Chương 11: Tại sao lại muốn như vậy?

“Ở cùng cậu? Cậu chính là Alpha đấy! Đang nghĩ cái gì vậy!” Hiệu trưởng còn nhớ rõ hắn là người đạt hạng hai của đợt khảo nghiệm vừa rồi, cũng bởi vì biết gia thế hiển hách của Khâu Chấn Dương, nhất thời nóng giận mà đập tay xuống bàn, “Alpha không thể ở chung với Omega, ai biết cậu có bụng dạ khó lường hay không!”

Bị ánh mắt tràn ngập tức giận của hiệu trưởng trừng một cái, Khâu Chấn Dương ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, sau đó bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lăng Mộc lia đến, bước đến đứng bên cạnh y.

Hắn không trực tiếp giải thích, mà là nghiêng đầu nhìn ra sau cổ của Lăng Mộc, thấy phía trên còn dán miếng dán tin tức tố, liền lập tức xé nó xuống.

Tức khắc, tin tức tố thuộc về Khâu Chấn Dương theo miệng vết thương chen chúc lao ra ngoài, quanh quẩn bên cạnh Lăng Mộc.

“Ta thao, họ Khâu ngươi làm cái gì vậy!” Lăng Mộc vội vàng giơ tay che lại sau cổ, nhưng đã không còn kịp rồi, hiệu trưởng đã hoàn toàn nghe thấy được tin tức tố thuộc về Alpha, cùng với —— tin tức tố mà Khâu Chấn Dương phát ra lúc này có mùi giống nhau như đúc.

Hiệu trưởng: “…” Bọn nhỏ thời nay thật ghê gớm, lúc này chỉ vừa mới thành niên không lâu đi?

Bị Lăng Mộc nhìn với ánh mắt đầy căm tức, Khâu Chấn Dương lại tỏ ra rất tự nhiên, còn quơ quơ miếng dán tin tức tố cho hiệu trưởng nhìn thấy, bổ sung nói: “Y là Omega của ta, ta nhớ trong quy định của trường có nói, tình lữ có thể xin ở chung được, dù sao cũng cần nghĩ đến những trường hợp đặc biệt như động dục kỳ a.”

Đúng vậy, đúng là có những quy định như thế thật… nhưng trường hợp vừa nhập học đã yêu cầu ở chung, rất hiếm có!

Hiệu trưởng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Lăng Mộc, rối rắm đến mức đầu lưỡi như muốn thắt lại: “Vậy, bạn học Lăng Mộc, cậu nghĩ như thế nào?”

“Ta không muốn.” Lăng Mộc lập tức cự tuyệt, thái độ kiên quyết như thể Khâu Chấn Dương chính là loại dã thú nguy hiểm nào đó vậy.

Khâu Chấn Dương trừng mắt nhìn, cái tên này thật là, sao không tự hỏi một chút? Mình đây là đang giúp y a!

“Hiệu trưởng, xin chờ một chút.” Hắn giật giật khóe miệng, cười khan một tiếng, túm lấy cổ tay của Lăng Mộc chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng, cho đến cuối hành lang mới dừng lại.

“Họ Khâu ngươi phát điên cái gì vậy?” Lăng Mộc vừa rồi một đường giãy giụa, nhưng tay của Khâu Chấn Dương vẫn không có phản ứng gì, sau khi dừng lại, cuối cùng đối phương cũng buông lỏng tay, để y tránh thoát.

Bị Lăng Mộc nhìn chằm chằm, Khâu Chấn Dương vô tội mà buông tay: “Không phải là vì ta muốn đường hoàng mà nói chuyện với ngươi sao?”

“Chúng ta không có gì để nói cả, nếu ngươi muốn nói về chuyện tinh hạch, đợi một thời gian nữa ta sẽ trả cho ngươi.”

Khâu Chấn Dương có chút bất đắc dĩ, Lăng Mộc cả người đầy gai, ngay cả tiếp xúc cũng có chút khó khăn.

“Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn như vậy? Ngươi cũng biết quy định của học viện rồi đấy, sẽ không vì ngươi thuộc trường hợp đặc biệt mà bỏ qua, ngoại trừ ở cùng với ta, ngươi còn có biện pháp khác sao?”

“Liên quan gì đến ngươi!”

Lăng Mộc nói rồi liền muốn đi về phòng hiệu trưởng, Khâu Chấn Dương lúc này cũng có chút bực bội, trực tiếp tóm lấy tay của Lăng Mộc, thấp giọng nói bên tai Lăng Mộc: “Chẳng lẽ còn muốn ta giải thích rõ lại cho ngươi một lần nữa sao? Hiện tại trên người ngươi mang theo tin tức tố của ta, trên cổ có đánh dấu của ta… Lăng Mộc, ngươi cho rằng một Alpha, sẽ cho phép Omega của mình ở chung với người khác sao?”

Đột nhiên có một luồng nhiệt kề sát bên người khiến cho Lăng Mộc đột nhiên co rụt lại, lưng đập mạnh lên bức tưởng, ngay cả đầu cũng bị đập một chút.

Y đau đến mức phải hít khí một hơn, nhưng cũng không quên tặng cho Khâu Chấn Dương ánh mắt hình viên đạn.

“Ta và ngươi một chút quan hệ cũng không có!”

“Sao lại không có? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đánh dấu ngươi thêm một lần nữa?”

Nói rồi, Khâu Chấn Dương còn ác liệt mười phần mà nhe răng ra. Răng nanh bén nhọn, giờ phút này ở cố tình lộ ra, như đang nhiễm một tầng hàn quang.

Giống như một con hung thú, lộ ra sự mạnh mẽ và đáng sợ đối với con mồi.

Mặt Lăng Mộc lập tức trắng bệch, rõ ràng là đã bị Khâu Chấn Dương dọa sợ, ngay sau đó lại bắt đầu không chịu khống chế mà đỏ lên.

Cái tên này sao lại phóng ra tin tức tố về phía mình! Quá vô sỉ! Thân thể của mình cũng quá vô sỉ! Chân vậy mà mềm nhũn cả ra!

Dù cho sâu trong nội tâm đang gào thét như thế nào, Lăng Mộc cũng không nói nên lời, tin tức tố mạnh mẽ thuộc về Khâu Chấn Dương đang không ngừng tấn công lý trí của y, chỉ còn lại các giác quan khao khát hương vị nóng bỏng kia.

“Ngươi suy nghĩ kỹ đi.” Khâu Chấn Dương thấy y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói, “Ta cho ngươi một đề nghị, nếu ngươi có cách khác, thì không đến lượt ta nói những điều này. Ta bảo đảm trong thời gian ở chung với ngươi, tuyệt đối trong trường hợp ngươi không đồng ý mà chạm vào ngươi, hai ta chỉ làm bạn cùng phòng bình thường.”

Thực ra Khâu Chấn Dương cũng không muốn thường xuyên phóng tin tức tố đối với Lăng Mộc, nhưng đứa nhỏ này tính khí quá xấu! Nếu không uy hϊếp một chút, hai người bọn họ sẽ không có biện pháp nói chuyện rõ ràng với nhau được.

Lăng Mộc rũ mắt, từ góc nhìn của Khâu Chấn Dương chỉ có thể nhìn thấy trán bóng loáng và lông mày đậm, còn có vết sẹo mờ cắt ngang lông mày kia. Lăng Mộc lông mi rất dài, dày đậm như chiếc quạt lông dày vậy, nhưng lông mi không cong nên nhìn thẳng lại không nhận ra được.

Khâu Chấn Dương đột nhiên rất muốn hôn y, muốn đem yêu thích và quan tâm trong lòng truyền qua cho y, cho y biết những gì mình làm đều là ý tốt… một tia tình cảm mà chính hắn cũng không nhận ra dần lớn hơn.

Chờ thật lâu, Lăng Mộc mới ủ rũ nói: “Ngươi có bệnh.”

Khâu Chấn Dương: “…” Hình như hắn có bệnh thật, nếu không thì tại sao hắn lại thấy Lăng Mộc đang cúi đầu thấp giọng mắng nhìn rất đáng yêu a?

Khâu Chấn Dương khẽ nhướng mày, nhún vai không nói gì, chỉ giơ tay nâng cằm Lăng Mộc, hơi có chút ngả ngớn mà cười nói: “Ngươi nghĩ như thế nào về ta cũng được, thấy vui là được, nhưng chuyện ở chung ngươi cũng đừng cự tuyệt nữa, biết không?”

Thần thái tự tin kia, giống như đã chắc chắn rằng Lăng Mộc sẽ không từ chối vậy.

Vốn dĩ đang muốn cự tuyệt, nhưng lại sụp đổ trước lời nói của Khâu Chấn Dương. Lăng Mộc trong có chút bất đắc dĩ, y không thể không thừa nhận những gì Khâu Chấn Dương nói đều là sự thật. Ngoại trừ chuyện ở chung, Lăng Mộc không tìm được cách nào khác nữa.

Còn đối với vấn đề nhân phẩm, Khâu Chấn Dương dù sao cũng được sinh ra trong đình quân nhân, từ đáy lòng có sự kiêu ngạo riêng, chắc cũng không thèm chiếm tiện nghi của một Omega vừa xấu vừa cứng rắn như y (Tomato : Nhầm rồi em ơi!), vẻ ngoài cùng gia thế của hắn, chỉ cần vẫy tay một cái sẽ có hàng loạt Omega xinh đẹp chạy về phía hắn.

Thiên nhân giao chiến, Lăng Mộc hơi giương mắt, đối diện với đôi mắt của Khâu Chấn Dương.

Hắn vẫn là cái bộ dạng không quan tâm đến bất cứ thứ gì đó, tựa như không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cho hắn bận tâm. Hạng nhất trong kì khảo nghiệm đó, hắn có thể nhẹ nhàng vứt bỏ, lúc y bị đám người Lâm Nặc chế nhạo, hắn cũng ra mặt giúp mình, ngay cả chuyện này, cũng không biết hắn từ đâu chạy ra bảo muốn giúp mình……

Lăng Mộc thật sự không thể hiểu rõ hắn.

Hắn hít sâu một hơi, gạt tay Khâu Chấn Dương ra, không nói một lời mà đi về phòng của hiệu trưởng.

Khâu Chấn Dương cũng không ngăn lại, tung ta tung tăng theo phía sau.

Thấy hai người từ cửa tiến vào, hiệu trưởng giật giật khóe miệng: “Cuối cùng thì cáccậu có quan hệ gì? Có muốn ở cùng nhau hay không?”

Khâu Chấn Dương vẻ mặt chờ mong mà nhìn Lăng Mộc, chớp chớp mắt nhìn y.

Lăng Mộc cắn chặt răng, quai hàm đều căng chặt.

“Ta… ở cùng với hắn.”

Tiếng như muỗi kêu, nhưng hai người ở đây đều có thể nghe được.

Khâu Chấn Dương nở một nụ cười thật tươi, còn rất đắc ý nhìn hiệu trưởng.

Hiệu trưởng: “…” Tên tiểu tử thúi này! Đắc ý với ông làm gì!

Nếu đương sự đều đã xác định, hiệu trưởng cũng không nhiều lời nữa, lập tức liền đem thông tin Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc ở chung nhập vào đầu cuối. Ký túc xá nơi Khâu Chấn Dương ở Chu Thấm trước đó đã giúp hắn xác nhận xong cả rồi, bây giờ chỉ cần đem tên của Lăng Mộc điền thêm vào là được. Hiện giờ đã có hơn một nửa học viên xác nhận ở lại ký túc xác, lựa chọn xong ký túc xá, phần còn lại khi khai giảng sẽ được bố trí tiếp.

Thời điểm bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, ánh mắt Lăng Mộc có chút đờ đẫn.

“Sao vậy, hối hận rồi sao? Giờ hối hận thì đã không còn kịp rồi.” Khâu Chấn Dương thấy y đứng bất động trên bậc thang, hả hê mà nói một câu.

Lăng Mộc lập tức trợn trắng mắt, rất muốn đấm cho hắn một cái.

Hít sâu một hơi, nghĩ lại hắn vừa rồi đã giúp mình, Lăng Mộc biệt nữu cám ơn: “Chuyện vừa rồi cảm ơn ngươi, tiền thuê nhà ta sẽ dựa theo chi phí của học viện mà trả cho ngươi, nhưng phần của muội muội cần hai tháng mới có thể trả cho ngươi được.”

Tuy rằng ở cùng với Khâu Chấn Dương có hai chiếc giường, mỗi người một chiếc, y chỉ cần trả một chiếc giường là được, nhưng Lăng Mộc vẫn kiên quyết muốn trả hai chiếc.

Khâu Chấn Dương nhìn y trong chốc lát, tầm mắt đảo qua vành tai ửng hồng kia, tâm tình cực tốt.

“Được a.” Cho dù bây giờ Lăng Mộc nói cái gì, Khâu Chấn Dương đều sẽ đồng ý. Hắn không thiếu chút tiền đó, nhưng nếu số tiền đó có thể khiến cho Lăng Mộc yên tâm hơn, vậy cũng không sao.

Hai người mỗi người một suy nghĩ đi dạo trong khuôn viên học viện Tinh Tế, học viện Tinh Tế rất lớn, so với trường đại học mà Khâu Chấn Dương học trước khi xuyên đến đây còn lớn hơn gấp mấy chục lần. Phong cảnh trong khuôn viên trường rất đẹp, cây xanh khắp nơi, hai bên con đường cứ cách 10 mét sẽ có chiếc ghế dựa, rất tiện lợi.

Hiện tại còn chưa khai giảng, nhưng cũng có một số học viên dọn hành lý tới đây giống như Khâu Chấn Dương, lúc này vẫn còn đang rất vội vàng.

“Có muốn cùng ta đi lấy chìa khóa trước hay không, sau đó đi xem ký túc xá một chút, để lúc ngươi dọn đồ đến đỡ phải đi tìm.” Khâu Chấn Dương quay đầu nhìn về phía Lăng Mộc, gia hỏa này đi dạo một lát mà sắc mặt đã tốt hơn không ít, mặt đang không có biểu tình gì đột nhiên nghe hỏi như vậy biểu tình cũng có chút dại ra.

Dáng vẻ như vậy của y thật sự rất hiếm thấy, Khâu Chấn Dương rất thích thú nhìn y, trong đôi mắt đen phản chiếu lên khuôn mặt của Lăng Mộc.

“Nga, được.” Lăng Mộc hoảng hốt một chút, sau đó đồng ý, mím môi lảng tránh tầm mắt của Khâu Chấn Dương.

Vì thế, đầu tiên Khâu Chấn Dương mang y đến phòng quản lý ký túc xá, lấy chìa khóa thiết bị đầu cuối, sau đó dẫn y đến khu ký túc xá.

Lăng Mộc vốn tưởng rằng ký túc xá mà Khâu Chấn Dương nói là một ký túc xá bình thường, nhưng khi đi không lâu, Khâu Chấn Dương đưa y đến ký túc xá khu vực phía Đông. Trước khi tìm hiệu trưởng thương lượng chuyện đó, Lăng Mộc đã để ý tình hình của ký túc xá rồi, cũng biết học viện Tinh Tế không chỉ có khu ký túc xá bình thường, mà còn có khu ký túc xá khác, học viên bên trong không giàu cũng quý, phí dụng một học kỳ ở đó cũng gấp mười lần khu ký túc xá bình thường!

Nghĩ đến đây, Lăng Mộc ngừng bước chân.

Khâu Chấn Dương đi thêm một đoạn, nhưng người phía sau không theo kịp, nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại.

Lăng Mộc biểu tình nhìn qua có chút đáng sợ, rõ ràng chỉ là cau mày, nhưng cho người ta cảm giác giây tiếp theo sẽ nhào lên đánh nhau đến nơi vậy.

“Làm sao vậy?” Khâu Chấn Dương đã quen, thậm chí không cảm thấy biểu cảm của y đáng sợ chút nào.

“Ngươi ở khu phía Đông sao?”

“Đúng vậy.” Khâu Chấn Dương có khó hiểu.

Thấy bộ dạng không biết gì của hắn, Lăng Mộc có chút vô ngữ: “Ngươi… có biết phí ăn ở ở khu Đông bao nhiêu không?”

Khâu Chấn Dương không nói gì, hắn thật sự không biết… nhưng kết hợp với thái độ của Lăng Mộc, còn có kinh nghiệm ở ký túc xá của hắn trước đây, Khâu Chấn Dương nghĩ ký túc xá mình ở chi phí không hề rẻ.

“Ta không rõ ràng lắm, nhưng dù sao nó cũng không quan trọng, cho dù ngươi không đến ở, ta cũng sẽ bao luôn cả phòng, ta không thích sống chung với người khác.” Khâu Chấn Dương cố gắng hết sức để biểu tình của mình có vẻ thờ ơ một chút, để không tạo thêm áp lực cho Lăng Mộc.

Nhưng những lời hắn nói càng khiến cho Lăng Mộc càng cảm thấy bối rồi.

“Vậy sao ngươi lại muốn sống chung với ta?” Dù sao y cũng muốn mang theo muội muội vào sống chung, Khâu Chấn Dương nếu không muốn cùng người khác ở chung, vậy lại càng không nên chủ động muốn y vào ở chung.

“Ngươi cảm thấy vì sao?”

Khâu Chấn Dương không trực tiếp trả lời, mà là nhìn thẳng vào mắt Lăng Mộc, hỏi lại một câu.

Lúc này bọn họ từ đường chung đến ký túc xá rẽ vào còn đường râm mát dẫn đến ký túc xá khu Đông, gió nóng mùa hè lướt qua rừng cây, khiến cho nó thêm phần mát mẻ. Lá cây bốn phía xào xạc vang lên, như có một làn điệu không tên vang bên tai.

Thật lâu sau cũng không nhận được câu trả lời, Khâu Chấn Dương hơi câu khóe môi cười một chút, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt: “Vì ngươi là bằng hữu của ta, trước đó ta cũng đã nói rồi, muốn trở thành bằng hữu với ngươi, không phải sao?”

Lăng Mộc hơi cúi đầu, y không biết phải trả lời như thế nào, đơn giản ngậm miệng không nói, trầm mặc đuổi kịp bước chân của Khâu Chấn Dương.