Chương 17: Mối quan hệ thân thiết hơn

Khâu Chấn Dương sau khi vào phòng bếp, đầu tiên click mở màn hình hiển thị trên cửa tủ lạnh, chỉ một lúc toàn bộ cửa tủ lạnh đều biến thành trong suốt, những nguyên liệu nấu ăn bên trong đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Đồng thời bên cạnh còn có một bảng biểu nhỏ, phía trên giới thiệu đầy đủ tên gọi và thông tin của món ăn, thậm chí thời gian sử dụng còn chính xác đến từng giây.

Quét mắt nhìn đồ ăn trong tủ, Khâu Chấn Dương xác định ngoại trừ những loại trái cây mình đã ăn rồi còn lại hắn đều không biết.

“Chặc, đây đều là những cái gì vậy a……” Than thở một câu, Khâu Chấn Dương cam chịu mà đọc phần giới thiệu của các thứ trên.

Cũng may phần giới thiệu tương đối rõ ràng, có không ít thứ vẻ ngoài có chút kỳ lạ, nhưng mô tả về hương vị lại có chút tương tự với những nguyên liệu nấu ăn trong thế giới cũ của Khâu Chấn Dương. Nhìn một hồi, hắn chọn một ít loại, cầm lên nếm thử, phát hiện hương vị cũng không sai nhiều lắm.

Xem ra, chỉ cần hắn phối hợp thật hợp lý, là có thể giải quyết được vấn đề về gia vị, đồ ăn làm ra cũng không quá khó ăn.

Ướp gia vị là bước quan trọng nhất, dù sao thì toàn bộ tinh tế có thể làm ra những thứ khó ăn như vậy, nhất định có liên quan đến nguyên liệu và cách nấu. Thế giới này khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng lối sống lại vô cùng kỳ lạ, mọi người dường như không ý thức được đồ ăn có thể nấu cho nó ngon hơn, hoặc là nói, bọn họ căn bản không để ý đến những điều đấy, mới dẫn đến đời sau có thể nấu ăn ra như vậy.

Tóm lại, người khác hắn không quan tâm, nhưng không thể bạc đãi vị giác của mình được.

Khâu Chấn Dương đem một số loại rau dưa có hương vị quen thuộc chọn ra, thịt thì lấy ra loại nhìn giống thịt ba chỉ. Sau khi đem tất cả nguyên liệu đều làm sạch, liền mở tủ gia vị ra nghiên cứu gia vị bên trong.

Những gia vị này cũng là nhờ bảo tiêu chuẩn bị, mỗi loại gia vị đều được đựng trong hộp riêng, trên nắp còn được dán nhãn.

“Bột thực phẩm? Nước sóng tây? Đây là cái thứ gì vậy?”

Đầu Khâu Chấn Dương như muốn to ra, căn bản không biết đây là cái loại gia vị gì, xem ra chỉ có thể lấy thân mình thử “Độc” rồi!

Hắn dùng tay chấm một ít gia vị đưa lên miệng nếm thử, tuy rằng đa số đều có vị rất khó diễn tả, nhưng cũng may sau đó vẫn phát hiện có một số loại gia vị tương đối bình thường.

Cái loại nhìn phấn phấn lỏng lỏng màu hồng nếm thử có chút giống muối, chỉ là có chút lẫn vị chua khó phát hiện, bên khác có một loại chất lỏng sền sệt màu trắng ngà có vị ngọt, còn có một khối màu lam, nếm thử rất giống mỡ, vừa lúc có thể thay thế dầu.

Khâu Chấn Dương một lần nữa cầm bút đem “Muối”, “Đường”, “Dầu” sửa lại tên trên nhãn dán, tạm thời đối phó như vậy đã.

Nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị đã được chuẩn bị thỏa đáng, Khâu Chấn Dương vung tay lên, chuẩn bị nấu ăn!

Trước lấy một nồi nước sau đó cho thịt vào rồi bật bếp lên nấu, một cái nồi khác để “Khối dầu” vào đảo trong chốc lát, nhìn thấy nó đã chuyển hóa thành dầu dạng lỏng, sau đó đem rau đã chuẩn bị xong cho vào. Tuy nguyên liệu nấu ăn có chút lạ, nhưng trong quá trình nấu từ trong nồi đã tỏa ra mùi hương quen thuộc.

Khâu Chấn Dương vừa lòng mà câu môi, xào một lúc trên lửa lớn rồi lại cho “Muối” vào, xào thêm một lúc thấy chín liền gắp lên một ít nếm thử. Loại rau này thân tương đối mềm, dễ nấu chín, xào lâu quá ngược lại sẽ không ngon, Khâu Chấn Dương ngay lập tức đem ra đĩa.

Thịt đang nấu bên kia cũng đã bắt đầu nổi bọt, bởi vì không tìm được thứ gì tương tự như rượu và gừng, cho nên Khâu Chấn Dương chỉ có thể ném vào một loại trái cây có thể khử mùi như phần giới thiệu có nói, thôi thì thử chữa ngựa chết thành ngựa sống thử xem sao.

Sau khi thịt chín liền vớt ra để vào nước lạnh, sau đó cho “đường” vào nồi để thắng nước màu, sau đó cho nước vào rồi rải thêm chút muối, sau đó bỏ vào một loại gia vị màu như socola để thay cho nước tương, cuối cùng đậy nắp nồi!

Khâu Chấn Dương muốn cùng ăn cơm với Lăng Mộc và Lăng Đang, cho nên phải làm hai món ăn một món canh, món canh cuối cùng được làm từ cá, chỉ bỏ thêm chút “Muối”, mặc dù hương vị không tươi ngon như trong trí nhớ, nhưng vẫn làm Khâu Chấn Dương lâu lắm rồi mới được ăn đồ ăn bình thường mừng rơi nước mắt!

Chờ khi Lăng Mộc đón được Lăng Đang trở về, đã ngửi thấy mùi hương chưa từng được ngửi thấy tỏa ra từ trong bếp.

“Anh ơi anh ơi, đó là cái gì vậy, thơm quá đi!” Lăng Đang hưng phấn như hóa gà, không ngừng kéo tay Lăng Mộc, bên miệng còn rơi xuống vệt sáng trong suốt đầy khả nghi.

Lăng Mộc để cho bé con kéo đến mức đứng không vững, dứt khoát buông tay em gái ra, bước vào bếp trước một bước.

Y cũng rất tò mò, Khâu Chấn Dương rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy.

“Lăng Mộc? Mọi người đã về rồi sao?” Khâu Chấn Dương vừa lúc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người liền nở nụ cười, “Vừa đúng lúc, thịt kho tàu cũng vừa lúc xong rồi, canh cá cũng sắp xong, đợi thêm một lúc nữa là có thể bắt đầu dùng bữa rồi, hai người đi tắm trước đi.”

Lăng Mộc nhíu mày, liếc mắt nhìn thấy tạp dề màu hồng trên người Khâu Chấn Dương, khóe miệng co giật kịch liệt: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Ta đang nấu cơm a.”

Chuyên gia nấu ăn không cảm thấy có gì bất thường, trong mắt vẫn còn đang sáng lấp lánh, đầy mặt viết “Ta quá tuyệt vời mau khen ta đi”!

Chỉ là hắn mang theo tên tuổi của thiếu gia Khâu gia, ở trong mắt Lăng Mộc hắn không khác gì một tên phế vật há miệng chờ cơm cả, chứ đừng nói gì đến chuyện nấu cơm? Lăng Mộc tự hỏi liệu có phải Khâu Chấn Dương đang chuẩn bị đầu độc chết hai anh em bọn họ hay không… Tuy rằng độc dược này có mùi thật thơm a…

Khâu Chấn Dương không nhìn ra gì từ trên mặt Lăng Mộc, đầy hưng phấn mà đẩy Lăng Mộc đi lên lầu, chào đón Lăng Đang, nói: “Nào nào, tiểu Lăng Đang, lên phòng tắm rửa với anh trai đi, Lăng Mộc cầm quần áo đến phòng ta tắm đi, trước khi ngươi xuống ta sẽ không lên.”

Hắn nghĩ trước khi hai anh em họ tắm xong liền cắt một đĩa trái cây, chờ khi hai anh em họ đi xuống có thể ăn chút trái cây lót bụng, sau đó liền có thể nếm thử tay nghề của mình như thế nào.

“Chờ một chút, Lăng Đang em đi tắm trước đi.”

Lăng Mộc giữ Khâu Chấn Dương lại, không nhúc nhích, nghiêng người ý bảo Lăng Đang đi lên trước.

Tiểu cô nương đã không thể chờ đợi nổi để được ăn, lập tức nhảy nhót chạy lên trên lầu.

Nghe thấy tiếng Lăng Đang đóng cửa ở trên lầu, Lăng Mộc mới nhìn về phía Khâu Chấn Dương, biểu tình có chút ngưng trọng.

“Có chuyện gì vậy?” Khâu Chấn Dương như nhận ra điều gì đó, tâm trạng đang phấn khích cũng dần bình tĩnh lại.

Lăng Mộc hơi hơi do dự một chút, cúi đầu mở chiếc túi xách của em gái mình, lấy bình nước được nhét vào lúc nãy ra.

Là bình nước mà Khâu Chấn Dương cho y.

“Ngươi không uống sao?” khóe môi Khâu Chấn Dương rũ xuống, ánh sáng trong mắt cũng chợt tắt.

Hắn vì Lăng Mộc mới mua nhiều nước như vậy, nhưng hiện tại người nên uống nhất lại không uống, vì để che giấu mục đích thật sự mà hắn đã mua nước cho tất cả mọi người uống, cho dù Khâu Chấn Dương tự nói với bản thân rằng có lẽ Lăng Mộc làm vậy là còn có nguyên nhân khác, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu.

Lăng Mộc mím môi dưới, Omega rất nhạy cảm, càng đặc biệt nhạy cảm với Alpha đã đánh dấu mình, y có thể cảm nhận hơi thở bị đè nén của Khâu Chấn Dương một cách rõ ràng.

“Đừng làm như thế này nữa, người khác sẽ hiểu lầm.”

Rũ mắt nói với hắn, Lăng Mộc đem nước đưa qua, nhưng người đối diện lại không nhận.

“Hiểu lầm? Có cái gì để bị hiểu lầm? Chúng ta không phải là bạn bè sao? Ta đều tặng nước cho tất cả mọi người trong ban, bọn họ cũng giống ngươi đều là bạn của ta, tại sao chỉ riêng ngươi lại từ chối?”

Khâu Chấn Dương có chút không khống chế được, hắn không biết vì sao mình sẽ khó chịu như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn muốn đối xử tốt với một người như vậy, lần đầu tiên háo hức thể hiện ra thiện ý của mình, lần đầu tiên sử dụng nhiều người như vậy để che mắt người khác… Hắn chỉ muốn mượn điều này nói cho tất cả mọi người biết, Lăng Mộc là người mà hắn che chở, chỉ là muốn nói cho Lăng Mộc biết, hắn là người mà y có thể dựa vào.

Nhưng cuối cùng là đã sai ở đâu?

“Nếu ngươi cảm thấy có lỗi vì chuyện từ hôn, vậy thì không cần đâu.” Lăng Mộc tay vẫn luôn duỗi ra không nhúc nhích, Khâu Chấn Dương không nhận lấy, y cũng không rút tay về, “Chúng ta không thể trở thành bạn, chúng ta vốn dĩ không phải là người cùng một thể giới.”

“Không thể trở thành bạn?” Khâu Chấn Dương nửa khép đôi mắt, cười nhạo một tiếng, “Cho nên ngươi làm vậy là để nhắc nhở ta, chúng ta còn có thể có mối quan hệ thân thiết hơn đúng không?”

“Ta không nói như vậy.” biểu tình của Lăng Mộc càng trở nên cáu kỉnh, y rất muốn cho Khâu Chấn Dương ăn một đấm, nhưng lại không làm được!

Y cảm thấy Khâu Chấn Dương đang chơi đùa với y, hơn nữa việc coi những điều này là trò chơi, chẳng phải là những gì mà mấy tên tiếu gia nhà giàu này hay nghĩ đến sao? Y đã sớm biết những điều này, ác ý mà mấy năm nay y nhận được chẳng lẽ còn thiếu sao?

Nhưng trong lòng Lăng Mộc như đang có một giọng nói khác đang kêu gào: Ngươi đang dần hướng về hắn rồi mà? Nếu không tại sao lại nhận lấy tinh hạch mà hắn đưa, nhận cơm trưa của hắn, chấp nhận trở thành bạn cùng phòng của hắn?

Đầu Lăng Mộc như muốn nổ tung, Khâu Chấn Dương vẫn không bỏ qua cho y: “Nhưng ý của ngươi chính là như vậy.”

“Không phải! Không phải! Ngươi mẹ nó đang có bệnh à Khâu Chấn Dương!”

“Đúng vậy, ta có bệnh” Khâu Chấn Dương nhìn Lăng Mộc rống giận, trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, “Cần ngươi đến chữa trị, ngươi chịu không?”

Lăng Mộc cảm thấy bất lực, y có chút hỏng mất mà nhìn đối phương, giọng nói có phần nghẹn lại: “Khâu Chấn Dương, sao ngươi không đi tìm Trình An An đi?”

Khâu Chấn Dương cau mày: “Cậu ta là cái thá gì, ngươi nhắc đến cậu ta trước mặt ta làm gì?”

Lăng Mộc có chút muốn cười, sắc mặt lại có chút khó coi: “Ngươi vì cậu ta mà từ hôn với ta, bây giờ lại nói với ta cậu ta là cái thá gì? Khâu Chấn Dương, cuối cùng thì trong mắt ngươi cái gì là quan trọng nhất?”

Quan trọng nhất? Cả Khâu Chấn Dương cũng không biết.

Hắn chỉ là rất khó chịu khi Lăng Mộc liên tục xem mình thành nguyên thân, thành kiến cùng xa cách từ tận đáy lòng của Lăng Mộc khiến cho Khâu Chấn Dương càng thêm không thoải mái. Hắn thật lòng muốn đối xử thật tốt với Lăng Mộc, nhưng tên nguyên thân khốn nạn kia lại để lại cho hắn một chặng đường khó đi như vậy!!!

“Chơi đùa với ta rất vui sao?” Thấy Khâu Chấn Dương không trả lời, ánh mắt Lăng Mộc tràn ngập bi phẫn, như một con thú nhỏ đang bị vây nhốt trong sự tuyệt vọng, “Ta còn có bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa sao? Ta đã không còn gì để mất nữa, Khâu Chấn Dương, ta sẽ không trở thành đồ chơi của ngươi, càng sẽ không trở thành công cụ của ngươi!”

“Xin lỗi.”

Khâu Chấn Dương lau mặt, hít một hơi thật sâu.

“Ta không có ý coi thường ngươi, là do ta quá kích động, ta không nên nổi giận với ngươi.”

Nghe thấy Lăng Mộc nói những lời như vậy, Khâu Chấn Dương cảm thấy thực đau lòng.

Hắn biết chuyện xảy ra ngày hôm nay không thể trách Lăng Mộc được, dù sao thì, thái độ của Lăng Mộc như vậy mới hợp lý, nếu không phải do linh hồn của cơ thể này bị thay đổi, ai sẽ tin tưởng tiểu thiếu gia nhà Khâu gia đã từng trái lời cha mẹ để từ hôn với mình bây giờ lại có thái độ như vậy chứ?

Khâu Chấn Dương đột nhiên xin lỗi làm tâm trí của Lăng Mộc có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phản ứng gì. Chưa từng có ai từng lịch sự với y, những người từng tổn thương Lăng Mộc, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của y.

Thấy Lăng Mộc nhíu mày không nói gì cả, thậm chí đối mặt với lời xin lỗi của mình thể hiện ra có chút bất lực, trái tim của Khâu Chấn Dương càng trở nên dịu dàng hơn.

Hắn vươn tay xoa nhẹ lên đôi mày đang nhíu chặt của Lăng Mộc, mái tóc đen ngắn nhìn vừa đen vừa cứng nhưng sờ vào rất mềm mại, khiến cho Khâu Chấn Dương nhịn không được sờ nhiều hơn vài cái.

Lăng Mộc đột nhiên gạt bàn tay trên đầu mình ra, chỉ là vành tai bị tóc phất qua lại đỏ lên.

“Ta đi ra ngoài dạo một chút, lát nữa sẽ trở về.” Khâu Chấn Dương miễn cưỡng cười một cái, cởi tạp dề treo lên giá cạnh cửa, trong ánh mắt phức tạp của Lăng Mộc rời khỏi ký túc xá.