Lăng Mộc nhíu chặt mày, thân mình khẽ nhúc nhích muốn tránh thoát khỏi tay của Khâu Chấn Dương.
Nhưng người sau lại không chút bị lay chuyển, thậm chí tay càng dùng sức mạnh hơn, ép Lăng Mộc nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Lăng Mộc, em hiểu chưa? Động dục không phải là chuyện nhỏ, nếu ta không ở bên cạnh em, mà vừa lúc em không thoải mái…” Khâu Chấn Dương tưởng tượng một chút cái hình ảnh kia, mặt tức khắc tối sầm lại, “Tóm lại, nhất định em phải gọi cho ta càng sớm càng tốt, bằng không nếu có chuyện không mong muốn nào đó xảy ra, ta sẽ không thể tha thứ cho chính mình.”
Lực đạo trên vai càng lúc càng lớn, khiến cho Lăng Mộc có chút không thoải mái.
Nhưng đồng thời, một loại cảm giác khi được người khác quan tâm hóa thành từng trận tê dại chạy từ lòng bàn chân lên, tế tế mật mật đánh thẳng vào tâm Lăng Mộc, khó có thể thoát ra.
“Được rồi, biết rồi, ta tự có chừng mực.” Lăng Mộc đẩy mạnh hắn ra, vết sẹo trên xương lông mày nóng lên, xoay người chạy lên lầu.
Khâu Chấn Dương nhìn bóng dáng y, rất bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. Thôi được rồi, tóm lại hắn sẽ chú ý đến Lăng Mộc nhiều hơn một chút là được, cố gắng để cho loại tình huống kia không xảy ra. Nghĩ như thế, Khâu Chấn Dương lại lần nữa trở về phòng bếp.
Lăng Mộc đến phòng tắm Khâu Chấn Dương để tắm, mà chờ Lăng Đang tắm xong rồi mới đi tắm.
Tiểu nha đầu không thể chờ thêm được nữa, trước tiên tự mình chạy xuống lầu, sau đó lẻn đến trong phòng bếp thúc giục Khâu Chấn Dương.
“Được được, sắp xong rồi, Lăng Đang trước giúp anh ra ngoài dọn dẹp bàn ăn một chút, rồi dọn chén đũa ra được không?” Khâu Chấn Dương vừa đem canh từ trong nồi đổ ra, còn món cá kho chắc phải đợi thêm một lát nữa mới ngon miệng được.
Lăng Đang gật gật đầu, rất tích cực mà đem bát đũa dọn ra bàn. Vì không muốn làm phiền đến Khâu Chấn Dương, bé con dọn xong chén đĩa liền cài đặt thiết lập của robot quét dọn, để nó đem phòng khách quét dọn qua một lần.
Ngay khi Lăng Mộc tắm xong đi xuống lầu, Khâu Chấn Dương làm xong món ăn cuối cùng.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Khâu Chấn Dương đem đồ ăn bưng ra, Lăng Mộc cầm chén cơm của ba người xới cơm.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Lăng Đang hưng phấn mà vươn đũa gắp gắp miếng cá bé cảm thấy rất thơm kia, ngày hôm qua lúc uống canh cá bé đã cực kỳ thích, cho nên hôm nay Khâu Chấn Dương mới làm thêm món cá kho. Cá của thế giới này không khác lắm với thế giới cũ, chỉ có điều… màu sắc có chút kỳ lạ, thịt cá lại có màu xanh lục.
“Oa ~ , ăn ngon quá!” Một ngụm giải quyết xong miếng cá, Lăng Đang kích động đến mức sắp nhảy lên, hai mắt nháy mắt sáng lên!
Bé thật sự rất ngưỡng mộ Khâu ca ca, vậy mà có thể làm ra những món ngon như vậy! Ngon hơn dịch dinh dưỡng gấp trăm lần!
Khâu Chấn Dương bị phản ứng khoa trương của bé chọc cười, lại gắp một miếng bụng cá cho bé, cười nói: “Lăng Đang thích ăn là được, muốn ăn bao nhiêu cũng được, anh làm cho em ăn.”
Lăng Đang vui mừng gật đầu, vùi đầu vào ăn đến độ quai hàm căng phồng lên.
Khâu Chấn Dương lại gắp một miếng thịt mềm vào chén của Lăng Mộc, thấy thiếu niên ngồi đối diện kinh ngạc gật đầu, nụ cười càng thêm ôn nhu: “Lăng Mộc cũng vậy, sau này muốn ăn cái gì, ta đều sẽ nấu cho em.”
Ánh mắt Khâu Chấn Dương quá mức ôn nhu sủng nịnh, khiến cho mặt Lăng Mộc lập tức đỏ lên, đôi mắt màu hạt dẻ mở to. Có chút không hài lòng với phản ứng của mình, Lăng Mộc trực tiếp vùi đầu ăn cơm giống như Lăng Đang.
“Phốc ——” Khâu Chấn Dương nhịn không được mà cười ra tiếng, sau đó bị Lăng Mộc ngẩng đầu thưởng cho ánh mắt xem thường.
Thật vất vả áp xuống tiếng cười, Khâu Chấn Dương cúi đầu ăn cơm, tươi cười trên khóe miệng không áp xuống được. Hắn ăn hai miếng lại ngẩng đầu nhìn Lăng Mộc, dường như Lăng Mộc rất hài lòng với đồ ăn hôm nay, ăn khá nhanh, nhìn có vẻ rất ngon miệng, khóe miệng cũng dính chút nước của đồ ăn.
Khâu Chấn Dương hơi đứng lên giơ tay lướt qua mặt bàn, trực tiếp dùng ngón cái lau vệt nước trên khóe miệng Lăng Mộc, sau đó ngồi lại vị trí rất tự nhiên mà đem ngón cái bỏ vào trong miệng mυ"ŧ.
“Ngươi mẹ nó…” Lăng Mộc thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Khâu Chấn Dương, cổ thon dài trắng nõn cũng đỏ bừng lên.
Nhưng đối diện với ánh mắt có vẻ vô tội của Khâu Chấn Dương, y lại không thể nói gì!
Lăng Đang ngồi một bên ngẩng đầu lên, lộ ra nửa gương mặt nhỏ dính đầy hạt cơm và canh, nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu.
Cuối cùng cũng ăn xong, Lăng Mộc cả người đều biệt nữu muốn chết rồi.
Ngay lúc Lăng Đang buông chén đũa xuống cũng liền đứng dậy, vừa thu dọn vừa nói: “Chén đũa để ta thu dọn cho, mọi người đi đi.”
Khâu Chấn Dương cũng không tranh giành với Lăng Mộc, biết y không muốn vô duyên vô cớ tiếp nhận ý tốt của người khác, liền cùng với Lăng Đang đến phòng bếp xem TV một lát. Chờ sau khi Lăng Mộc dọn dẹp xong phòng bếp, hắn lại vào phòng bếp lấy đồ tráng miệng hắn đã làm trước đó vào, đưa cho mỗi người một phần: “Đây là điểm tâm ngọt ăn sau bữa ăn, vừa xem TV vừa ăn đi.”
Một ly kem tinh tế với những miếng trái cây rải bên trên, có một loại mùi hương thơm ngọt của mật hoa phả vào mặt, khiến người khác vừa nhìn đã muốn ăn rồi.
Lăng Đang sờ sờ bụng nhỏ tròn vo, cảm thấy có thể ăn thêm một ít nữa, vì thế ngồi ở trên sô pha trực tiếp ôm chén nhỏ bắt đầu ăn.
Lăng Mộc cũng có chút tò mò với cái mà hắn gọi là điểm tâm ngọt, sau đó dùng muỗng múc một ít kem tươi cùng trái cây bỏ vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt một phen, ánh mắt lập tức sáng lên.
Khâu Chấn Dương đem phản ứng của Lăng Mộc thu vào trong đáy mắt rồi nhẹ nhàng thở ra, y hình như có vẻ thực sự thích ăn.
Cái thứ gọi là điểm tâm ngọt, lúc ở Lâm gia Lăng Mộc đã từng ăn qua, thời điểm mẹ y gả vào Lâm gia, bởi vì Lăng Mộc bị điểm danh phải đính hôn cho Khâu gia, cho nên phải ở lại Lâm gia một đoạn thời gian. Thời gian kia y được ăn rất nhiều món ngon, chỉ là thái độ của người Lâm gia đối với bọn họ đều rất ác liệt.
Sau mỗi bữa cơm chiều của Lâm gia đều sẽ có cái gọi là điểm tâm ngọt để ăn, cũng có rất nhiều trái cây làm thành điểm tâm ngọt, nhưng chưa lần nào được ăn điểm tâm ngon như điểm tâm của Khâu Chấn Dương như thế này.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt Lăng Mộc tối sầm lại, nhanh chóng giải quyết phần điểm tâm ngọt của mình.
“Anh đi làm việc đây, Lăng Đang nhớ phải làm bài tập đấy, đến tối anh mới trở về.” Đem chén điểm tâm ngọt của mình vào bếp rửa sạch, Lăng Mộc trực tiếp cầm ba lô chuẩn bị ra ngoài.
“Đi làm? Em tìm được việc rồi?” Khâu Chấn Dương nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng giải quyết phần điểm tâm của mình.
Lăng Mộc mở cửa: “Ân, đã tìm được rồi.”
“Em đợi một chút, ta cũng muốn đi phố thương mại, để ta đi cùng với em.” Khâu Chấn Dương cũng không kịp rửa chén, trực tiếp đem chén đặt trên bàn trà, đi ra cửa đổi xong giày liền kéo Lăng Mộc cùng đi ra cửa, giống như sợ Lăng Mộc không cho mình đi theo.
Sau khi rời khỏi ký túc xá, Khâu Chấn Dương luôn đi bên cạnh Lăng Mộc, thấy y bộ dáng có chút gò bó không được tự nhiên, liền tìm đề tài nói chuyện: “Em tìm được công việc gì vậy?”
“Phục vụ sinh.” Lăng Mộc mắt nhìn thẳng.
Khâu Chấn Dương chớp chớp mắt, phố thương mại có không ít cửa hàng ăn uống. Nhưng mà đối với trình độ nấu ăn của tinh tế này… Đồ ăn ở đó có thể ngon được sao?
Nháy mắt hắn sinh ra chút tò mò, chuẩn bị đợi chút đi xem công việc của Lăng Mộc một chút, sau đó lại đi siêu thị.
Khâu Chấn Dương chuẩn bị đi siêu thị xem những nguyên liệu nấu ăn khác, nguyên liệu nấu ăn còn trong tủ lạnh tuy không ít, nhưng có một số thứ Khâu Chấn Dương phát hiện có chút khó ăn, căn bản không phù hợp để nấu ăn, cho nên muốn đi siêu thị đi xem xét những nguyên liệu nấu ăn khác. Cũng có một số loại gia vị cũng cần phải mua, hai ngày nay đều ăn trái cây, cho nên cũng không còn thừa nhiều lắm, nên cũng cần phải đi mua sắm một phen.
Hơn nữa trong ký túc xá còn có tiểu hài tử, Khâu Chấn Dương đang muốn mua nhiều đồ ăn vặt chút, để mua chuộc em gái a ~
“Ta cũng chưa từng xem qua cửa hàng ăn uống ở trong trường, em dẫn ta đi xem chút đi?” Khâu Chấn Dương sánh vai bước đi bên cạnh Lăng Mộc, bởi vì nguyên thân cao hơn Lăng Mộc gần một cái đầu nên có thể nhìn thấy lông mi của y. Lông mi vừa dài vừa thẳng tựa như bàn chải nhỏ, Khâu Chấn Dương nhìn đến có chút ngứa ngày.
Lăng Mộc nheo mắt nhìn hắn, nhíu mày: “Ngươi đến chỗ khác xem đi.”
“Vì sao? Anh muốn xem chỗ em làm như thế nào, để có thể về kể cho Lăng Đang để bé con có thể yên tâm. Lăng Đang là đứa trẻ ngoan, dù không nói gì, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho em.” Khâu Chấn Dương không chớp mắt mà đem Lăng Đang ra làm cái cớ.
Lăng Mộc có thể không quan tâm đến người khác, nhưng em gái lại là điểm yếu của y, Khâu Chấn Dương nắm bắt tâm lý của Lăng Mộc rất tốt!
Trong thời gian ngắn, ngay cả Lăng Mộc cũng không thể nói ra lời cự tuyệt, lúng túng một hồi nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý: “Ta đem người vào, nhưng đừng làm phiền đến công việc của ta.”
“Được rồi ~” Khâu Chấn Dương cười đến đôi mắt cong lên, chỉ cần có thể nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc làm việc của Lăng Mộc, thì muốn hắn làm gì cũng được ~
Lăng Mộc tìm được công việc trong một tiệm đồ uống, mặt tiền cửa hàng không nhỏ, trang trí tươi mới sáng sủa sạch sẽ, phục vụ sinh đều mặc đồng phục, nhìn qua tất cả đều không tệ. Ngoại trừ… đồ uống.
Khâu Chấn Dương nhăn mặt đem ngụm lớn đồ uống vừa hút vào miệng nuốt xuống, sau đó lặng lẽ đem ly nước trong tay đẩy ra xa.
Trời ơi! Đây là đồ uống sao! Đây đơn giản chính là thuốc bắc đấy được không!
Hắn giơ tay vẫy vẫy Lăng Mộc đang đứng cách đó không xa, người sau nhíu mày, đi đến chỗ Khâu Chấn Dương thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì? Không phải nói là đừng quấy rầy công việc của ta rồi sao.”
“Không phải, ta chỉ muốn một ly nước thôi, một ly nước lọc ấy, được không?” Khâu Chấn Dương bày ra khuôn mặt đau khổ, nhìn có vẻ khổ sở cực kỳ.
Lăng Mộc mím môi dưới, miễn cưỡng tin lời hắn nói, lập tức đến quầy lấy một chén nước đến đây.
“Khách quan, nước của ngài.” Lăng Mộc đem nước đưa đến trước mặt Khâu Chấn Dương, thêm nó vào hóa đơn nước, sau đó không nói lời nào liền bỏ đi, giống như đang có chuyện gì cần giải quyết vậy.
Khâu Chấn Dương đem toàn bộ chén nước rót vào trong miệng để hòa tan vị đắng, sau đó ngồi yên tại chỗ suy nghĩ chuyện gì đó, thường thường liếc mắt nhìn tình hình bên phía Lăng Mộc.
Hắn đang suy nghĩ có nên mở một tiệm ăn tại phố thương mại hay không, chủ yếu là… đồ uống trong tiệm này thật sự quá khó uống, mà vẫn có thể buôn bán tốt như vậy, Khâu Chấn Dương cảm thấy nếu mình mở một tiệm đồ uống, nhất định so với chỗ này, à không, là so với tất cả các tiệm cửa hàng trong phố thương mại này ngon hơn rất nhiều!
Nghĩ nghĩ, xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Khâu Chấn Dương nhìn qua, vậy mà có thể nhìn thấy người không ngờ tới.
Trình An An, vậy mà lại làm phục vụ sinh trong tiệm này.
Khâu Chấn Dương sau khi vào tiệm liền ngồi một góc, tầm mắt vẫn luôn dõi theo Lăng Mộc, cho nên không nhìn thấy Trình An An, cũng không biết cậu ta có phát hiện ra mình không.
Khâu Chấn Dương cứ nhìn như vậy, bên phía Trình An An như đang xảy ra chuyện gì đó, Lăng Mộc cũng đứng ở bên cạnh, dưới chân hai người có ba cái ly, không bị vỡ, nhưng những đồ uống có màu sắc sặc sỡ đó dính lên ống quần và giày của vị khách hàng bên cạnh.
“Quần này của ta có giá hai nghìn, giày một vạn tám, ngươi có ý gì mà làm đổ đồ lên người ta?”