Mắt Tần Kiên sáng rực cả lên, hàm hồ nói một câu sau đó vùi đầu ăn như điên giống như Chu Yến.
Không lâu sao hai người đã xử lý xong phần gà rán đó, lập tức không nói lời vô nghĩa, lập tức gọi thêm hai phần gà rán nữa.
Trong lúc đợi gà rán, bọn họ cũng muốn thử một chút trà sữa, sau đó… bọn họ lại gọi thêm hai ly trà sữa!
Nhìn bộ dáng mê muội của Tần Kiên cùng Chu Yến đối trà sữa cùng gà rán, Khâu Chấn Dương ở một bên cười gian trá.
Hắc hắc hắc, người tinh tế này a, quả nhiên không trốn thoát được hấp dẫn từ sự thơm ngon của gà rán!
Đợi đến lúc hai người họ dừng lại, Tần Kiên đã ăn no đến mức bụng tròn xoe, nằm trên bàn không muốn động đậy. So với Tần Kiên thì Chu Yến đỡ hơn nhiều, đến cuối cùng vẫn còn có thể ưu nhã mà lấy khăn ướt lau miệng lau tay.
“Cửa hàng này tuyệt quá, hiện tại tớ có chút hoài nghi những thứ trước kia tớ ăn là cái thứ gì.” Tần Kiên dựa lên bàn nghiêng đầu nhìn Chu Yến, trên mặt lộ ra biểu tình hoài nghi.
Chu Yến ghét bỏ nhìn Tần Kiên một cái, sau đó click mở đầu cuối cá nhân của mình, đem hình ảnh gà rán và trà sữa trước đó đã chụp lại đăng lên tài khoản xã hội của mình, cuối cùng chỉnh sửa một chút rồi đăng lên.
Vừa đăng lên được mười phút, phía dưới đã có một trăm lượt thích và bình luận. Không ít người bình luận hỏi xem đây là cửa hàng nào, Chu Yến liền đem địa chỉ nói ra, một đám người liền la hét muốn tới thử.
Tần Kiên liếc mắt nhìn đầu cuối của Chu Yến, chua chát nói: “Không hổ là giáo thảo, chỉ đăng một bài thôi mà có nhiều bình luận như vậy.”
Chu Yến cười khẽ một tiếng, cần lấy hóa đơn rồi thanh toán trên bảng điều khiển, sau đó đứng lên nói: “Đi thôi, chiều nay còn có chuyện muốn làm, đừng ăn vạ nữa.”
Tần Kiên thở dài đứng lên, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Khâu Chấn Dương: “Cửa hàng của các ngươi thật không tồi a, lần sau còn tới nữa!”
Khâu Chấn Dương tươi cười tiễn khách: “Cảm ơn đã chiếu cố!”
Tiễn nhóm khách đầu tiên này đi, hai người lại rảnh rỗi trong chốc lát, Khâu Chấn Dương nhìn thời gian một chút, quay đầu nhìn Lăng Mộc nói: "Nào, chúng ta đi ăn chút gì đi, dù sao hiện tại cũng không có người, chúng ta ra phía sau ăn cơm thôi."
Tuy đúng là gà rán và trà sữa rất ngon, nhưng Khâu Chấn Dương không muốn để cho Lăng Mộc luôn ăn những thứ đó, cho nên buổi sáng lúc có thời gian hắn đã hầm xong một ít đồ ăn, vừa lúc hiện tại đi ăn thôi.
Lăng Mộc gật gật đầu, y thực ra cũng không quan tâm lắm, dù sao thì trước kia khi đi làm công đều không có thời gian ăn cơm.
Hai người họ đi ra sau bếp ăn trưa, ai mà ngờ được chỉ mới vừa ăn hai miếng, sảnh trước liền bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc quay đầu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút nghi hoặc.
"Em ăn trước đi, ta ra ngoài xem coi có chuyện gì. "
Nói xong, Khâu Chấn Dương buông chén đũa đi ra sảnh trước xem. Lăng Mộc lại không nghe lời hắn, cũng buông chén đũa xuống đi theo sau Khâu Chấn Dương ra ngoài.
Vừa ra đến sảnh ngoài, hai người lập tức liền sợ ngây người.
"Là ở đây đúng không a? "
"Giống hệt với ảnh chụp của Chu học trưởng rồi, có thể chính là nơi này, nhanh chóng gọi đồ ăn đi. "
"Giáo thảo đã đề cử cửa hàng này thì chắc chắn là ăn rất ngon, chúng ta nhanh lên, ở trên đường tớ cũng nhìn thấy bọn Lisa cũng đang đi đến đây... "
Sảnh trước đột nhiên nhiều thêm hai ba bàn khách hàng, đều đang cầm bảng điều khiển để gọi món. Mà nghe những gì bọn họ nói, trong lúc nhất thời Khâu Chấn Dương có chút dở khóc dở cười.
Khâu Chấn Dương nghe bọn họ nhắc đến liền biết đang nhắc đến hai vị khác trước đó đã ghé qua, một trong hai người đó có họ Chu.
Có vẻ như hai nam sinh đó đã đề cử cửa hàng, chỉ là Khâu Chấn Dương không nghĩ tới sức ảnh hưởng của người đó lại lớn đến như vậy, vậy mà lại có thể ngay lập tức kéo tới cho mình nhiều khách hàng như vậy.
"Không nhiều người lắm, em vào trong ăn trước đi, đợi lát nữa em ăn xong lại đến lượt ta. "
Khâu Chấn Dương thấy khách hàng vẫn còn tính là chấp nhận được, mình một người vẫn đối phó được, liền đẩy Lăng Mộc đi để y ăn cơm trước.
Lăng Mộc có chút không vui: "Ngươi là ông chủ. "
Khâu Chấn Dương vui vẻ: "Đúng vậy, ta là ông chủ, cho nên em phải nghe lời ta, ta bảo em đi vào ăn thì em phải đi vào ăn. Nhưng đừng ăn nhanh quá, không tốt cho dạ dày, ăn chậm một chút, ở đây ta có thể tự lo được. "
Thấy Khâu Chấn Dương vẫn luôn khăng khăng như vậy, Lăng Mộc chỉ có thể bước ra sau bếp ăn trước.
Tuy rằng Khâu Chấn Dương đã dặn dò y rằng đừng ăn nhanh quá, nhưng vì thói quem cho nên Lăng Mộc vẫn ăn nhanh hơn bình thường, sau khi ăn xong liền dùng khăn giấy lau miệng rồi đi ra ngoài làm việc.
Điều khiến cho Lăng Mộc không nghĩ tới chính là, vừa rồi trong tiệm chỉ có hai ba bàn, bây giờ đi ra, trong tiệm đã chật ních người!
"Sao lại có nhiều người như vậy? Có lầm không vậy? " Khâu Chấn Dương nhìn trong tiệm đột nhiên chật ních người, đầu nhất thời muốn to lên. Tuy rằng sau bếp đều có người máy làm việc, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng người phục vụ thì lại chỉ có mình và Lăng Mộc, làm sao có thể chiếu cố hết nhiều người như vậy được đây?
Bởi vì trong học viện Tinh Tế không lưu hành người máy đưa cơm, mà đều chỉ tuyển người để làm phục vụ sinh đưa cơm thôi, cho nên Khâu Chấn Dương không mua người máy đưa cơm, bây giờ xem ra... đây là một quyết định ngu xuẩn!
Nhìn thấy Lăng Mộc chỉ vừa ăn cơm xong bước ra đã bận rộn đưa đồ ăn cho khách hàng, Khâu Chấn Dương nhất thời hối hận không thôi.
Lý do mà Khâu Chấn Dương mở cửa hàng là để chăm sóc cho Lăng Mộc, chứ không phải là vì bốc lột sức lao động của y, khiến cho y vội đến chân không chạm đất!
Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, làm như vậy cũng có chỗ lợi, hắn có thể mượn điều này để cho Lăng Mộc nhiều tiền lương hơn, yess ~
Nhìn từng phần từng phần đồ ăn không ngừng được đưa ra, Khâu Chấn Dương không nghĩ nhiều, đang muốn cầm lấy, liền nhìn thấy Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ mang theo một số bạn học tiến vào.
"Ngọa tào, sao lại nhiều người như vậy? " Viên Thần Vũ khϊếp sợ nhìn tràng cảnh nhộn nhịp trong tiệm, Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng sau khi trở về, vì muốn cổ vũ cho Khâu Chấn Dương mà sau khi ăn xong cơm trưa liền nhanh chóng đến đây, không ngờ... căn bản không còn chỗ cho bọn họ ngồi.
Khâu Chấn Dương nhìn thấy bọn họ thì hai mắt sáng rực lên, đây không phải là nguồn lao động có sẵn sao?
"Nhanh nhanh nhanh, nhanh lại đây giúp bưng đồ ăn đi! " Khâu Chấn Dương trực tiếp đem mâm đồ ăn nhét vào trong tay của Viên Thần Vũ, cũng tiện kéo luôn Trác Hàng và những người đi theo qua, "Trên mỗi mâm đồ ăn đều có đánh số, chỉ cần đem nó đến trên bàn có đánh số tương ứng là được, xong chuyện ta sẽ đãi mọi người gà rán! "
Viên Thần Vũ đang có chút choáng váng nhưng vừa nghe thấy hai chữ gà rán ngay lập tức như được tiêm máu gà: "Được rồi, nhìn tớ đây này ~"
Dứt lời liền bưng mâm đồ ăn đi.
Thấy thế, những bạn học khác cũng chạy đến quầy đồ ăn, quan hệ giữa bọn họ cũng Khâu Chấn Dương cũng không tồi, cũng vui vẻ đến hỗ trợ.
Trác Hàng vô ngữ nhìn bóng lưng của Viên Thần Vũ, nói với Khâu Chấn Dương: "Quả nhiên giống hệt như những gì tớ đã nghĩ, thật nhiều người a. Nhưng hình như cậu không hề làm công tác tuyên truyền, còn tưởng rằng ngày đầu tiên sẽ tương đối nhẹ nhàng, kết quả là tớ đã nghĩ sai rồi. "
Khâu Chấn Dương xua xua tay, đem chuyện của hai vị khách đầu tiên nói ra.
"Nga ~ có vẻ như có người nổi tiếng đã giúp cậu tuyên truyền rồi nha, nghe nói Chu Yến chính là giáo thảo của học viện Tinh Tế, có anh ấy giúp cậu làm tuyên truyền, khó trách 90% khách trong tiệm này đều là Omega. "
Trác Hàng không nói thì Khâu Chấn Dương thật sự cũng không để ý tới, quả nhiên, trong tiệm gần như tất cả đều là Omega!
"Chặc, giáo thảo kia mị lực lớn như vậy sao? " Khâu Chấn Dương không cảm thấy hâm mộ ghen tị hận, chỉ là có chút tò mò.
"Đúng vậy, là thiên tài cơ giáp năm ba, thành tích đứng đầu, gia thế cũng không tồi, nhưng mà... " Trác Hàng vừa nói vừa đánh giá từ trên xuống dưới của Khâu Chấn Dương vừa cười, cười xấu xa, "Nhưng nếu hiện tại so sánh với Khâu đại thiếu gia của chúng ta một chút, hình như cũng không có gì xuất sắc lắm. "
Khâu Chấn Dương đập Trác Hàng một cái: "Đang nói lung tung cái gì vậy, tớ không muốn cùng người khác so sánh, nhanh chóng giúp tớ làm việc đi! "
Trác Hàng cười lắc đầu đi đến quầy đồ ăn, đồng thời quét mắt nhìn về phía đại sảnh, thời điểm xác định được đa số những Omega kia đều đang lặng lẽ nhìn về phía Khâu Chấn Dương mà đỏ mặt: "Tớ không có nói nhảm a... "
Sau đó nguyên một buổi trưa, mấy người Khâu Chấn Dương gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Buôn bán trong tiệm thật sự rất lớn mạnh, không chỉ trong tiệm đã ngồi đầy, ngoài cửa còn có không ít người đứng ngoài cửa đợi. Không còn cách nào khác, Khâu Chấn Dương đến cửa hàng bách hóa gần đó mua không ít ghế dựa, tạm thời đặt ở ngoài cửa để những vị khách đó có chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc đầu những người này đến thực tế là nhờ bài đăng của Chu Yến mà đến đây, nhưng sau bởi vì người đến càng ngày càng nhiều, cũng thu hút không ít người lại phố thương mại ăn cơm, càng đừng nói đến những người đã ăn rồi liền gọi điện cho bạn mình đến, vì thế khách trong tiệm càng lúc càng nhiều.
“Không được rồi không được rồi, Chấn Dương, tớ thật sự sắp mệt chết rồi, cậu nha chóng đóng cửa đi!” Viên Thần Vũ vẻ mặt đau khổ nói với Khâu Chấn Dương, lúc đầu làm phục vụ sinh Viên Thần Vũ còn cảm thấy có chút mới mẻ, bởi vì người lớn lên đẹp trai, lại rất thích cười, vì vậy có không ít Omega cùng Beta tiếp cận Viên Thần Vũ, cho nên cảm thấy rất thích thú.
Nhưng sau đó lượng khách càng ngày càng nhiều, Viên Thần Vũ căn bản không có thời gian trêu đùa cùng với người khác, bận rộn không khác gì con quay.
Khâu Chấn Dương nhìn xuống đồng hồ trên tay, cũng đã bốn rưỡi chiều rồi. Hắn quét mắt nhìn tình huống trong tiệm, tuy rằng đã bận rộn nguyên một buổi chiều, nhưng khách trong tiệm lại không có dấu hiệu giảm đi. Kỳ thật chỉ cần nghĩ một chút sẽ biết, thời điểm đầu chiều đã có nhiều người đến như vậy, càng đừng nói chờ đến giờ cơm chiều, nhất định người sẽ ngày càng nhiều chứ không ít.
Nghĩ đến chuyện còn phải bận rộn thêm mấy giờ nữa, khoe miệng Khâu Chấn Dương có chút co giật.
Là một Alpha có tố chất thân thể cao, hắn không cảm thấy mệt cho lắm, nhưng mà…
Khâu Chấn Dương nhìn một buổi chiều bận rộn, quả nhiên thấy mâm Lăng Mộc mang còn nhiều hơn bất cứ ai, bởi vì quá nhiều người, y vẫn chưa nghỉ ngơi qua, ngay cả một ngụm nược cũng chưa kịp uống, môi lúc này đã khô đến mức bong tróc, tốc độ di chuyển cũng chậm hơn. Tuy rằng biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Khâu Chấn Dương biết y chắc chắn rất mệt.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định.
Đi đến trước cửa tiệm, Khâu Chấn Dương đối với những khách nhân ngồi phía trước cười xin lỗi: “Thật ngại quá, cửa hàng của chúng ta hôm nay năm giờ sẽ đóng cửa, những khách quan còn lại hi vọng ngày mai quay trở lại. Vì để bồi thường, ta sẽ phát cho mọi người một phiếu giảm giá, mong ngày mai mọi người lại đến!”
Lời nói của Khâu Chấn Dương khiến cho những người đang đứng ở cửa đều thấy thật vọng, có chút người thậm chí còn hỏi lại vì sao lại đóng cửa sớm như vậy.
“Thật sự là vì lượng khách quá đông, nguyên liệu nấu ăn của chúng ta không đủ, rất xin lỗi!” Khâu Chấn Dương nho nhã lễ độ mà đưa cho mỗi người một phiếu giảm giá, có mấy Omega nhìn hắn mà không nói gì cả, chỉ lo nhìn hắn chằm chằm thôi.
Thật vất vả mới có thể tiễn những vị khách đứng trước cửa đi, Khâu Chấn Dương trực tiếp để cho Trác Hàng đứng trước cửa, nói cho những người đến sau rằng lát nữa sẽ đóng cửa.