Chương 21: Chấn Dương đừng nháo nữa

Tên khách hàng kia cũng là một học viên của học viện, tên học viên kia nhìn có vẻ giàu có, ăn mặc sang trọng, lúc này tên kia tức giận đứng dậy gầm lên với bọn họ. Hai bạn học còn lại ngồi cùng bàn cũng đứng lên, nhưng chỉ đứng bên cạnh không lên tiếng.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là ta sai.” Trình An An liếc mắt nhìn Lăng Mộc một cái, vội vàng móc từ trong túi ra một chiếc khăn lông, nhìn nhìn một bộ muốn ngồi xuống lau giày cho người đó.

Tên nam sinh kia đang nóng nảy, kết quả vừa thấy nhìn thấy mặt của Trình An An, thái độ tức khắc thay đổi, bắt lấy cánh tay của Trình An An, nhẹ nhàng kéo người lên: “Liên quan gì đến cậu, là do cậu ta đυ.ng vào cậu, cậu còn bị cậu ta dọa nữa, không cần xin lỗi.”

Trình An An có khuôn mặt thanh tú giọng nói cũng tinh tế, tên nam sinh kia là Alpha căn bản không nỡ nổi giận với Omega, thậm chí bởi vì vẻ đẹp của Trình An An, còn có suy nghĩ muốn tiếp cận một Omega xinh đẹp như vậy một chút. Bởi vậy mục tiêu trút giận của tên kia, trực tiếp chuyển thẳng về phía Lăng Mộc, cái người đang có vẻ mặt lạnh nhạt đứng một bên.

“Ngươi lớn lên xấu xí, trông ghê tởm như vậy thì cũng thôi đi, chút chuyện nhỏ cũng làm không tốt, có cảm thấy sống lãng phí hay không?” Tên kia lời nói khó nghe, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Mộc khiến lửa giận càng tăng thêm, “Sao vậy, mình làm sai nhưng lại không có dũng khí thừa nhận? Nhất định phải để người khác nhận tội thay cho ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay nếu không đem tiền ra bồi thường, ta sẽ khiến cho ngươi trong trường học ăn không hết gói đem về!”

Lăng Mộc nhìn tên này tức giận đến mức vặn vẹo khuôn mặt, trong lòng cười lạnh một tiếng, thờ ơ mở miệng: “Ta không đυ.ng cậu ta.”

Ý là, chuyện ngoài ý muốn này là do Trình An An sai, không liên quan gì đến y.

Trình An An vừa nghe thấy liền cắn môi đỏ hốc mắt, vừa kéo tay nam sinh kia vừa nói: “Thực xin lỗi học trưởng, tất cả đều là ta sai, Lăng đồng học không phải cố ý, ngươi không nên trách hắn. Bây giờ ta lau khô giúp ngươi, còn quần áo, ta giúp ngươi giặt được không? Ta thật sự không có tiền, ngươi đừng giận ta…”

Mỹ nhân bộ dáng ủy khuất xin lỗi đặc biệt nhu nhược, nam sinh bị ánh mắt Trình An An nhìn như muốn tan chảy ra, càng thêm thương xót cho cậu ta, rõ ràng là người chịu thiệt, nhưng phải an ủi lại Trình An An: “Ta biết cậu không cố ý, cậu yên tâm, không cần cậu bồi thường tiền.”

Dứt lời, tên kia lập tức thay đổi sắc mặt hét lên với Lăng Mộc: “Cửa hàng trưởng của mấy người đâu! Gọi cửa hàng trưởng của mấy người đến đây! Ta không tin mấy người!”

“Ngươi kêu ai cũng được, nhưng ta không đυ.ng vào hắn.” Lăng Mộc ánh mắt lạnh lùng, nếu không phải vì công việc này, y sẽ không muốn nói chuyện, động thủ không phải so với nói chuyện sẽ nhanh hơn sao?

Khâu Chấn Dương ngồi trong góc nhìn hết tất cả mọi thứ, mày nhăn cả lại, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Lăng Mộc không phải là người trốn tránh trách nhiệm của mình, nếu y đã nói y không đυ.ng Trình An An, vậy chắc chắn là không đυ.ng phải. Khâu Chấn Dương không biết Trình An An đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại xem ra là Trình An An đang tạo phiền phức cho Lăng Mộc!

Cửa hàng trưởng đang ở trong văn phòng, lúc này bị mời ra, nhanh chóng bước đến chỗ nam sinh kia xin lỗi.

“Thật ngại quá, là do sơ suất của cửa hàng chúng tôi, đã gây nên phiền phức cho quý khách, chúng ta sẽ bồi thường!” Cửa hàng trưởng là Beta cấp cao, có chút thủ đoạn trong kinh doanh, đối mặt với tình huống này vẫn có thể thành thạo xử lý.

Nhưng chỉ những lời nói này, không thể khiến cho nam sinh kia nguôi giận, tên kia hung hăng nắm lấy cổ áo của Lăng Mộc, cười lạnh với cửa hàng trưởng: “Bồi thường? Ta không cần cửa hàng của mấy người bồi thường, ta muốn người này phải quỳ xuống xin lỗi giày của ta, sau này không được xuất hiện trong cửa hàng này nữa!”

Yêu cầu này có chút quá đáng, ngay cả cửa hàng trưởng cũng có chút khó xử.

“Ngươi mẹ nó buông tay ra!”

Lăng Mộc cuối cùng cũng bùng nổ, đĩa đồ ăn trên nay đập thẳng vào tay của tên nam sinh kia, tên nam sinh kia kêu lên một tiếng, càng tức giận hơn, thấy cửa hàng trưởng không mở miệng, trực tiếp gào lên uy hϊếp, nói nếu Lăng Mộc vãn còn làm việc ở đây, sẽ khiến cho nơi này đóng cửa!

“Đóng cửa?”

Ngay thời điểm tất cả mọi người đang giằng co, Khâu Chấn Dương một tay đút vào túi quần cười nhạo nói.

“Chỉ bằng ngươi sao? Mắt mù tai điếc, còn có thể uy hϊếp người khác khiến cho bọn họ đóng cửa, không phải đang nằm mơ đấy chứ?”

“Mày nói ai mắt mù tai điếc?” Tên nam sinh kia tức giận đến đỏ mặt lên!

Sự xuất hiện của Khâu Chấn Dương khiến cho người khác đều bất ngờ, đặc biệt là Trình An An, một đôi đỏ bừng nhìn thẳng vào hắn, nhìn lên ủy khuất cực kỳ. Đôi mắt xinh đẹp nhìn Khâu Chấn Dương như đang tố khổ, lại quật cường mà nín nhịn, không dám nói ra chua xót trong lòng.

Tóm lại, nhìn đến mức Khâu Chấn Dương cũng có chút xấu hổ.

Hắn run lên một chút, nhanh chóng đem tầm mắt nhìn đến tên nam sinh kia, nhướng mày nói: “Nếu không điếc sao không nghe rõ, Lăng Mộc đã nói không đυ.ng vào người khác, vậy mà ngươi còn khiển trách hắn, không điếc thì là gì? Chẳng lẽ là bị ngu?”

Trình An An xem ánh mắt của Khâu Chấn Dương đều bị Lăng Mộc thu hút, cậu ta mím chặt môi, đôi tay nắm lấy dĩa đồ ăn dùng sức bấm chặt.

“Tên kia nói gì ngươi cũng tin sao? Ta thấy chắc chắn là hắn ganh ghét người khác xinh đẹp hơn hắn, cố ý hãm hại! A, dù sao thì người lớn lên xấu như vậy không nhiều, vì để hấp dẫn sự chú ý của người khác, cái gì cũng dám làm được!”

Khâu Chấn Dương mặt tối sầm lại, lông mày nhíu chặt: “Ngươi miệng sạch sẽ hơn chút đi.”

“Ta không sạch sẽ? Vậy sao ngươi biết tay chân hắn sạch sẽ!” Tên nam sinh kia vì muốn thể hiện trước mặt Trình An An, cũng không thể để Khâu Chấn Dương đoạt nổi bật, bởi vâyh một bước cũng không nhường.

Tên cửa hàng trưởng Beta kia ngó trái ngó phải không biết phải hòa giải như thế nào, đang nghĩ coi có nên gọi bảo vệ của trường đến không, lại thấy Khâu Chấn Dương xoay qua nhìn mình: “Ngươi là cửa hàng trưởng sao? Ta thấy nhìn như trong của hàng hình như có camera giám sát, vậy thì cứ trực tiếp trích xuất camera là được rồi.”

Cửa hàng trưởng có chút không biết nói sao, dù xem hay không xem, thì cũng là nhân viên cửa hàng mình đắc tội với người ta, vậy điều đó cần thiết sao?

Nhưng Khâu Chấn Dương mặc kệ điều đó, hắn chỉ cần chứng minh được Lăng Mộc trong sạch là được.

“Làm sao vậy, có gì không tiện sao?” Thấy cửa hàng trưởng không có động tĩnh gì, Khâu Chấn Dương đánh giá ông ấy một chút.

Trình An An đứng bên kia sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng tóm lấy tay áo của nam sinh kia, miễn cưỡng cười nói: “Thật sự rất xin lỗi, không cần cửa hàng trưởng trích xuất camera đâu, để ta bồi thường cho ngài là được rồi.”

Nói rồi, cậu qua quay qua nói với Khâu Chấn Dương: “Chấn Dương cũng vậy, đừng náo loạn nữa, cửa hàng trưởng làm viêc đã rất vất vả rồi, đừng làm phiền người ta nữa.”

Chấn Dương??? Cái quái gì vậy???

Khâu Chấn Dương nhanh chóng chạy về phía Lăng Mộc, như muốn chứng minh trong sạch của mình liền móc lấy cánh tay y, nhíu mày nói với Trình An An: “Ngươi gọi ta thân mật như thế làm gì, chúng ta chỉ là bạn học thôi mà? Còn nữa, rõ ràng người này vẫn luôn đứng ở đây gây rối, nhiễu loạn kinh doanh trong cửa hàng, bây giờ để cửa hàng trưởng trích xuất camera chặn họng hắn lại, có thể gọi là phiền sao?”

Lăng Mộc bỗng nhiên bị câu lấy cánh tay, tim đập loạn, nhưng không biết vì cái gì, y hiện tại không muốn tránh ra, để mặc Khâu Chấn Dương làm như vậy.

Về phần của Trình An An, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, cười khổ mà nói: “A, ta còn tưởng tình bạn một năm qua của chúng ta cũng đủ thân thiết… Thực xin lỗi.”

Cậu ta cúi đầu vén tóc, nụ cười miễn cưỡng khiến người khác phải đau lòng.

Tên nam sinh kia cùng cửa hàng trưởng đều không đành lòng, Khâu Chấn Dương mặt cũng nhăn lại.

Cuối cùng, cửa hàng trưởng vẫn không trích xuất camera, chủ yếu là do Trình An An một lòng nhận sai, còn năn nỉ tên nam sinh kia đừng tiếp tục làm khó người khác. Tên nam sinh kia vì muốn tranh thủ tình cảm của Trình An An, giả vờ rộng lượng, tỏ vẻ không truy cứu, nhưng cuối cùng vẫn xin được số thiết bị đầu cuối của Trình An An.

Sau khi tiễn người đi, cửa hàng trưởng kia chống nạnh thở dài, nói với Trình An An: “Ngươi đi vào bên trong nghỉ ngơi trước đi, dù sao hiện tại người cũng không nhiều lắm, đợi lát nữa rồi hẵng ra.”

Trình An An nói cảm ơn, trước khi rời đi còn nhìn chằm chằm vào Khâu Chấn Dương, người sau ngay cả nửa cái liếc mắt cũng không nhìn cậu ta.

Sau khi xoay người rời đi, biểu tình của Trình An An lập tức thay đổi, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

Sau đợt khảo nghiệm đầu năm học, Khâu Chấn Dương chưa một lần đi tìm Trình An An, nhưng lại có thể làm trò đưa nước cho Lăng Mộc trước mặt người khác, điều này khiến Trình An An luôn canh cánh trong lòng. Chuyện giữa hắn và Lăng Mộc, Trình An An biết, hai người bọn họ cũng đã từ hôn rồi, hiện tại sao có thể dính thành một chỗ như vậy?

Cũng chính vì để làm rõ ràng thái độ của Khâu Chấn Dương, từ thời điểm đi ra khỏi phòng nghỉ nhìn thấy Lăng Mộc mang Khâu Chấn Dương vào trong cửa hàng, Trình An An liền nghĩ ra phương pháp này.

Nhưng thực tế so với những gì cậu ta tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, Khâu Chấn Dương vậy là đứng về phía Lăng Mộc! Rốt cuộc vì sao, thái độ của Khâu Chấn Dương đối với mình lại thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ thật sự có liên quan tới tên Lăng Mộc kia?

Mang theo nghi vấn này, Trình An An thất thần đi vào phòng nghỉ.

“Lăng Mộc đồng học, tính tình của ngươi có thể sửa đổi một chút không? Là do ngươi nói với ta ngươi có rất nhiều kinh nghiệm, lại do cần tiền gấp nên hi vọng ta tuyển ngươi làm phục vụ sinh, nếu không thì ngươi cảm thấy chỗ ta còn thiếu nhân lực sao?”

Cửa hàng trưởng rất không vui, tuy cửa hàng trưởng không phải là người trong mặt mà bắt hình dong, nhưng đối với thái độ phục vụ của Lăng Mộc vừa rồi rất bất mãn. Bọn họ làm trong ngành dịch vụ, gặp người khó tính thiếu suy xét giống Lăng Mộc như vậy thì cũng hết muốn ăn.

Lăng Mộc rút tay mình ra khỏi Khâu Chấn Dương, sắc mặt cứng đờ nói: “Nếu là ta sai, ta sẽ xin lỗi.”

“Sao, ngươi còn cảm thấy ngươi không sai sao? Có phải cần trích xuất camera thì ngươi mới chịu nhận hay không?” Cửa hàng trưởng bị tính khí bướng bỉnh của y chọc giận, lập tức bùng nổ.

“Ta nói là ta không đυ.ng hắn, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa?”

Lăng Mộc vốn dĩ rất nóng tính, lúc nãy đối diện với tên nam sinh kia đã rất kiềm chế rồi, hiện tại ngay cả cửa hàng trưởng cũng nói như vậy, trong lòng không tránh khỏi có chút bực bội, nắm chặt nắm tay.

Làm thuê thì làm thuê, nhưng y không nhất thiết phải đội nồi của người khác! Y bán sức lao động, chứ không phải là bán tôn nghiêm! Không cần thiết phải nói dối để chiều lòng khách hàng!

Khâu Chấn Dương đứng bên cạnh ngăn Lăng Mộc lại, nói với cửa hàng trưởng: “Ta kiến nghị cho ngươi cứ trích xuất camera để xem lại một lần, ép người khác phải xin lỗi, đó có phải là tác phong mà một cửa hàng trưởng nên có hay không?”

Hai người này kẻ xướng người họa, khiến cho cửa hàng trưởng càng thêm tức giận, trực tiếp đoạt lấy khay đồ ăn trong tay Lăng Mộc, giơ tay chỉ ra ngoài cửa: “Được, ngươi có cốt khí, ngươi không sai! Từ ngày mai không cần đi làm nữa, chỗ chúng ta không chứa nổi tòa đại Phật như ngươi!”

Lăng Mộc vẫn luôn kiềm nén tức giận cuối cùng không chịu nổi nữa, trực tiếp cởi đồng phục ném lên bàn, sau đó đến sau quầy lấy quần áo rồi đi ra ngoài.

Khâu Chấn Dương hô lên vài tiếng, y hoàn toàn không nghe, chỉ có thể quay qua nói với cửa hàng trưởng: “Đi về, nhưng dù sao thì ngươi cùng phải đem tiền lương hôm nay của Lăng Mộc quyết toán cho y chứ.”

Cửa hàng trưởng bị Khâu Chấn Dương nói đến phiền, trực tiếp mở đầu cuối chuyển tiền vào tài khoản của Lăng Mộc, tức giận nói với Khâu Chấn Dương: “Đã gửi rồi! Được chưa!”

“Được được được, đừng tức giận như vậy, buôn bán thịnh vượng a ~” Khâu Chấn Dương cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, vẫy vẫy tay tiêu sái rời đi.