Đã từng có kinh nghiệm của một lần đánh dấu nên lần này Khâu Chấn Dương đã thành thục hơn so với lần trước, lần trước trong lần khảo nghiệm đó hắn cắn vừa vội vừa mạnh, miệng vết thương nhìn rất dữ tợn, lúc này đây lại khống chế lực đạo một chút, dùng cách thức nhẹ nhàng nhất mà Lăng Mộc có thể chấp nhận được mà chậm rãi rót tin tức tố của mình vào.
Thân thể Lăng Mộc mềm nhũn ra ngay lập tức, bàn tay đang đan vào tay Khâu Chấn Dương cũng không còn chút sức lực nào.
Sau khi rót tin tức tố xong, Khâu Chấn Dương thu hồi răng nanh, lại dùng môi mỏng kẽ hôn lên miệng vết thương. Động tác của hắn rất nhẹ, dường như đang vỗ về yêu thương dành cho người yêu, thương tiếc trộn lẫn với tình yêu, khiến cho nhân tâm ấm áp không thôi.
Lăng Mộc bị động dục kỳ tra tấn đến kiệt sức, liền thϊếp đi trong vòng tay Khâu Chấn Dương.
Sáng sớm hôm sau, Khâu Chấn Dương trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của mình, sống không còn gì luyến tiếc mà nằm liệt trên sô pha. Mắt hắn thâm đen, trên xương gò má bên trái còn có một vết bầm do Lăng Mộc khi tỉnh dậy bị giật mình nên tung ra một đấm, thê thảm vô cùng.
Nhưng mà, khiến cho Khâu Chấn Dương mất hồn mất vía cũng không phải vì cái này, mà là… hắn vậy mà, trong buổi tối ngày đầu khai giảng, liền ngủ cùng Lăng Mộc!
A, tuy rằng ngủ một cách đơn thuần thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn.
Khâu Chấn Dương chớp chớp mắt, sao vẫn cảm thấy có chút không hài lòng vậy nhỉ?
“Khâu ca em đi học đây ~” Lăng Đang mang một chiếc cặp nhỏ được Lăng Mộc dắt xuống, lên tiếng chào hỏi với Khâu Chấn Dương đang nằm trên ghế sô pha.
Thời điểm Lăng Mộc động dục ngày hôm qua may mắn Lăng Đang đang ở trong phòng làm bài tập, lại bởi vì bé con là Beta nên không phát hiện ra tin tức tố, cho nên không phát hiện anh trai nhà mình và Khâu ca đã làm những điều đáng xấu hổ. Sau khi Lăng Mộc ngủ, Khâu Chấn Dương mang thức ăn đã được hâm nóng lên cho Lăng Đang ăn, thu hoạch được ánh mắt ngưỡng mộ của Lăng Đang.
“Tối nay em vẫn muốn ăn cơm do Khâu ca làm! Khâu ca có thể nấu ăn không ~” tiểu Lăng Đang ăn nghiện rồi, còn làm nũng với Khâu Chấn Dương.
Lăng Mộc vỗ nhẹ đầu Lăng Đang một chút, ý bảo bé lễ phép một chút. Buổi sáng y cho Khâu Chấn Dương ăn một đấm, tên kia đem cái khuôn mặt bầm tím kia ép mình phải ăn đồ ăn hôm qua đã được hâm nóng, Lăng Mộc dù sao vẫn còn chột dạ chuyện hôm qua, cũng không muốn cùng Khâu Chấn Dương xảy ra bất cứ chuyện gì tương tự như chuyện đưa nước ngày hôm qua, bởi vậy cuối cùng không từ chối nữa. Đương nhiên, y và em gái đều rất kinh ngạc trước tay nghề nấu ăn của Khâu Chấn Dương.
Khâu Chấn Dương, cả thân thể hắn giống như được bao phủ bởi một vầng sáng đầy bí ẩn vậy.
“Được, anh biết rồi, anh sẽ nấu, đi đường cẩn thận nhé.” Khâu Chấn Dương cười với bé, giơ tay vẫy vẫy, tầm mắt lại không tự giác nhìn qua gương mặt của Lăng Mộc.
Biểu tình của Lăng Mộc đã khôi phục vẻ lãnh đạm trước đây, sau cổ được dán kỹ một lớp miếng dán tin tức tố, hoàn toàn che đi hơi thở thuộc về Khâu Chấn Dương.
Tên kia ngày hôm qua gối trên ngực mình ngủ ngon lành, vì đề phòng việc cả hai từ trên sô pha ngã xuống, thành ra cả đêm Khâu Chấn Dương đều không ngủ được.
Còn việc vì sao Khâu Chấn Dương phải cùng chen chúc một chỗ với Lăng Mộc, không tự mình đi lên lầu ngủ, tất nhiên là… Hắn muốn ôm a! Nếu không phải sợ sáng hôm sau Lăng Mộc sẽ phản ứng lớn hơn nữa, hắn còn muốn trực tiếp bế người về phòng mình cơ, dù sao nằm trên giường vẫn thoải mái hơn trên sô pha rất nhiều.
Lăng Mộc vẫn như cũ bỏ hai ống dịch dinh dưỡng vào trong cặp của Lăng Đang, sau đó dắt tay bé đi ra cửa.
Chỉ là vừa đi đến cửa, y đột nhiên buông tay Lăng Đang ra vòng trở lại, đi đến trước bàn bên cạnh sô pha, cầm lấy bình nước ngày hôm qua đặt trên bàn, sau đó loại xoay người dắt tay Lăng Đang đi ra cửa.
Khâu Chấn Dương đôi mắt ửng hồng dần cười cong lên, hắn xoay người dọn dẹp một ít đồ đạc cho quân huấn, tâm tình tốt đến mức muốn bay lên ~
Mặc dù tối hôm qua không ngủ được, nhưng tố chất thân thể của Alpha không yếu, sau một ngày quân huấn Khâu Chấn Dương cũng chỉ hơi mệt mỏi một chút mà thôi, còn lại vẫn rất tốt.
Hôm nay thời điểm quân huấn hắn vẫn như cũ nhìn Lăng Mộc, phát hiện y đang uống bình nước kia, trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc.
Vì không thể trắng trợn đưa nước cho Lăng Mộc nữa, cho nên hôm nay Khâu Chấn Dương không chuẩn bị nước cho mọi người, ai mà ngờ Tào Thư Hoàn lại bắt chước hắn, đưa cho bạn học mỗi người một bình, còn dư một bình cuối cùng… liền đưa qua cho Trình An An.
Tào Thư Hoàn có lẽ đã nghe được chuyện trước đây về Khâu Chấn Dương cùng Trình An An, thời điểm đưa nước trở về còn cố ý nhướng mày với Khâu Chấn Dương. Cái nhướng mày kia thật sự rất tuyệt, xen lẫn vào đó là ngọn lửa khıêυ khí©h cùng khinh thường, lớn mật mà tự tin công khai sự ái mộ của mình dành cho Trình An An.
Khâu Chấn Dương co giật khóe miệng, nhướng mày thì cứ nhướng mày đi, sao nhìn thế nào cũng giống như dây thần kinh đang co giật vậy?
Lại qua một ngày quân huấn, sau khi Khâu Chấn Dương thấy Lăng Mộc đi về phía cổng trường, liền vội hướng chạy về ký túc xá.
Hôm nay hắn chuẩn bị nấu món khác, phải nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn thêm một lần nữa, cũng không thể lãng phí thời gian.
Chỉ là ngay lúc Khâu Chấn Dương bước ra khỏi sân thể dục, đã bị một đám Alpha ngăn lại, nhìn bọn họ có vẻ không phải tân sinh giống như Khâu Chấn Dương.
Khâu Chấn Dương bị bọn họ bao vây cũng không kinh hoảng, chỉ nhìn chằm chằm vào cái người có khí tràng mạnh nhất đang đứng giữa trung tâm đám người. Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ còn chưa đi xa, thấy thế lập tức lại đây, một trái một phải đứng bên cạnh Khâu Chấn Dương, nhìn sắc mặt bất thiện của đám người đối diện, hỏi: “Các ngươi muốn gì?”
“Không muốn gì cả, chỉ là muốn làm quen với Khâu học đệ một chút thôi.” Tên Alpha cầm đầu cười nói, “Ta tên là Trịnh Húc, là học trưởng năm ba của các ngươi, nghe nói hôm qua Khâu học đệ đã cự tuyệt tình cảm của giáo hoa Lê Chân của chúng ta, ta chính là muốn nhìn xem, rốt cuộc là dạng người nào, ngay cả giáo hoa của chúng ta cũng không để vào mắt.”
Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ kinh ngạc mà liếc mắt nhìn nhau, hôm nay bọn họ căn bản không nghe thấy Khâu Chấn Dương nói về chuyện này, gia hỏa này, ngay cả giáo hoa mà cũng cự tuyệt! Quá trâu bò rồi!
“Học trưởng cũng đã biết tên của ta rồi, vậy thì cũng không cần ta phải tự giới thiệu.” Khâu Chấn Dương nhàn nhạt nở nụ cười, đôi tay cắm vào túi quần , bộ dáng này trong mắt Trịnh Húc nhìn thật sự rất thiếu đánh, “Còn đối với chuyện của Lê học trưởng, quả thật là một người rất ưu tú, Khâu Chấn Dương ta tự nhận không xứng, cũng không đủ thực lực để cạnh tranh cùng với các vị học trưởng đây.”
Vốn dĩ bọn họ định chuẩn bị khıêυ khí©h ra oai phủ đầu với Khâu Chấn Dương đều bị hắn giáng cho một đòn khiến cho tất cả mọi người đều choáng vàng, những lời này của Khâu học đệ… Có chút thú vị a!
Trịnh Húc lại hừ một tiếng: “Nói nghe hay đấy, ai biết ngươi có phải là đang lạt mềm buộc chặt hay không? Khâu Chấn Dương, ta cảnh cáo ngươi, cho dù ngươi có là học đệ, nhưng nếu dám đánh chủ ý với Lê Chân, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Khâu Chấn Dương hơi câu khóe môi, cười thầm không nói.
Trịnh Húc rất khó chịu với thái độ này của Khâu Chấn Dương, nhưng gia tộc của Trịnh Húc lại có chút quan hệ trong quân bộ, cũng biết một chút về bối cảnh gia đình của Khâu Chấn Dương. Gia hỏa này hiện tại nhìn thì có vẻ dễ đối phó, nhưng nếu vận dụng mối quan hệ trong nhà, vậy mình và các huynh đệ ở đây đều thật sự xong đời! Nếu không phải cố kỵ chuyện này, Trịnh Húc không có khả năng chỉ tìm người đến chặn hắn đơn giản như thế này.
“Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ cho ta, tiểu tử!” Trịnh Húc cuối cùng vươn ngón trỏ chỉ vào chóp mũi cao thẳng của Khâu Chấn Dương, hừ hừ hai tiếng rồi mang theo đám huynh đệ rời đi.
“Mẹ kiếp, đây là ai a, dám kiêu ngạo như vậy, trở về tớ sẽ phải điều tra bọn họ mới được.” Viên Thần Vũ tức giận mà vẫy vẫy nắm đấm, nếu không phải vì Khâu Chấn Dương chưa lên tiếng, Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng đã nhào lên đánh nhau rồi!
Trác Hàng đẩy đẩy vai của Khâu Chấn Dương, vẻ mặt cảm khái mà nói: “Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Khâu Chấn Dương, cậu cũng có hôm nay, chậc chậc chậc.”
Trước kia lúc ở thủ đô một, thanh danh của Khâu Chấn Dương rất lớn, gần như không ai dám chọc, cũng chính vì điểm này, chỉ có những người không đủ hiểu biết mới chạy đến khıêυ khí©h.
“Muốn trả thù không?” Trác Hàng cười tủm tỉm mà nói, nhẹ nhàng như đang hỏi tối nay ăn gì vậy.
“Không cần,” Khâu Chấn Dương đem cánh tay của Trác Hàng đẩy xuống, “Không cần thiết.”
Những người đó, hắn căn bản không để vào mắt, cũng không cần phải vì một Lê Chân không có bất kỳ quan hệ gì làm hỏng thanh danh của mình. Huống hồ, nếu hắn phản kích, sẽ chẳng phải xác nhận những gì Trịnh Húc nói, hắn là đang có tâm ái mộ Lê Chân sao?
Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy Khâu Chấn Dương từ lúc lên đại học liền có chút thay đổi, không còn cao điệu như xưa. Nhưng đây cũng là một chuyện tốt, bọn họ cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, Khâu Chấn Dương liền chào tạm biệt với bọn họ, sau đó đi thẳng về ký túc xá.
Trở về Ký túc xá, lại mở điều hòa lên, đầu tiên như thường lệ hắn tắm rửa sạch sẽ một thân mồ hôi trên người, sau đó đến phòng bếp bắt đầu nghiên cứu. Đồ ăn ngày hôm qua ba người đã giải quyết xong hết rồi, Khâu Chấn Dương hôm nay chuẩn bị nhiều thêm một chút điểm tâm ngọt, thử xem Lăng Mộc có thích hay không.
Hôm nay Khâu Chấn Dương dùng hai loại rau xào cùng với thịt xé sợi, còn có một chén cá kho, rau dưa còn lại và trứng dị thú thì làm thành món canh trứng súp lơ. Cuối cùng là điểm tâm ngọt, Khâu Chấn Dương dùng trái cây còn có sữa bò ném vào tủ đông vào buổi sáng làm một ít kem trái cây, cuối cùng tưới lên một ít mật hoa, sau đó liền xong rồi.
Dù sao hắn cũng không phải là đầu bếp, chỉ có thể làm một ít đồ ăn bình thương. Nhưng chỉ với những món ăn này, cũng ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn cao cấp trên tinh tế này rồi!
Lăng Đang gần như là lôi kéo anh trai của mình chạy trở về, kể từ tối hôm qua sau khi ăn đồ ăn mà Khâu Chấn Dương bưng cho bé, tiểu nha đầu này cả ngày đều tơ tưởng đến món ăn ngon, trong giờ học cũng thất thần. Vừa bước xuống khỏi xe của trường, liền tóm lấy Lăng Mộc liên tục chạy về ký túc xá.
“Chậm một chút, cẩn thận một chút a.”
Lăng Mộc nhíu mày nhắc nhở em gái mình, nhưng tiểu nha đầu căn bản không nghe y nói, còn vừa chạy vừa kêu: “Em sắp đói chết rồi, em muốn ăn cơm mà Khâu ca làm!”
Thời điểm hai anh em trở về ký túc xá, Khâu Chấn Dương vừa đúng lúc làm xong đồ ăn, ngơ ngác mà nhìn Lăng Đang thở hồng hộc chạy vào bếp, nghi hoặc nói: “Có chuyện gì vậy, sao lại chạy nhanh như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Không chờ Khâu Chấn Dương lo lắng, Lăng Đang liền ngẩng cổ kêu: “Khâu ca ca em muốn ăn cơm!”
Khâu Chấn Dương lập tức nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ mà đem tay xoa xoa lên tạp dề, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nhỏ của Lăng Đang: “Chỉ vì một bữa cơm mà chạy nhanh như vậy sao? Anh vừa mới nấu xong, Lăng Đang ngoan, đi tắm trước đi, lần sau không cần gấp, nấu ăn xong cũng nhất định chờ mọi người về ăn chung.”
Có sự đảm bảo của Khâu Chấn Dương, Lăng Đang an tâm, gật gật đầu liền ngoan ngoãn mà đi lên lầu.
Lăng Mộc cầm cặp nhỏ của Lăng Đang, sau đó vén tay áo vào bếp: “Ta tới hỗ trợ.”
Khâu Chấn Dương nhanh chóng ngăn lại: “Ai đừng đừng đừng, không cần, bên này ta chỉ còn hai món nữa là xong, chỉ cần đợi thêm chút nữa là có thể soạn ra dĩa, em cũng đi tắm trước đi.”
Món salad hoa quả của hắn vẫn đang làm, cũng không để Lăng Mộc nhìn thấy trước được, nếu không lát nữa làm gì còn cái gì gọi là bất ngờ nữa!
Lăng Mộc gật gật đầu, nhưng lại không hoài nghi.
Y nửa xoay người, tay bên người nắm chặt, cắn môi dưới thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn ngươi.”
Khâu Chấn Dương bật cười: “Cảm ơn cái gì, đây là chuyện ta nên làm.”
Hắn tiến lên vài bước, đôi tay đè lại bả vai Lăng Mộc, đem tên thiếu niên biệt nữu này xoay người lại, nghiêm túc mà nhìn y nói: “Còn nữa, về sau nếu cảm thấy không thoải mái, phải nhanh chóng nói cho ta biết, cho dù lúc đó ta không ở đó, em cũng phải gọi cho ta. Dù sao lúc trước cũng là do ta đánh dấu em, ta có trách nhiệm với em, em không cần phải cảm thấy ngượng ngùng.”