Hậu quả của chuyện y bị đứt ngón tay, Khâu Chấn Dương có chết cũng không cho phép Lăng Mộc bước vào phòng bếp nữa, hơn nữa cho đến khi vết thương ở tay lành hẳn, chuyện rửa chén cũng do Khâu Chấn Dương ôm thầu.
Đối với chuyện này Lăng Mộc tất nhiên nghiêm túc kháng nghị, nhưng hiển nhiên, kháng nghị không có hiệu quả.
Buổi chiều hai người lại đến cùng một phòng học cùng một khóa, đến đây thì cho dù Lăng Mộc có trì độn hơn nữa cũng phát hiện ra, Khâu Chấn Dương khẳng định là từ nơi nào đó biết được thông tin về các khóa học mà mình đăng ký. Nhưng cũng chả có vấn đề gì đến mình, Lăng Mộc cũng lười hỏi, đỡ phải làm như đang để ý đến hắn, liền mặc kệ cho Khâu Chấn Dương tung ta tung tăng đi theo.
Nhưng chuyện đi học thì cũng thôi đi, sau khi tan học Khâu Chấn Dương vẫn làm con trùng theo đuôi, Lăng Mộc thật sự không nhịn được.
“Ngươi không có chuyện gì làm hay sao? Lẽo đẽo đi theo ta làm gì?” Lúc này là thời gian tan học, người nhiều, Lăng Mộc tóm lấy người đi đến một căn phòng trống, đóng cửa chất vấn.
Khâu Chấn Dương nghiêm túc suy nghĩ: “Ta thật sự đúng là không có chuyện gì làm thật.”
“…Không có chuyện gì thì về đi, đừng đi theo ta.” Lăng Mộc nhìn xuống đầu cuối trên cổ tay, sắp trễ giờ rồi.
Mắt thấy Lăng Mộc sắp đi ra ngoài, Khâu Chấn Dương vội vàng kéo tay y: “Em đi đâu vậy?”
Lăng Mộc bị làm phiền đến không chịu được: “Ta đi phỏng vấn, ngươi nếu khiến ta bị trễ giờ, tối nay trở về ta đánh chết ngươi.”
Tay Khâu Chấn Dương hơi hơi dùng sức, tâm tình trước đó vốn đang tốt nhưng giờ lại đột nhiên trầm xuống, biểu tình có một tia nguy hiểm: “Phỏng vấn? Là cái đối tượng luyện tập mà trước đây em có nói sao?”
“Ừ.” Lăng Mộc không tự nguyện mà trả lời, muốn kéo tay của Khâu Chấn Dương ra.
“Không phải đã bảo em đừng đi rồi sao?” Trong giọng nói của Khâu Chấn Dương hiện lên một tia nghiêm khắc, mày cũng nhíu lại.
Lăng Mộc không để ý đến hắn, trong lòng lại yên lặng khinh bỉ: Không đi thì ta kiếm đâu ra tiền a?
Thiếu niên có biểu tình không cho là đúng, Khâu Chấn Dương cảm thấy có chút đau đầu. Những gì mình nói Lăng Mộc căn bản không để ở trong lòng…
Nghĩ như vậy, tay lại thoáng dùng sức, nháy mắt bước đến gần, trực tiếp đem người đè trên ván cửa, động tác mạnh khiến cho ván cửa vang lên tiếng “Rầm”. Ngoài cửa có mấy đồng học đi qua tò mò liếc nhìn, nhưng lại bị dòng người phía sau đẩy đi.
“Công việc đó quá nguy hiểm, đừng đi.” Khoảng cách giữa hai người rất gần, Khâu Chấn Dương gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lăng Mộc.
Lăng Mộc bị bắt đối diện với Khâu Chấn Dương phát hiện đáy mắt hắn phiếm một tia đỏ rực, y không phải lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này, mỗi khi đáy mắt người này hiện lên ánh đỏ, đều là dấu hiệu cho thấy hắn đang tức giận.
Khâu Chấn Dương bình thường gần như sẽ không sử dụng tin tức tố để áp chế y, nhưng hiện tại chỉ cần một ánh mắt, khiến cho Lăng Mộc nhịn không được muốn đầu hàng.
Nhưng lại nghĩ đến chi phí sinh hoạt của mình, Lăng Mộc vẫn cắn răng phản bác: “Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta đi? Ta đánh nhau rất giỏi, không cần ngươi phải lo lắng!”
“Tiểu Mộc Mộc, đừng chọc ta tức giận.” Khâu Chấn Dương một tay chống trên ván cửa, đem đầu vùi vào hõm vai của Lăng Mộc, hơi thở rất gần. Một chân thon dài chèn vào giữa hai chân Lăng Mộc, hình thành một cục diện áp chế hoàn hảo. Người trong lòng ngực như con mồi, du͙© vọиɠ chiếm hữu, du͙© vọиɠ khống chế, mọi thứ, muốn đem tất cả của y tiến nhập vào trong cơ thể mình, để y không bao giờ có thể khiến cho y phải lo lắng nữa…
Hắn không chịu đựng được chuyện Lăng Mộc đi làm đối tượng luyện tập, không chịu đựng được chuyện bảo bối của mình bị người ta động tay động chân, không chịu đựng được chuyện y cùng người khác có đυ.ng chạm cho dù chỉ đơn giản là đánh nhau đi chăng nữa…
Hít sâu một hơn, Khâu Chấn Dương cảm thấy mình có chút không bình thường.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ để ý một người nhiều đến như vậy. Đây là cái mà người khác gọi là thích sao?
Lăng Mộc bị đè nặng như thế, vẫn không nhúc nhích. Y chưa bao giờ là một kẻ hèn nhát, nếu là người khác dám đối xử với y như vậy, y đã sớm nổi điên rồi. Nhưng duy nhất đối với Khâu Chấn Dương, rõ ràng đây là tên khốn nạn lui hôn với mình, rõ ràng chẳng có lấy một chút quan hệ nào, rõ ràng đối phương cũng chưa thả ra tin tức tố, y lại chỉ có thể mềm nhũn bị hắn ôm lấy, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của nhau.
“Đừng đi, nghe lời ta, rất nhanh ta sẽ mở một cửa hàng, đến lúc đó em làm công cho ta đi, ta sẽ trả lương cao cho em, được không?” Hắn dựa gần vào tuyến thể đang tỏa ra mùi hương nhàn nhạt thanh mát của Lăng Mộc, lý trí của Khâu Chấn Dương cuối cùng cũng khôi phục lại chút ít, vừa dùng môi cọ cọ vào phần cổ bóng loáng của Lăng Mộc, vừa trầm giọng dỗ dành.
Lăng Mộc mặt đỏ bừng lên, cắn môi không nói lời nào.
Y không nói gì, Khâu Chấn Dương lại tiếp tục cọ cọ, cọ một lúc lại bắt đầu hôn, cuối cùng còn thử hé môi mỏng, dùng răng nhẹ nhàng cắn.
Vừa hôn vừa ngọt ngào cắn cắn, ngứa từ da đến chân giống như bị những con kiến nhỏ bò lên.
Lăng Mộc nhanh chóng bị hắn làm cho phát điên rồi!
Khâu Chấn Dương vừa ôm Lăng Mộc vừa gặm đến mỹ mãn, trên cổ để lại vô số vết đỏ, thật nóng a!
“Đến làm công trong tiệm của ta được không, được không?” Khâu Chấn Dương lại hỏi một lần nữa, ngữ khí trở nên mềm mại hơn, “Một mình ta thật sự quá mệt mỏi, vừa lúc không phải em cũng đang cần một công việc sao, làm công ở chỗ ta chắc chắn so với người khác càng tốt hơn nhiều, đồng ý đi được không?”
Bình tĩnh mà xem xét, đề nghị của Khâu Chấn Dương là biện pháp tốt nhất, Lăng Mộc biết hắn không lừa mình, cũng biết gần đây hắn đang vì chuyện này mà nghiên cứu về trà sữa và gà rán, nhưng mà… dưới tình huống như thế này, y đồng ý kiểu gì đây!
Rõ ràng là đang nói về chuyện công việc, nhưng động tác và ngữ khí của Khâu Chấn Dương phảng phất như đang nói về một chuyện khác, khiến cho Lăng Mộc không thể mở miệng được! Giống như nếu Lăng Mộc đồng ý, sẽ rơi vào trong vũng bùn mang tên Khâu Chấn Dương này, cuối cùng không bao giờ có thể thoát ra!
Khâu Chấn Dương hơi hơi ngẩng đầu, thấy rõ giãy giụa trong đáy mắt của Lăng Mộc, tức khắc hiểu ra, cười khẽ một tiếng: “Nói không nên lời? Vậy em chỉ cần hôn ta một cái là được.”
Nói xong lại lập tức chu môi, còn rất khoa trương mà đến gần.
“… Thao, ta biết rồi.” Lăng Mộc nhắm mắt lại, nghiêng đầu che đi biểu tình trên mặt mình, nhưng vành tai đỏ lên đã tiết lộ tâm tình của y không thiếu một mảnh.
Khâu Chấn Dương nhận được câu trả lời như mong muốn cuối cùng cũng đại phát từ bi mà lui một bước, còn cực kỳ cẩn thận mà giúp Lăng Mộc chỉnh sửa lại quần áo, thể xác và tinh thần thoải mái nói: “Thật ngoan ~ vậy đi thôi, chúng ta cùng đi đón Lăng Đang.”
——
Tuần học đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, tiệm trà sữa của Khâu Chấn Dương cũng nằm trong chuyện đã suy xét xong.
Buổi tối thứ sáu, tiệm trà sữa đã được trang hoàng xong, ngày mai liền có thể trực tiếp đi vào hoạt động được.
Khâu Chấn Dương cũng không làm bất cứ hoạt động tuyên truyền nào cho tiệm trà sữa của mình, thời điểm đi vào trang hoàng cũng đóng cửa chính, chỉ đi cửa sau.
Cho đến lúc mở cửa vào sáng thứ bảy, trong tiệm lạnh lẽo, một khách hàng cũng không có.
Đưa mắt nhìn cửa ra vào, Lăng Mộc lé mắt nhìn Khâu Chấn Dương: “Ngươi không ra ngoài chào mời khách hàng sao?”
“Chào mời, kiếm khách?” Khâu Chấn Dương sững sờ một chút, đối diện đôi mắt thản nhiên của Lăng Mộc, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng còn có chút ủy khuất, “Làm gì có ai kêu chồng mình ra ngoài gạ gẫm khách hàng đâu chứ?”
“Ngươi lặp lại một lần nữa xem?” Lăng Mộc nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn qua.
“Khụ, không phải,” Khâu Chấn Dương giả vờ ho khan, dứt khoát ngồi bên cạnh bàn ăn chống đầu nghỉ ngơi, “Gấp cái gì chứ, sau này nói không chừng thời gian nghỉ ngơi còn không có đấy, ngồi chờ một chút đi.”
Tuy rằng biết mọi người khi mở cửa hàng đều sẽ phải đi tuyên truyền còn không thì cũng phải có các chương trình giảm giá này kia các kiểu, ít nhất cũng phải có lễ khai trương, nhưng Khâu Chấn Dương thật sự quá lười, không muốn làm những điều này một chút nào.
Vốn dĩ mục đích ban đầu của hắn khi mở cửa hàng là có thể cho Lăng Mộc một môi trường làm việc an toàn, chứ không phải thật sự muốn kiếm tiền, cho nên cho dù buôn bán có ế ẩm thì cũng không quan tâm lắm. Huống hồ, Khâu Chấn Dương lại không cảm thấy cửa hàng của mình sẽ ế ẩm, chỉ cần có người vào ăn thử, người đó chắc chắn sẽ trở thành khách quen!
Mị lực của trà sữa cùng gà rán không ai có thể ngăn cản được!
Hắn có tự tin là như vậy!
Thanh nhàn nửa ngày, ngay lúc Khâu Chấn Dương nhàm chán đến mức ngáp ngắn ngáp dài, đang chuẩn bị lại trêu chọc Lăng Mộc, thì cuối cùng “Tiệm trà sữa Diểu Diểu (杳)” cũng tiếp đón nhóm khách hàng đầu tiên.
“Hoan nghênh mọi người đến mới tiện trà sữa Diểu Diểu, bảng điều khiển gọi món nằm ở góc bàn bên phải, có bất cứ chuyện gì có thể gọi chúng ta.”
Khâu Chấn Dương đứng lên chào đón, mỉm cười thân thiện với hai nam sinh kia, Lăng Mộc đã đến quầy đồ ăn sẵn sàng phục vụ.
“Trà sữa là cái gì?” Hai nam sinh bước vào đều có dung mạo rất xuất chúng, đặc biệt là cái vị có vóc người cao cao kia, giá trị nhan sắc thậm chí không phân cao thấp với Khâu Chấn Dương. Nhưng bởi vì Khâu Chấn Dương sinh ra từ gia đình quân đoàn thế gia, từ nhỏ đã được huấn luyện qua, nên nhìn qua càng có vẻ mạnh mẽ đĩnh đạc hơn.
“Trà sữa là một loại đồ uống, hương bị tương đối ngọt, độ ngọt và độ ấm có thể lựa chọn được.” Khâu Chấn Dương chưa từng giải thích nhiều như vậy, đôi khi giải thích càng nhiều, ngược lại sẽ đánh lừa ấn tượng đầu tiên của người khác với một thứ mới mẻ nào đó, để cho bọn họ tự cảm nhận sẽ tốt hơn.
Nam sinh vóc dáng cao lớn kia gật gật đầu, tiếp tục nhìn thực đơn trên màn hình.
Đồ trong tiệm trà sữa thật sự rất đơn giản, ngoại trừ trà sữa, chỉ còn gà rán mà thôi. Trà sữa có thể lựa chọn ngọt độ, độ ấm, còn có thể chọn ly lớn hay ly nhỏ nữa, gà rán cũng có thể chọn phần và vị.
“Chu Yến, cậu chắc chắn muốn ăn ở chỗ này chứ? Sao tớ lại cảm thấy cửa hàng này có chút không đáng tin vậy.” Tần Kiên nhíu mày nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, tuy rằng rất sạch sẽ, trang hoàng cũng rất đẹp, có chút không giống bình thường, như cái thực đơn này… cũng không phải quá đơn giản rồi sao?
Chu Yến không có ngẩng đầu, ở trên màn hình điều khiển đặt món nhấn nhấn vài cái.
“Trước ăn thử xem sao, không ngon thì có thể rời đi.”
Nghe những lời này, Tần Kiên cũng không nói gì nữa, cũng chỉ có thể chờ đồ ăn đưa lên.
Người máy ở phía sau bếp làm việc rất nhanh chóng, không đến một phút mọi thứ đã sẵn sàng, đưa đồ đến trước quầy đồ ăn.
Lăng Mộc bưng mâm đồ ăn vững vàng đến bàn của khách, đem hai ly trà sữa còn có một phần gà rán đặt lên bàn, trước khi đi còn cúi xuống nói “Mời dùng”.
Khâu Chấn Dương một lòng chú ý đến Lăng Mộc, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc làm việc của y, âm thầm cảm thán quyết định mở cửa hàng trà sữa của mình là chính xác!
Nhìn gà rán cùng trà sữa đặt trên bàn, Tần Kiên thò đầu lại gần giật mũi ngủi ngửi, trong mắt có chút kinh ngạc: “Đây là cái gì vậy, thơm quá a! Tớ chưa từng ngửi thấy thứ gì thơm như vậy!”
Ngay cả Chu Yến vẫn luôn bình bĩnh cũng có chút kinh ngạc, dẫn đầu dựa trên những gì Khâu Chấn Dương đã dặn dò trước đó mà đeo lên bao tay, cầm lấy chiếc đùi gà lên gặm.
Vừa cắn một miếng, da giòn thịt mềm, vừa thơm vừa ngọt nước, Chu Yến hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục vùi đầu há to mồm bắt đầu ăn.
Quá thơm, ăn quá ngon!
Tần Kiên là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Yến, lập tức không do dự nữa, cũng cầm một chiếc đùi gà lên gặm.
“Trời ơi, món này ăn ngon quá a!”