Sau khi ba người bọn họ nhận đồ xong liền đứng sang một bên đợi những người khác, đợi lát nữa quay về phòng cất xong quần áo rồi còn cần phải quay lại giảng đường nghe diễn văn khai mạc.
Khâu Chấn Dương chán muốn chết mà dựa vào cây cột ngoài hành lang, trong lòng vẫn còn đang cân nhắc xem phải gây dựng sự nghiệp riêng như thế nào.
Viên Thần Vũ và Trác Hàng thấy hắn như vậy cũng không quấy rầy, chỉ đành đứng một bên nói chuyện với nhau.
Không lâu sau, điểm phân phát vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng đột nhiên ồn ào cả lên.
“Người đó có phải là giáo hoa của học viện Tinh Tế không, là cái vị năm hai kia!”
“Đúng vậy đúng vậy, ta có xem qua ảnh chụp trên diễn đàn! Người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn gấp trăm lần a! Nhưng sao học trưởng lại đi đến bên này, là đi ngang qua sao?”
“Chời má chời má, anh ấy đi về phía này của chúng ta kìa!”
Khâu Chấn Dương lúc này vẫn đang còn suy tư, căn bản không chú ý đến tình huống xung quanh, cho đến khi có một thân hình mảnh mai đứng trước mặt hắn, giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, Khâu Chấn Dương lúc này mới hồi phục tinh thần.
“Khâu học đệ, các ngươi tới nhận trang phục quân huấn sao?” Lê Chân nhìn Khâu Chấn Dương nở một nụ cười ngọt ngào, hai tay chắp sau lưng, trên người toát ra nét thanh xuân tươi đẹp.
Trí nhớ của Khâu Chấn Dương rất tốt, hắn gật gật đầu nói: “Chào Lê Chân học trưởng.”
Thấy hắn có thể ngay lập tức nói ra tên của mình, Lê Chân mặt đã đỏ lên giờ càng đỏ hơn, tươi cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, một hàng răng trắng dưới bóng môi hồng càng tăng thêm vẻ tinh nghịch.
“Khâu, Khâu Chấn Dương, sao ngươi lại quen được với học trưởng a! Lê Chân học trưởng chính là giáo hoa của trường chúng ta đấy!” Viên Thần Vũ đứng một bên nhìn đến mức nước miếng sắp chảy ra đến nơi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lê Chân. Không hổ là giáo hoa của học viện Tinh Tế, khuôn mặt này, dáng người này, thanh âm này, quả thực chính là thiên tiên hạ phàm!
Trác Hàng đang đứng bên cạnh cũng không tốt hơn là mấy, hoặc là nói gần như toàn bộ Alpha của ban Alpha1 đều nhìn lại đây, mặc kệ là có đang nhận quần áo hay không.
Khâu Chấn Dương phản ứng lại rất lạnh nhạt, ngay cả ngữ khí cũng rất bình thường: “Nga, vừa gặp ngày hôm qua, đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Chuyện ngoài ý muốn? Ta cũng muốn gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy a…” Viên Thần Vũ nói, sao Khâu Chấn Dương lại có vận khí tốt như vậy a, mới vừa khai giảng đã có thể quen biết với giáo thảo rồi, nhưng còn Trình An An mà hắn theo đuổi suốt một năm thì sao, đừng có đi trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung được không!
Những bạn học còn lại dùng ánh mắt ghen tị mà nhìn về phía Khâu Chấn Dương cùng Lê Chân, nội tâm đều đang suy đoán bọn họ là cái quan hệ gì.
Lê Chân dường như đã quen với ánh nhìn của mọi người, thoải mái hào phóng mà chào hỏi với các Alpha xung quanh, không có chút rụt rè hay nhút nhát nào.
“A đúng rồi.” sau khi chào hỏi Lê Chân liền đưa tay ra sau lưng, cầm một chai nước đưa cho Khâu Chấn Dương, “Trời nóng, này, bình nước này cho cậu, mới từ trong tủ lạnh lấy ra, vẫn còn đông đá đấy.”
Khâu Chấn Dương rũ mắt nhìn chai nước trên tay Lê Chân, nhưng lại không nhận lấy.
Lê Chân thấy thế liền nhanh chóng giải thích: “Ta không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn nói nếu cậu không muốn để ta mời cơm xin lỗi, thì một chai nước chắc cũng chấp nhận được, đúng không?”
“Học trưởng đã đích thân đến đưa nước, Khâu Chấn Dương ngươi đừng có không biết điều như vậy!” Có nam sinh đứng một bên ồn ào, bọn họ lại không mù, Lê Chân mặt đỏ thành như vậy, ánh mắt nhìn Khâu Chấn Dương còn e lệ ngượng ngùng như vậy, nếu nói không có tâm tư khác thì ai mà tin?
Viên Thần Vũ chua đến không chịu được, ủy khuất mà véo Trác Hàng, người sau bị véo đến mặt đều tái rồi.
Khâu Chấn Dương cúi đầu, ánh mặt trời chiếu xuống từ trên đỉnh đầu tạo nên một cái bóng trên đất. Hắn khẽ cười, nhưng ánh mắt lại khiến người khác có cảm giác xa cách: “Không cần đâu học trưởng, ta đã uống nước rồi, không khát, ngươi giữ lại cho mình đi.”
Nụ cười trên mặt Lê Chân nháy mắt cứng lại, nhất thời không khí xung quanh trở nên xấu hổ.
“Này này Khâu Chấn Dương, ngươi đừng quá coi thường người khác như vậy? Học trưởng có ý tốt đưa nước cho ngươi, ngươi lộ ra vẻ mặt đấy cho ai coi!” Có Alpha không nhìn nổi nữa, trực tiếp bước đến gào lên.
Người đó không chỉ là học trưởng, mà còn là giáo hoa của học viện Tinh Tế, là đối tượng mà biết bao nhiêu người ngưỡng mộ! Đừng nói là tân sinh, ngay cả lão sinh (các tiền bối) cũng không chiếm được ưu ái của Lê Chân, kết quả người ta cư nhiên đυ.ng phải tường (gặp khó khăn) đối với Khâu Chấn Dương, thử hỏi sao bọn họ có thể nhịn được!
Khâu Chấn Dương có chút vô ngữ, vẻ mặt của hắn như thế nào?
Giơ tay sờ sờ sau cổ, Khâu Chấn Dương bất đắc dĩ nói: “Hiện tại ta không khát.”
Lê Chân cắn cắn môi, cúi gằm mặt trông có chút mất mát.
Khâu Chấn Dương nghĩ thầm mình hẳn đã thể hiện rất rõ ràng, nhưng giây tiếp theo ngực bị đập một cái. Hắn theo phản xạ có điều kiện giơ tay đón, vậy mà Lê Chân ném chai nước lại đây! Mà Lê Chân, sau khi ném lại chai nước liền quay đầu bỏ chạy, Khâu Chấn Dương căn bản không kịp trả về!
Khâu Chấn Dương: “……”
Trác Hàng: “Oa.”
Viên Thần Vũ: “Hừ, tiểu tử thúi đạp cái vận cứt chó gì vậy (may mắn).”
Huyệt thái dương thình thịch nhảy lên không ngừng, Khâu Chấn Dương trừng mắt liếc nhìn Viên Thần Vũ một cái, trực tiếp đem nước ném cho Viên Thần Vũ: “Ngươi thích hả? Cho ngươi đấy.”
Viên Thần Vũ luống cuống tay chân mà chụp lấy, ôm chai nước vào trong ngực như bảo bối vậy, thậm chí khoa trương mà ngửi ngửi nắp chai, say mê nói: “A ~ tin tức tố của học trưởng thật dễ ngửi, hình như là vị của trái cây a ~không biết đó là loại cây gì ~”
Khâu Chấn Dương một chân trực tiếp đá qua: “Chặc, ngươi có thể đừng ghê tởm như vậy được không!”
Chuyện này qua đi, sau khi nhận xong trang phục thì học viên quay trở về phòng, ngay sau đó chủ nhiệm lớp dẫn bọn họ đi về phía sảnh chính của trường.
Giảng đường đủ lớn để chứa rất nhiều người, còn tri kỷ mà chia làm ba khu vực, Alpha, Beta, Omega đều có chỗ ngồi riêng.
Lớp của Khâu Chấn Dương là lớp đầu tiên đến giảng đường, trong thời gian chờ đợi không có việc gì để làm, hắn đơn giản nhìn chằm chằm vào cửa chờ Lăng Mộc xuất hiện.
Mười phút sau, thiếu niên tóc đen kia cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Khâu Chấn Dương.
Lăng Mộc trông vẫn lạnh lùng như vậy, dáng người của y thon dài hơn những Omega khác, cao hơn tận nửa cái đầu, điều nay khiến y rất nổi bật giữa đám đông. Hơn nữa xung quanh y không có người đến gần, mọi người giống như cố tránh xa y vậy, Khâu Chấn Dương thậm chí nhìn thấy những Omega đi theo sao Lăng Mộc trợn mắt nhìn y, đầy mặt khinh thường.
Khâu Chấn Dương nhíu nhíu mày, Lăng Mộc tuy khuôn mặt lạnh lùng, nhưng cũng sẽ không chủ động gây chuyện với người khác, các học viên không đến mức vừa khai giảng đã tỏ ra như vậy.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tầm mắt đảo qua khắp lớp của Lăng Mộc, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lâm Nặc.
A, chỉ cần có tên gia hỏa này ở đó, Lăng Mộc đừng nói ở trong ban, ngay cả ở trong trường thanh danh của y cũng sẽ trở nên rất xấu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Khâu Chấn Dương khó chịu cực kỳ.
Cái tên Lâm Nặc kia, sớm muộn gì hắn cũng bắt cậu ta trả giá cho những gì cậu ta đã thiếu Lăng Mộc!
Đang khó chịu, Trác Hàng đột nhiên khoác tay lên vai hắn, thò qua nói: “Đang nhìn Trình An An đấy á?”
Khâu Chấn Dương có chút khó hiểu, theo ánh mắt Trác Hàng nhìn qua, mới phát hiện thì ra lớp của Trình An An đang đi phía sau lớp của Lăng Mộc, chắc là Trác Hàng hiểu lầm hắn đang nhìn Trình An An.
“Không có.”
Khâu Chấn Dương nhàn nhạt đáp lại, chỉ là nhìn ý tứ trong mắt của Trác Hàng, giống như Khâu Chấn Dương đang cố ý giả vờ không để ý, che giấu cảm xúc chân thật của mình.
“Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lần trước lúc ở tinh cầu khảo nghiệm ta đã thấy rất kỳ lạ rồi, là cãi nhau sao?” Trác Hàng tuy rằng biết Khâu Chấn Dương theo đuổi Trình An An phần nhiều là do không cam lòng mà ra, nhưng dù sao cũng đã theo đuổi suốt một năm, dù sao thì cũng nên có chút tình cảm, bởi vậy cũng tương đối quan tâm.
Viên Thần Vũ sau khi nghe xong cũng quay đầu nhìn lại, chờ Khâu Chấn Dương trả lời.
“Không phải cãi nhau, chỉ là… đột nhiên không muốn theo đuổi nữa.” Khâu Chấn Dương nhún nhún vai, cho dù đó là vai chính thụ trông nguyên tác đi chăng nữa, diện mạo không phải gu của hắn, tính cách cũng không phải, Khâu Chấn Dương không nhất thiết vì đi theo cốt truyện mà ở cạnh cậu ta.
Nếu hắn đã thay thế nguyên thân, thì hắn sẽ đi theo hướng mà hắn muốn.
Viên Thần Vũ cũng Trác Hàng liếc mắt nhìn nhau, nhìn nhau kinh ngạc không nhịn được cười.
Không hổ là Khâu Chấn Dương, thay đổi thất thường, căn bản không cho người khác thời gian phản ứng. Nhưng mà, nếu huynh đệ đã quyết định, vậy bọn họ chỉ cần tiếp thu và chấp nhận là được rồi, còn những cái khác thì, mặc kệ đi!
Lễ khai giảng buồn tẻ dài dòng, cứ liên tục đến trưa mới kết thúc.
Đám đông rộn ràng đi về phía nhà ăn, Khâu Chấn Dương vốn định gọi Lăng Mộc đi ăn cùng nhau, nhưng người thật sự quá nhiều, căn bản không tìm thấy y đâu, gửi tin nhắn đầu cuối cũng không thấy hồi âm, chỉ có thể cùng Viên Thần Vũ và Trác Hàng đi ăn trước.
Hai giờ chiều bắt đầu quân huấn (huấn luyện quân sự), ăn cơm xong vẫn còn chút thời gian nghỉ ngơi, ba người liền đường ai nấy đi trở về ký túc xá trước.
Thời điểm khi Khâu Chấn Dương về đến ký túc xá là lúc Lăng Mộc đang cầm lọ dịch dinh dưỡng rót vào trong miệng, hầu kết di chuyển lên xuống dưới cổ thon dài, khiến cho Khâu Chấn Dương nhìn đến mức nhịn không được mà mím môi.
“Ngươi không thấy tin nhắn của ta sao?”
Lăng Mộc uống xong dịch dinh dưỡng trong ống, có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Khâu Chấn Dương, sau đó nhấn mở đầu cuối cá nhân của mình, quả nhiên thấy tin nhắn mà Khâu Chấn Dương gửi qua.
“Xin lỗi, ta không nhìn thấy.” Lăng Mộc đem ống rỗng ném vào trong thùng rác, tâm tình có chút vi diệu.
Lăng Mộc không có bạn bè, mẹ cùng em gái cũng chưa hề gửi tin nhắn cho y, cho nên ngoại trừ tin nhắn rác, y đã rất lâu rồi chưa nhận được tin nhắn của người khác, nên trực tiếp điều chỉnh chế độ im lặng cho thiết bị đầu cuối, nên sẽ không nhìn thấy thông báo.
Nghĩ đến hiện tại y có bạn cùng phòng, Lăng Mộc một lần nữa thiết lập lại thông báo.
“Chiều nay ngươi được tổ chức quân huấn ở đâu?” Khâu Chấn Dương đem điều hòa mở lên, ngồi ở trên sô pha nhìn Lăng Mộc thiết trí xong người máy quét rác sau lại bắt đầu lấy giẻ lau cửa sổ, dường như y thường xuyên dọn dẹp phòng, động tác lau chùi và sắp xếp lại đồ đạc rất thuần thục.
“Sân thể dục, gần nhà ăn số 3.” Lăng Mộc đến sát bên cửa sổ nói.
Khâu Chấn Dương cười một cái, sung sướиɠ nói: “Chúng ra rất gần nhau đấy, đợi giờ giải lao ta sẽ đến tìm ngươi đi chơi.”
Lăng Mộc khóe miệng giật giật, vô ngữ nhìn Khâu Chấn Dương nói: “Chơi cái đầu ngươi? Ngươi một tên Alpha mới thực hiện quân huấn xong hồ hôi nhễ nhãi, cả người nồng nặc tin tức tố đến lớp Omega của chúng ta bên này, muốn làm cái gì?”
“Đương nhiên là muốn ở bên cạnh ngươi rồi.”
Khâu Chấn Dương miệng trơ tru, chẳng qua mới vừa nói xong đã bị cho ăn một cái giẻ lau vào mặt.
Bên tai còn có nghe thấy âm thanh khinh thường của Lăng Mộc: “Ngươi bị ngu đấy à.”
Trong giọng nói kia còn mang theo một chút ý cười khó nhận ra, khiến cho Khâu Chấn Dương cũng cũng phải nhếch miệng lên cười.