- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 2: Ta sẽ chịu trách nhiệm
Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 2: Ta sẽ chịu trách nhiệm
Editor : Tomato
Cõng Lăng Mộc tìm được một cái sơn động kia, Khâu Chấn Dương đang ngồi ở đó mà bất đắc dĩ đỡ trán.
Xuyên qua cũng thôi đi, mới vừa xuyên qua liền làm ra chuyện như vậy, may mà khả năng chịu đựng của tim hắn tốt..
Yên lặng phun tào (than thở) một phen, Khâu Chấn Dương không thoải mái cử động cơ thể, cúi đầu nhìn qua quần áo ướt trên người của mình và Lăng Mộc.
Nơi bọn họ tham gia khảo hạch chính là một tinh cầu nhỏ do học viện Tinh Tế khám phá ra, có đầy đủ các loại cảnh tượng thiên nhiên khác nhau, sa mạc, rừng nhiệt đới, núi sông, cái gì cần có đều có.
Vì để tìm được cái sơn động này, Khâu Chấn Dương cõng Lăng Mộc từ khu vực rừng mưa đến khu vực núi đồi này, lúc này mới tìm được một cái sơn động tương đối an toàn, nhưng quần áo trên người lại bị khí hậu ẩm ướt của rừng nhiệt đới làm ướt.
Thời điểm tiến vào khu vực sát hạch, ngoại trừ được phát đồng phục giống nhau, một thanh tiểu đao và đồng hồ ra, còn lại không thể mang thêm bất cứ thứ gì, cho nên quần áo cũng không có mà tắm rửa. Omega thể chất kém, thường thì Omega rất ít khi tham gia khảo hạnh như thế này, đại đa số khi vừa tiến vào đều lựa chọn tìm Alpha để tổ hợp thành một đội, có rất ít người đi một mình như Lăng Mộc. Mà y hiện tại như thế này, nếu vẫn cứ mặc quần áo ướt y sẽ phát sốt mất.
“Để nhóm lửa lên đã.” Khâu Chấn Dương lấy ra từ giày một thanh tiểu đao, nhìn Lăng Mộc cái rồi liền đi ra ngoài tìm thứ gì đó có thể đốt được.
Cũng may tinh tế này có rất nhiều thứ không giống thế giới cũ của hắn, nhóm lửa cũng không cần khó khăn đánh lửa, chỉ cần tìm được cành và lá của cây than, chặt ra rồi bôi lên một lớp mỡ động vật, phơi dưới ánh nắng hai phút là có thể cháy lên rồi.
Sau khi nhóm lửa lên, Khâu Chấn Dương nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra, đặt chúng bên cạnh ngọn lửa, đồng thời còn đem Lăng Mộc đang hôn mê đưa đến gần ngọn lửa, cởϊ áσ khoác của y ra hong khô.
Học viện chỉ phát cho cái áo khoác mỏng, không lâu sau liền khô, nhưng áo trong vẫn cần thêm một lúc nữa.
Khâu Chấn Dương nghĩ nghĩ, vẫn đứng dậy đi qua cởϊ qυầи áo ướt trên người của Lăng Mộc ra.
Chỉ là trong khi hắn đang cởϊ áσ trong ra, đồng tử liền co rụt lại, sắc mặt cũng hoàn toàn trầm xuống.
“Sao lại nhiều vết thương như thế này?”
Trong động vang lên tiếng nghi vấn kiềm nén của hắn, nhưng hiển nhiên sẽ không có người đáp lại.
Đầu ngón tay thon dài cẩn thận mà chạm vào những vết bầm tím đáng sợ trên nửa thân trên của Lăng Mộc, những vết thương này rõ ràng là do bị người khác đánh hoặc là véo mới tạo ra được, vết thương chỗ thì bầm tím chỗ thì đen, vừa nhìn là biết rất đau.
Bị đυ.ng tới vết thương, Lăng Mộc dù đang hôn mê cũng không kiềm được mà run rẩy, lông mày nhăn chặt, hiển nhiên là rất đau.
“Chặc, mẫu thân của y thật đúng là tàn nhẫn.” Khâu Chấn Dương trong lòng có chút bực bội, sau khi đem Lăng Mộc lột sạch sẽ, đem áo khoác đã hong khô của mình đặt lên người Lăng Mộc, đồng thời cũng đem bộ quần áo kia của y hong khô.
Lăng Mộc bị mất nước, vừa rồi thời điểm đi ra ngoài hắn còn hái được mấy quả trái cây về, vừa lúc đút cho Lăng Mộc ăn một ít.
Khâu Chấn Dương cầm trái cây ngồi quỳ ở bên cạnh y, một tay đỡ người lên, sau đó đấy ra môi răng của y, đem trái cây để ở trên miệng y rồi nghiền nát ra.
Nước quả đỏ tươi xinh đẹp chậm rãi chảy vào trong miệng Lăng Mộc, cũng có một ít chảy ra ngoài từ khóe miệng, chậm rãi lướt qua cần cổ tinh tế và áo khoác chảy xuống bả vai lộ ra bên ngoài, thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo kia.
Mặc dù Lăng Mộc rõ ràng là đã hôn mê nhưng mày vẫn nhíu chặt, vô thức tạo ra bộ dáng hung dữ, bộ dáng suy nhược như thế này lại càng khiến người khác xao động hơn.
Khâu Chấn Dương nhìn đến ngẩn ngơ, hầu kết lăn lộn lên xuống, phát ra tiếng vang khó chịu.
“… Đệt.” Tại sao hắn lại đột nhiên trở nên háo sắc như vậy a! Cho dù đối phương có đúng là hình mẫu mình thích đi chăng nữa, cũng không thể cầm thú như vậy a!
Trong đầu như đang có thần tiên giao chiến, Khâu Chấn Dương cắn răng đút cho Lăng Mộc ba bốn quả, lúc này mới đem y nhẹ nhàng buông, giống như bỏ trốn mà nhanh chống quay trở lại đống lửa bên kia.
Cố ý chuyển hướng lực chú ý của mình đi nơi khác, Khâu Chấn Dương không khỏi nhớ đến những tình tiết có liên quan đến Lăng Mộc trong nguyên tác.
Những vết thương trên người Lăng Mộc đó, đều là mẫu thân của y gây ra.
Kể ra thì, phụ thân Khâu Chấn Dương là Khâu Chương là thượng tướng tinh tế của Liên Bang bọn họ, phụ thân Lăng Mộc Lăng Bỉnh Khiêm còn từng là phó quan của Khâu Chương. Năm năm trước trong một cuộc chiến tranh, Lăng Bỉnh Khiêm vì cứu Khâu Chương mà hy sinh oanh liệt, Lăng Mộc liền trở thành hài tử của gia đình đơn thân
Vì để báo đáp Lăng Bỉnh Khiêm, ở đế quốc, Khâu gia cấp cho Lăng gia một số tiền an ủi ngoài ra còn cho mẫu thân Lăng Mộc là Đổng Thu Lan không ít tiền, số tiền đó cũng đủ hai mẹ con bọn họ áo cơm không lo vô lo vô nghĩ cả đời. Nhưng Đổng Thu Lan không phải nữ nhân an phân, cầm số tiền đó tiêu xài vô độ, số tiền đó rất nhanh đã thấy đáy.
Không có tiền, Đổng Thu Lan dựa vào tư sắc leo lên người Lâm Chí Viễn, kẻ thừa kế của một tập đoàn tài chính lớn của Liên Bang, muốn làm Nhị phu nhân của ông ta, mà điều kiện để tên nam nhân kia cưới bà ta chỉ có một, đó là muốn Đổng Thu Lan đi cầu Khâu gia, để Lăng Mộc cùng con trai của bọn họ, cũng chính là Khâu Chấn Dương, đính hôn với nhau.
Khâu Chương là một cấp trên tốt, cũng vẫn luôn nhớ đến sự hy sinh của Lăng Bỉnh Khiêm, dưới sự khóc lóc cầu xin của Đổng Thu Lan, cuối cùng cũng đáp ứng.
Đây chính là nguyên nhân mà Lăng Mộc cùng nguyên thân (ý là bản gốc của thân thể trước khi xuyên vào) đính hôn, cũng chính từ đó mà nguyên thân cũng bắt đầu chán ghét Lăng Mộc. Hắn nhiều lần kháng nghị với phụ thân muốn từ hôn, nhưng đều bị phụ thân bác bỏ, náo loạn đến mức quan hệ của hai cha con trở nên không tốt. Năm mười bốn tuổi, nguyên thân cùng Lăng Mộc đính hôn, nhưng bọn họ rất ít khi gặp mặt, mỗi lần đối mặt với Lăng Mộc đều tỏ ra chán ghét y, tất nhiên y cũng sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng mặc dù là trên người đang có hôn ước, thái độ mà Đổng Thu Lan đối với Lăng Mộc vẫn càng ngày càng kém, mỗi lần ở chỗ của vợ và con ruột của Lâm Chí Viễn bị chọc cho sinh khí (tức giận), đều sẽ hướng Lăng Mộc cùng muội muội của y mà trút giận, đánh chửi là chuyện bình thường.
Sau đó nguyên thân bắt đầu theo đuổi vai chính thụ, thậm chí, sau khi tốt nghiệp cao trung không thèm nể nang mặt mũi của phụ thân hắn, từ hôn với Lăng Mộc, dẫn tới Lâm gia bị mất mặt, trực tiếp đem một nhà ba người Lăng Mộc đuổi ra ngoài. Đổng Thu Lan thẹn quá thành giận liền đánh chửi Lăng Mộc và muội muội của y càng nhiều, sau đó vì tiền mà đem con gái mình bán cho bọn buôn người!
Cũng vì để cứu muội muội, Lăng Mộc khắp nơi tìm sự giúp đỡ nhưng đều không có kết quả, nội tâm sinh tuyệt vọng mà đi Lâm gia cầu xin.
Vừa lúc gặp phải con riêng của Lâm Chí Viễn, cũng chính là vai chính thụ vừa mới được Lâm gia nhận trở về, sau khi Lăng Mộc bị Lâm Chí Viễn cự tuyệt và xúc phạm một phen, mới vi phạm nguyên tắc của Thủ Đô Tinh điều khiển cơ giáp của phụ thân y bắt cóc vai chính thụ, uy hϊếp người Lâm gia tìm muội muội của y về. Lúc đó vai chính công và vai chính thụ đang trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt, nguyên thân trực tiếp bị chọc giận, nhưng vì người yêu vẫn cố gắng kiềm nén lửa giận mà vận dụng thế lực trong nhà tìm kiếm ra tung tích của bọn buôn người, Lăng Mộc trực tiếp chạy qua đó.
Khâu Chấn Dương không ngừng hồi tưởng lại cốt truyện, trong lòng khó chịu muốn chết.
Thời điểm Lăng Mộc chạy đến thì đã quá muộn, muội muội đã trở thành một khối thi thể lạnh băng. Nàng là hài tử dũng cảm, thời điểm đang chạy trốn thì bị bọn buôn người phát hiện, dùng toàn lực giãy giụa lại đang sống sờ sờ bị đánh chết, đến khi chết vẫn không kịp nhìn mặt ca ca lần cuối.
Cái chết của thân muội muội (em gái ruột), trở thành cọng rơm cuối cùng đè xuống khiến Lăng Mộc sụp đổ.
Trong mắt y không còn nhìn thấy ánh sáng, chỉ có bóng tối lạnh lẽo vô tình.
Không ai có thể nghĩ đến, Lăng Mộc trực tiếp vọt đến hang ổ của bọn buôn người, kích hoạt khả năng tự bạo (tự hủy) của cơ giáp.
Bởi vì cơ giáp của phụ thân y chính là cơ giáp quân dụng tác chiến, uy lực tự bạo cực kỳ cường đại, nếu tự bạo thành công, Lăng Mộc đang ở trong cơ giáo và vai chính thụ đang bị bắt cóc kia hoàn toàn không có cơ hội sống sót, những tên buôn người đang ở gần đó cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Nhưng cuối cùng, Lăng Mộc lại bị nguyên thân đang tức giận trực tiếp phát ra tinh thần lực cường đại nghiền nát, sử dụng cơ giáo tùy thân (cơ giáp luôn mang bên người) gϊếŧ chết y.
Là một nhân vật pháo hôi, cuộc đời Lăng Mộc, liền kết thúc như vậy.
Khâu Chấn Dương hít một hơi thật sâu, một tay chống đầu không tự chủ được nhìn về phía Lăng Mộc, thiếu niên đang nằm bên đống lửa kia đang nhắm chặt mắt, hô hấp cực nhẹ. Lúc trước không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn diện mạo của y, mới phát hiện ra Lăng Mộc có một vết sẹp dài hai centimet, cắt ngang đuôi lông mày, càng làm tăng thêm phần bĩ khí (tà mị).
Vết sẹo này hắn cũng có chút ấn tượng, hình như vết sẹo đó do bị mẫu thân của Lăng Mộc đánh mà ra.
Trên thực tế nếu như ở thế giới của hắn, diện mạo của Lăng Mộc có thể so sánh với cả những tiểu thịt tươi (ý chỉ những người nổi tiếng nam có bề ngoài xinh đẹp) đang nổi tiếng. Y chưa cao đến một mét tám mươi, nhưng cũng cao hơn một mét bảy mươi lăm. Nhưng có lẽ đối với gu thẩm mỹ ở thế giới này thì thân là một Omega y có phần hơi cao lớn, dung mạo không kiều mỹ (xinh đẹp), tính cách cũng không nhuyễn manh (mềm mại dễ thương), nhưng đối với Khâu Chấn Dương mà nói, nam nhân như vậy, mới đúng với gu của hắn.
Vừa nhìn, hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu là không có sự sỉ nhục từ việc từ hôn, sự căm hận từ mẫu thân, cái chết của thân muội, phải chăng Lăng Mộc sẽ không phải chết?
Dù sao thì y cũng là một người thông minh kiên cường như vậy, nếu không phải bị dồn đến tuyệt lộ (đường chết), làm sao có thể làm ra cái chuyện bắt cóc ngu xuẩn như vậy.
Ngồi suy nghĩ như vậy hồi lâu, thiếu niên kia cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Ngô…… Tê!” tính cảnh giác của Lăng Mộc rất cao, vừa tỉnh lại, trong nháy mắt liền vội vàng ngồi dậy đánh giá xung quanh.
Nhưng cảm giác đau đớn trên cổ quá mức rõ ràng, nhất thời sắc mặt của y trở nên vặn vẹo, dùng một tay bưng kín vết thương phía sau.
Miệng vết thương hiển nhiên đã được xử lý qua, phía trên được đắp một lớp thảo dược.
“Đó là Thủy Tức thảo, nhai nát đắp ở trên miệng vết thương có thể giúp hạ sốt, còn có thể ngăn lại tin tức tố mà ta lưu lại, đừng làm rớt nó.”
Bỗng nhiên vang lên thanh âm khiến cho Lăng Mộc đột nhiên cả kinh, quay đầu nhìn về phía Khâu Chấn Dương vẻ mặt bình tĩnh đứng đó, ký ức trước đó cũng hoàn toàn trở lại.
“Ngươi đánh dấu ta???”
Khâu Chấn Dương đón nhận ánh mắt tức giận của thiếu niên, vô tội mà nhún vai: “Ta cũng không có cách nào a, tình huống lúc ấy, không phải ngươi không nghẹn chết cũng là ta sẽ bị mất khống chế, ngoại trừ đánh dấu tạm thời, ta không nghĩ ra được biện pháp khác, chẳng lẽ ngươi có biện pháp khác tốt hơn sao?”
Lăng Mộc tức giận đến gan cũng đau, khuôn mặt tuấn tú cũng dần dần vặn vẹo.
Y trong lòng nghẹn đến hoảng, nhưng lại đúng thật là nghĩ không ra biện pháp khác tốt hơn, nhưng ngay lập tức chấp nhận chuyện này y lại không thoải mái, thật sự rất mất mặt!
Khâu Chấn Dương nhìn biểu tình vặn vẹo của y, trong lòng âm thầm cười một chút, sau đó đem quần áo đã hông khô xong đưa cho y: “Trước tiên đem quần áo mặc vào đi đã, lúc nãy quần áo chúng ta đều bị ướt, sợ ngươi sẽ bị bệnh nên ta cởi ra treo lên hông khô.”
Lăng Mộc lúc này mới chú ý đến mình nãy giờ không mặc quần áo, gương mặt càng hồng hơn, cắn răng oán hận giật lại quần áo của mình, cúi đầu nhanh chóng mặc vào.
Khâu Chấn Dương thấy y đưa lưng về phía mình, đôi mắt hắn không kiêng nể gì mà nhìn qua tấm lưng thon gầy trắng nõn kia, đột nhiên ma xui quỷ khiến mà nói một câu: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
Thiếu niên dừng lại động tác, ngay sau đó lạnh lùng trả lời: “Trách nhiệm **, cút!”
Sau khi Khâu Chấn Dương đến Lâm gia từ hôn, trước mặt mọi người hắn bị phụ thân đánh cho hộc máu phải nhập viện, nhập viên suốt một tháng, mãi đến trước khi diễn ra sát hạch mới xuất hiện. Kiên trì như vậy, ngay cả Lăng Mộc cũng bị hắn làm cho cảm động, cảm thấy chắc chắn hắn đối với Omega trong lời đồn kia chính là chân ái (tình yêu chân chính), kết quả hiện tại Khâu Chấn Dương cư nhiên nói phải chịu trách nhiệm với y? Có quỷ mới tin!
“Ta cũng đã đánh dấu ngươi rồi, nói như thế nào cũng không thể thiếu trách nhiệm được?” Khâu Chấn Dương một bộ tỏ ra đương nhiên, “Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hai ta đều đã có quan hệ thân mật không thể cho người khác nhìn thấy rồi.”
Lăng Mộc tức giận đến nghiến răng, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Khâu Chấn Dương, tức giận nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Từ hôn là ý muốn của ngươi, hiện tại ngươi còn làm bộ làm tịch cái gì?”
Bị trừng mắt, Khâu Chấn Dương cũng không dám sờ mông hổ nữa (chọc y tức giận), ngượng ngùng sờ sờ mũi ngồi xuống, trong động nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm sột soạt Lăng Mộc mặc quần áo.
“Ai, chuyện từ hôn, ta xin lỗi ngươi.” Khâu Chấn Dương chớp chớp mắt, định là trước tiên tạo dựng quan hệ tốt với Lăng Mộc cái đã. Dù sao đây là người đầu tiên hắn nhìn thấy từ khi xuyên thư, lại là người mà khi hắn xem cuốn sách kia thực để ý (quan tâm), Khâu Chấn Dương không muốn náo loạn căng thẳng với y.
Bất quá người ta hiển nhiên cũng không muốn tiếp nhận lời xin lỗi này, không thèm để ý tới hắn.
Khâu Chấn Dương có chút thất bại: “Để ý ta một chút đi, ngươi như vậy khiến ta thật sự rất xấu hổ a.”
Lăng Mộc thở dài một hơi, có chút đau đầu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 2: Ta sẽ chịu trách nhiệm