinh lực tràn đầy, rất khó áp chế, người trong ngực lại là người mình luôn tâm tâm niệm niệm, nếu là một Alpha khác đã sớm đem người trong ngực đánh dấu rồi.
Miên man suy nghĩ trong đầu, Khâu Chấn Dương vỗ vỗ lưng Lăng Mộc, nhẹ giọng nói: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi sau khi ngủ dậy rồi ăn cơm chiều cũng được, ta giúp em đặt trong l*иg giữ nhiệt.”
Hắn xấu hổ cử động hai chân, chuẩn bị rời đi giải quyết nhu cầu sinh lý của mình một chút, liền kéo tay người trong lòng, muốn để cho y nằm lại trên giường. Nhưng điều khiến cho Khâu Chấn Dương không nghĩ chính là, Lăng Mộc không chỉ không bị mình kéo ra, mà đôi tay đang ôm lấy eo mình cũng càng lúc càng thít chặt hơn!
Điều này khiến cho Khâu Chấn Dương vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, Lăng Mộc vậy mà ỷ lại vào mình, chẳng lẽ cuối cùng y cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Ôm ý nghĩ như vậy, Khâu Chấn Dương vui vẻ mỉm cười xấu xa: “Tiểu Mộc Mộc, em muốn ta ở lại với em lâu một chút sao? Vậy thì, em nói hai câu dễ nghe cho ta nghe, ta sẽ không đi nữa, ở đây cùng em được không? Còn Lăng Đang thì… để bé đói trước đi ~”
Quá mức hưng phấn khiến cho Khâu Chấn Dương trực tiếp đem em vợ tương lai vứt ra sau đầu.
Lăng Mộc bị đánh dấu, thực tế thì lúc này đã khôi phục một chút thần trí, đối với động tác giữ lại Khâu Chấn Dương của mình, y cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, trong lòng rõ ràng hô to buông tay ra, nhưng thân thể lại không nghe lời mình sai bảo.
Mà chuyện khiến cho mặt y đỏ bừng lên như sắp bốc khói, bởi vì Khâu Chấn Dương thay đổi tư thế, mắt rũ xuống liền dừng ở…
Lăng Mộc: “…”
Khâu Chấn Dương: “!!!” Y vậy mà có phản ứng!!!
Biểu tình của Khâu Chấn Dương không có chút ngả ngớn nào, mà không kiềm chế được có chút lo lắng. Hiện tại dù là cử động nhỏ cũng không dám, tiếng tim đập quá lớn, đập cho đầu óc của Khâu Chấn Dương ong ong lên, khô nóng trong cơ thể vừa giảm bớt một chút đã lại sôi sục lên.
Giờ phút này Lăng Mộc càng xấu hổ đến mức không dám nhìn lên, y hoàn toàn không biết dưới loại tình huống như thế này thì nên phản ứng như thế nào a a a!
Cũng không biết qua bao lâu, Khâu Chấn Dương cuối cùng cũng điều chỉnh được tâm tình của mình, thấp giọng khàn khàn nói bên tai Lăng Mộc: “Rất khó chịu đúng không? Để ta tới giúp em, không sao đâu, đừng ngại.”