Chương 13: Tiền đồ sáng lạn

“Không cần, ta tự làm được.”

Phòng được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, đồ đạc có vẻ đã được lau chùi cẩn thận, vẫn còn mang theo chút vệt nước còn chưa khô. Trên giường được phủ một lớp khăn trải giường và đệm chăn màu hồng nhạt đáng yêu, vừa nhìn liền biết là của Lăng Đang, mà trên mặt đất gần giường trải một lớp đệm, gối đầu cùng chăn mỏng, đó chắc là chỗ ngủ của Lăng Mộc.

Cuối cùng Lăng Mộc đem chăn trên giường gấp lại, đứng thẳng eo lau những giọt mồ hôi trên trán.

Mùi hoa nhàn nhạt thoang thoảng khắp gian phòng, không rõ ràng, thường thường có một tia mùi hương lướt qua chóp mũi.

Khâu Chấn Dương híp híp mắt, thời điểm hắn bước vào mới phát hiện, Lăng Mộc cũng không mở điều hòa.

Hiện tại đã chính thức bước vào hè tháng chín nóng nực, không mở điều hòa đã là nóng lắm rồi, càng đừng nói là đứng trong phòng ngủ dọn dẹp lâu như vậy. Tuy nói mở cửa sổ thông khí, nhưng bên ngoài một ngọn gió cũng không có, căn bản không có một chút mát mẻ nào. Giờ phút này nhìn thấy Lăng Mộc nóng đến đỏ mặt, còn bị mồ hôi thấm ướt áo sơmi, Khâu Chấn Dương cảm thấy trong lòng không dễ chịu.

“Sao nóng như vậy mà không bật điều hòa?” Khâu Chấn Dương nâng cổ tay điều khiển đầu cuối, hệ thống điều hòa của cả ký túc xá bắt đầu hoạt động, không đến mười giây sau liền khiến cho mọi người đều thấy mát mẻ.

Lăng Mộc vén lên vạt áo sơmi lau mồ hôi trên trán, đường cong trên eo gầy rắn chắc lộ ra không sót gì.

Y thản nhiên mở miệng nói: “Tiết kiệm tiền điện.”

Khâu Chấn Dương chỉ cảm thấy hoa mắt, hắn há miệng thở dốc, lại gian nan nhắm lại, hầu kết khó nhịn di chuyển lên xuống. Rõ ràng đã mở điều hòa, nhưng hắn lại cảm thấy so với lúc nãy còn nóng hơn.

Đi đến bên cửa sổ đóng cửa lại, Khâu Chấn Dương khống chế tầm mắt của mình nhìn về phía cuối con đường, giọng có chút khàn mà nói: “Đừng tiết kiệm chút tiền này, Lăng Đang còn nhỏ, nóng như vậy lỡ bị cảm nắng, mất nhiều hơn được.”

Lăng Mộc trầm mặc một lát, sau đó gật đầu đồng ý.

Dù sao thì y rất yêu thương muội muội, không nỡ để bé con chịu khổ. Đối với tiền điện nước, chỉ cần y nhanh chóng đi phố thương mại của học viện tìm việc, thì đó không còn là vấn đề lớn. Y vất vả một chút cũng không sao, nhưng muội muội không thể chịu khổ theo y được.

Thấy Lăng Mộc gần như đã dọn dẹp xong, Khâu Chấn Dương hỏi: “Hai người còn chưa ăn tối đúng không? Đưa Lăng Đang ra ngoài ăn chút gì đó với nhau đi, vừa lúc còn có hai vị bạn bè của ta, mọi người cùng nhau làm quen một chút.”

Bạn? Bạn của Khâu gia tiểu thiếu gia, chắc cũng là công tử nhà giàu có xuất thân kinh người đi.

Lăng Mộc mím môi dưới, nhíu mày, ngũ quan sắc bén nhìn có chút lạnh lùng: “Không cần, ta và Lăng Đang đã ăn rồi, cảm ơn.”

Ăn rồi? Nếu ăn rồi sao lúc nãy nhìn thấy trái cây Lăng Đang lại vui như vậy? Nha đầu kia cho dù có thích, nếu no rồi thì chưa chắc ăn nổi!

Khâu Chấn Dương gần như ngay lập tức nhận ra Lăng Mộc đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần y. Hắn biết Lăng Mộc không thích giao thiệp với người khác, và từ chuyện của mẫu thân y càng khiến y có mâu thuẫn với người có tiền, cho nên cũng không nói thêm nữa, chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bất quá tiếc nuối thì tiếc nuối, Khâu Chấn Dương có rất nhiều kiên nhẫn, sẽ từng chút một khiến cho Lăng Mộc thoát khỏi bóng ma kia.

“Vậy được rồi, ta ra ngoài trước. A còn nữa, trong tủ lạnh ở phòng bếp có đồ ăn mẹ ta để lại, để lâu dễ hư, ngươi cùng Lăng Đang giúp ta ăn đi.” Khâu Chấn Dương hướng y vẫy vẫy tay, xuống lầu lại cùng Lăng Đang nói lời tạm biệt rồi đi ra cửa.

Rời khỏi ký túc xá khu Đông sẽ đi qua một hàng cây rậm rạp, Khâu Chấn Dương cùng Trác Hàng còn có Viên Thần Vũ sẽ cùng đi với nhau, ba người cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên trường.

Sau khi trao đổi một chút tình hình, Khâu Chấn Dương phát hiện ba người bọn họ đều được phân vào ban Alpha1, cũng coi như là một chuyện tốt. Vì để chúc mừng một chút, ba người đến nhà ăn đặt một gian phòng, gọi không ít đồ ăn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, mãi cho đến 9 giờ mới cùng nhau trở về ký túc xá.

Thời điển Khâu Chấn Dương về đến ký túc xá, Lăng Mộc cùng Lăng Đang đều đã về phòng nghỉ ngơi, nên hắn cũng về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau thời điểm Khâu Chấn Dương rời giường xuống lầu, liền nhìn thấy Lăng Mộc cầm hai ống dịch dinh dưỡng nhét vào cặp nhỏ của Lăng Đang.

“Trong một ngày ngươi để con bé ăn cái này sao?” Khâu Chấn Dương nhíu mày, tuy nói dịch dinh dưỡng có thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể, nhưng đây đang là tuổi lớn của trẻ, nếu không đồ ăn bình thường để điều tiết, sau này về phương diện thể chất dễ gặp những điều không tốt. Đa số người tinh tế khi qua giai đoạn trưởng thành sẽ chuyển qua sử dụng dịch dinh dưỡng, nhưng là khi còn nhỏ cha mẹ sẽ nỗ lực cho bọn họ ăn thức ăn bình thường.

Lăng Mộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khâu Chấn Dương một cái, động tác trên tay không hề dừng lại, không đáp lời.

Lăng Đang toét miệng cười hì hì nói: “Chúng em muốn tiết kiệm tiền! Ca ca nói, chờ ca ca đến phố thương mại của học viện làm công kiếm được tiền sẽ nấu đồ ăn ngon cho Lăng Đang!”

“Phố thương mại?” Khâu Chấn Dương nhướng mày, ngày hôm qua thời điểm lúc cùng Viên Thần Vũ còn có Trác Hàng đi ra ngoài có đi dạo qua bên đó. Học viện Tinh Tế người nhiều, bình thường lại chỉ có ngày nghỉ mới có thể bước ra khỏi trường, cho nên phố thương mại kia phát triển rất toàn diện, công việc kinh doanh của các cửa hàng đều rất tốt, thật sự có không ít học viên đến đây tìm việc.

“Đi thôi Lăng Đang, ta đưa em đến cổng trường.” Lăng Mộc kéo tay nhỏ của Lăng Đang, bé con vẫy tay chào tạm biệt với Khâu Chấn Dương, y mang theo Lăng Đang đầy mồm “Tạm biệt” với Khâu Chấn Dương đi ra ngoài cửa.

Khâu Chấn Dương trả lời “Lên đường cẩn thận”, chờ sau khi cửa đóng lại liền bước vào nhà bếp nhìn xem.

Hắn mở cửa tủ lạnh, quả nhiên đồ bên trong vẫn giống như hôm qua, không hề xê xích một chút nào.

Tuy rằng đã có lường trước, nhưng Khâu Chấn Dương vẫn muốn thở dài. Không biết thời điểm nhìn thấy cảnh này có ai cảm thấy khó chịu hay không, dù sao hiện tại hắn có cảm tình với Lăng Mộc, rất muốn đem những thứ tốt đẹp nhất đưa cho Lăng Mộc, giống như nếu làm như vậy là có thể bù đắp cho những điều tồi tệ mà y gặp phải, càng đừng nói đến việc để y cùng muội muội hàng ngày đều uống dịch dinh dưỡng qua ngày, sinh hoạt phí còn phải nhờ làm công vất vả mới có thể có được.

Nghĩ nhiều cũng vô ích, hắn lấy trái cây từ trong tủ lạnh ra chắp vá cho qua bữa sáng, sau đó Khâu Chấn Dương liền ra cửa đến trước phòng học.

——

“… Các bạn học, chúng ta là học viên ban Alpha1, là một trăm Alpha có thành tích tốt nhất trong đợt khảo nghiệm vừa rồi, cũng sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của học viện. Trong bốn năm học tiếp theo, hy vọng các ngươi không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tiến lên phía trước, trở thành nhân tài của Liên Bang, nhân tài hữu ích trên khắp tinh tế!”

Trước bục giảng, chủ nhiệm lớp Dư Hiểu Kiệt đang có một bài phát điểu đầy nhiệt huyết và hào hùng, Khâu Chấn Dương ngồi ở dưới đài nghe đến mơ màng sắp ngủ.

Hắn híp mắt ngáp một cái, nhàm chán quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều người cũng đang nhàm chán như hắn. Nhưng cái tên Tào Thư Hoàn đứng hạng nhất trong kì khảo nghiệm vừa rồi lại nghe rất chăm chú, chủ nhiệm lớp giảng đến chỗ cao trào còn vỗ tay hưởng ứng.

Có lẽ vì có sự cổ vũ của Tào Thư Hoàn khiến cho Dư Hiểu Kiệt vui vẻ, cũng có thể vì Tào Thư Hoàn có thành tích chói mắt nhất, tóm lại chờ đến khi chủ nhiệm lớp phát biểu xong liền trực tiếp bổ nhiệm Tào Thư Hoàn làm lớp trưởng, còn để Tào Thư Hoàn dẫn cả lớp đi nhận quân phục huấn huyện quân sự, chuẩn bị buổi chiều bắt đầu quân huấn.

“Ta nói, không phải hiện nay viện nghiên cứu đẩy ra ‘thuốc mọc tóc’ có hiệu quả rất tốt sao, sao đỉnh đầu lão ban (chủ nhiệp lớp) chúng ta lại trọc bóng loáng như giương vậy?” Viên Thần Vũ đi bên cạnh Khâu Chấn Dương, than thở với hắn cùng Trác Hàng, chậm rì rì đi theo đội ngũ của lớp.

Trác Hàng vừa nghe Viên Thần Vũ nói vậy liền cười: “Có lẽ ngay cả ‘ thuốc mọc tóc ’ cũng vô dụng thì sao? Dù sao như vậy cũng khá tốt, lỡ như ông ấy đi ra từ phía sau lớp kiểm tra xem chúng ta có lười biếng hay không thì sao, quả đầu kia nói không chừng có thể phản quang nhắc nhở chúng ta một chút đấy!”

Khâu Chấn Dương bị hai người bọn họ trêu đùa đến chịu không được, nhưng vì trong lòng đang có việc, cho nên không có hứng thú tham gia chủ đề nói chuyện của bọn họ.

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói thẳng với bọn họ: “Ta muốn tìm cách kiếm tiền, các ngươi có đề nghị gì không?”

“Kiếm tiền?” Viên Thần Vũ khóe miệng co rút một chút, xem thường nhìn lên trời, “Ta nói Khâu thiếu gia này, đầu ngươi bị cửa kẹp đấy à? Trong nhà không biết có bao nhiêu cái mỏ vàng, ngươi còn cần lo lắng đến việc kiếm tiền sao?”

Trác Hàng cũng là ghét bỏ mà đẩy Khâu Chấn Dương một phen: “Làm phiền ngươi đi ăn trưa giùm cái đi!”

Khâu Chấn Dương đối với hành vi cọ cơm của bọn họ không biết phải nói gì.

“Được rồi, nghiêm túc đấy, ta muốn bắt đầu sự nghiệp của chính mình, chuyện này không liên quan đến gia đình.” Khâu Chấn Dương dừng một chút, gãi gãi huyệt thái dương bổ sung một câu, “Đương nhiên là giai đoạn đầu vẫn cần chút tiền vốn, nhưng sau này có lợi nhuận, ta sẽ không lấy tiền trong nhà nữa.”

Gia cảnh giàu có cũng là một lợi thế, Khâu Chấn Dương vừa mới xuyên qua, ngoại trừ lấy từ trong nhà thì không nghĩ ra có cách gì có thể có tiền vốn. Nhưng hiện tại hắn vẫn còn trẻ tuổi, cho nên về điểm này hắn cũng không có quá nhiều bận tâm, có thể yên tâm thoải mái lấy tiền.

“Ngươi nghiêm túc đấy à?” Trác Hàng lớn lên từ nhỏ với Khâu Chấn Dương, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ kiên định trên khuôn mặt hắn.

“Ân, còn các ngươi thì sao? Có bao giờ nghĩ đến muốn tự mình tạo ra sự nghiệp độc lập cho riêng mình không?” Khâu Chấn Dương hỏi lại.

Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ liếc mắt nhìn nhau, biểu tình hai người đều có chút mê mang. Là một phú nhị đại và một quan nhị đại tiêu chuẩn, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên trong sự giàu có và sung sướиɠ, chưa bao giờ có suy nghĩ lo âu về vấn đề tiền bạc. Mọi thứ đều đã có gia đình lo, hai người đều chưa bao giờ có ý nghĩ giống như Khâu Chấn Dương.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả nguyên thân cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, thậm chí trong nguyên tác, thế lực sau lưng nguyên thân tất cả đều xuất phát từ gia tộc, chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn tự mình xây dựng sự nghiệp riêng.

“Nhưng mà… chúng ta còn phải học bốn năm nữa mà, ngày thường chỉ có thể ở lại trường, làm sao để xây dựng sự nghiệp a?” Viên Thần Vũ chút hứng thú, nhưng cũng hiểu được muốn xây dựng sự nghiệp không phải muốn làm là làm. Trác Hàng đi bên cạnh cũng gật đầu theo.

Khâu Chấn Dương khóe môi cong lên, đem kết luận rút ra được trong quá trình lướt Tinh Võng nói với bọn họ: “Gần đây ta có xem một số game thực tế ảo mà Liên Bang có, phát hiện các loại hình trò chơi này có phần đơn điệu, ngoại trừ xây thành và đại chiến tinh tế còn tương đối ổn, còn lại đều không thể khơi gợi hứng thú của ta, không có gì thú vị cả.”

Khâu Chấn Dương trước khi xuyên qua từng tiếp xúc với nhất nhiều loại trò chơi, đối với trò chơi cũng có hứng thú nhất định, cho nên đặc biệt chú ý đến phương diện này, kết quả phát hiện các loại trò chơi ở bên này rất hạn chế, nội dung cũng nhàm chán, không đủ mới lạ, cùng với thế giới cũ kém rất nhiều. Mấu chốt là game thực tế ảo bên này phát triển rất toàn diện, người chơi là có thể trực tiếp tiến vào khoang trò chơi để trải nghiệm sự thú vị của thế giới ảo, nếu thay bằng những trò chơi ở thế giới cũ vào, người chơi còn không vui vẻ muốn chết đi được sao.

Dù sao Khâu Chấn Dương cũng xuyên qua nhiều ngày như vậy rồi, cũng phát hiện ra khoa học kỹ thuật bên này rất phát triển, nhưng lại thiếu nghiên cứu đối với những thứ có tính giải trí, ngay cả phương diện ăn uống cũng qua loa như vậy, rõ ràng nguyên liệu nấu ăn khá là bình thường, nhưng sau khi chế biến thành món ăn lại không khác gì món cá trích đóng hộp, chỉ ăn một ngụm cũng có cảm giác như sắp thăng thiên đến nơi vậy!

Chỉ cần hướng về những điều này, Khâu Chấn Dương cảm thầy tiền đồ của mình sáng lạng vô hạn!

“Không thú vị?” Viên Thần Vũ trừng mắt nhìn, “Chấn Dương, ngươi có biết những trò chơi kia mỗi năm đem về cho công ty của bọn họ bao nhiêu tiền không? Khoa học kỹ thuật Ức Tinh chính là dựa vào ‘Tinh Hỏa’ mà ngắn ngủn trong mười năm trở thành một trong năm tập đoàn tài chính lớn nhất đấy!”

Trác Hàng cũng là phụ họa: “Ta đã chơi qua vài trò, rất không tồi, ta còn ném vào đó mấy trăm nghìn đồng liên bang đấy.”

Khâu Chấn Dương nhún vai, không tỏ ý kiến.

Ngay cả những trò chơi như vậy cũng có thể nổi tiếng như thế, Khâu Chấn Dương dám cam đoan, nếu mình đem những trò chơi ở thế giới cũ chuyển đến đây, chắc chắn có thể khiến cho người chơi cảm thấy bùng nổ!

Ba người một đường trò chuyện rôm rả, chậm rì rì đi theo đội ngũ của lớp đến chỗ nhận quần áo. Khâu Chấn Dương cho hai cái tên đang nói chuyện sôi nổi kia một đấm, cười nói: “Được rồi, chuyện này sau nãy hẵng nói, các ngươi nếu có tin tức về phương diện này thì cứ nói với ta, không cần quá để ở trong lòng.”

Dù sao chuyện này có muốn gấp cũng gấp không được, hắn một không có kỹ thuật hai là không có đoàn đội, bắt đầu như thế nào cũng là một vấn đề.