Quyển 1: Xuyên Thành Trà Xanh Câu Dẫn Bá Tổng - Chương 1: Ly Rượu Hạ Dược, Ăn Vạ Bạch Nguyệt Quang

Trong tiệc rượu ăn uống linh đình, Ôn Nhiễm Nhiễm diện một bộ lễ phục cầu kì tinh xảo, tay cầm một ly sâm banh sủi bọt lắc lư khắp nơi.

Đôi mắt sáng lấp lánh, không ngừng quan sát và đánh giá những vị khách qua lại, cố gắng tìm được mục tiêu ra tay của mình.

Kịch bản lần này lại là một khuôn sáo cũ, Bá tổng và thế thân bạch nguyệt quang của hắn.

Bá tổng và bạch nguyệt quang vì lý do nào đó đã chia tay. Nhiều năm sau, bạch nguyệt quang trở về, lại vì một số lý do nào đó nữa, hắn không muốn tiết lộ danh tính của mình, vô tình bị Bá tổng coi là thế thân bao nuôi ở bên người.

Trải qua sóng gió ngược luyến, Bá tổng và bạch nguyệt quang cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc.

Trong những chuyện tình dạng kiểu này, luôn cần tới một vai phụ đến thúc đẩy cốt truyện.

Mà Ôn Nhiễm Nhiễm chính là nam phụ quan trọng để thúc đẩy cốt truyện đó.

Đặt bẫy nhắm vào bạch nguyệt quang, trở thành tiểu trà xanh bên người Bá tổng, ngày ngày dụ dỗ hắn, còn ngấm ngầm muốn hại chết bạch nguyệt quang của hắn, giả vờ lơ đãng giúp Bá tổng phát hiện ra thân phận thực sự của bạch nguyệt quang.

Đợi đến khi hai người bọn họ gương vỡ lại lành, Ôn Nhiễm Nhiễm mới có thể thành công lui thân, đi lĩnh mấy xu lẻ tiền thưởng của nhiệm vụ này!

Giờ này khắc này, việc Ôn Nhiễm Nhiễm phải làm là đẩy mạnh nội dung cốt truyện quan trọng nhất, làm Bá tổng và thế thân bạch nguyệt quang cùng nhau lăn giường.

Tiểu thuyết chưa bao giờ thiếu hụt mức độ cẩu huyết.

Nhưng cốt truyện này lại không có như vậy.

Xét thấy tình tiết nội dung cũng quá mức bình thường, Ôn Nhiễm Nhiễm đành dùng chính phương pháp tầm thường nhất, trên tay cầm ly sâm banh đã bị bỏ thuốc, đi tìm bạch nguyệt quang để làm khó hắn.

Hiện tại, bạch nguyệt quang đang làm phục vụ trong khách sạn, cậu chỉ cần ép hắn uống ly sâm banh này vào bụng, sau đó làm hắn cùng Bá tổng lên giường, mạnh mẽ mở ra quá trình ngược luyến.

Đến lúc bọt khí trong sâm banh sắp biến mất, Ôn Nhiễm Nhiễm rốt cục cũng thấy được bạch nguyệt quang Sở Bạch đang bưng khay rượu trong đại sảnh chờ khách quý lấy rượu.

Thoáng cái, hai mắt như nai con của Ôn Nhiễm Nhiễm tản ra một chút mê ly.

Phảng phất như tiểu động vật đã uống say, không hề phòng bị đi về phía Sở Bạch.

Không thể không thừa nhận, Sở Bạch không hổ là nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết.

Ngay cả khi đang mặc một bộ âu phục đuôi én được khách sạn đặt may làm đồng phục, hắn đứng ở giữa những vị khách quần áo sang trọng, cũng không thể che giấu được sự hấp dẫn chói mắt toát ra từ trên người.

Gương mặt tuấn tú nở một nụ cười tiêu chuẩn, mặc dù nụ cười ấy không đạt tới đáy mắt, nhưng vẫn khiến không ít người xung quanh dính mãi lên người chính thụ, trong lòng thầm nghĩ nên làm thế nào mới đưa được người lên giường mình, thoả sức khinh nhờn hắn.

Mắt thấy sắp có người tiến lên ra tay trước, Ôn Nhiễm Nhiễm bước chân không khỏi nhanh hơn.

Nếu để cho người khác cướp Sở Bạch về tay, vậy những chuẩn bị hôm nay của cậu đều hoá thành công cốc!

Đợi đến lần sau Sở Bạch và Địch Qua đυ.ng nhau, còn không biết phải tới ngày tháng năm nào.

“A!”

Một tiếng thét chói tai dồn dập vang lên trong đại sảnh, mọi người thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy một câu hỏi theo sau, "Anh nhìn đường cái kiểu gì đấy? Không có mắt hay sao?"

Thanh âm mềm mại mang theo tức giận vang lên từ phía sau lưng.

Con ngươi Sở Bạch hạ thấp xuống, loé ra một tia cười lạnh, sau đó mới làm ra một bộ bị kinh hoảng, vội xoay người lại không ngừng xin lỗi Ôn Nhiễm Nhiễm.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi giúp ngài xử lý một chút!”

Trong lúc nói xin lỗi, Sở Bạch cũng rút chiếc khăn tay nhét ở trong túi ra, cẩn thận từng li từng tí lau chùi vết ướt dính trên ngực Ôn Nhiễm Nhiễm. Nhân tiện còn đem ly sâm banh trên tay cậu đặt về trên khay mình, để Ôn Nhiễm Nhiễm vươn tay ra sửa sang lại quần áo bị bẩn.

“Xử lý thế nào?”

Gương mặt tỏ vẻ khó chịu hơi hơi ngẩng lên, tựa hồ bởi tức giận mà da mặt trắng nõn ửng lên một tầng phấn nhạt. Ánh mắt mông lông bởi say rượu khi đáp trả cũng ánh lên hơi nước. Quả thực, chẳng giống như đang chất vấn chút nào, ngược lại càng giống với nháo lên làm nũng.

"Quần áo của tôi đều là hàng đặt làm từ chất liệu đặc biệt, nếu bị rượu đổ lên, chắc chắn giặt cũng không sạch được!"

Ôn Nhiễm Nhiễm không hạ thấp giọng nói, thu hút không ít ánh mắt trong đại sảnh chuyển qua đây, ai cũng tò mò nhìn về phía bọn họ, nhỏ giọng thảo luận hành vi ngang ngược của tiểu thiếu gia Ôn gia này.

Đã từng trải qua một lần, Sở Bạch trong lòng sớm đã có đối sách.

Đôi mắt mang theo tia áy náy chưa từng biến hóa thần sắc, sau khi Ôn Nhiễm Nhiễm mở miệng, hắn lại tiếp tục cúi đầu, cực kì chân thành tạ lỗi, "Nếu ngài không chê, tôi có thể viết giấy nợ cho ngài, chờ ngày sau kiếm được tiền sẽ trả lại."

Mục đích cuối cùng của Ôn Nhiễm Nhiễm không phải vì tiền. Nhưng những lời Sở Bạch nói ra lại quá mức trôi chảy, sự chú ý của Ôn Nhiễm Nhiễm đều đang dồn hết vào việc làm thế nào để ép Sở Bạch uống hết ly rượu hạ thuốc kia, căn bản không chú ý đến thần thái bình tĩnh dị thường của đối phương.

"Loại bưng trà rót nước làm công như anh, cho dù cả đời cũng kiếm không đủ để bồi thường bộ đồ trị giá này đâu!"

Tròng mắt Ôn Nhiễm Nhiễm cố phóng ra một chút khinh miệt.

Nhưng mà, loại khinh miệt này lại không biểu đạt được ra ngoài.

Vừa rồi đυ.ng vào người Sở Bạch, cậu khống chế lực đâm không tốt, chóp mũi lúc này vẫn đang đỏ ửng. Đôi con ngươi như nai con còn kéo theo một chút nước mắt, rất giống một động vật nhỏ bị người ta khi dễ, giọng nói mềm mềm cùng người khi dễ mình phô trương thanh thế giằng co.

Chỉ dựa vào bộ dáng quyến rũ này, nếu không phải còn mang thân phận tiểu thiếu gia Ôn gia, e là mỹ nhân quần áo hoa lệ này còn hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn cả Sở Bạch.

“Vậy ngài muốn thế nào? Chỉ cần tôi làm được, đều có thể đáp ứng ngài.”

Mọi người xung quanh đã bắt đầu tụ tập về phía này.

Có một vài trưởng bối quen biết Ôn Nhiễm Nhiễm cũng phát hiện ra tình huống bên này, vì không muốn Ôn gia quá mức mất mặt trong yến hội, từng người từ các nơi đại sảnh đều tụ tập lại, dự định khuyên can một chút đứa nhỏ chuyên gây chuyện thị phi này.

“Tôi......”

Ôn Nhiễm Nhiễm vừa định nhấc lên khí thế, đôi mắt hồng hồng hung hăng trừng Sở Bạch, lại bỗng nhiên xuyên thấu qua bả vai Sở Bạch thấy được Địch Qua đang đi lên lầu, ngữ điệu lập tức mềm xuống.