Chương 3

Thời điểm Tiêu Dư An nhận được kết quả khám sức khỏe thì ngây người một lúc khá lâu, sau đó lập tức đi lật tìm xem 233 bản tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cuối cùng vẫn không tìm được bộ nào nói về tổng tài hào hoa phong nhã nhưng bị mắc bệnh nan y.

Có điều, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, Tiêu Dư An cũng vì vậy bồi dưỡng ra một cái đam mê.

Đó là.

Đọc! Tiểu! Thuyết! Mạng!

Định hướng không tìm được mà bệnh thì cũng trị không hết, nhân sinh bi thảm như vậy chi bằng cứ đọc tiểu thuyết để an ủi tâm linh thôi.

Kết quả, thời điểm Tiêu Dư An dùng tiểu thuyết đến hai ủi tâm hồn lại bị ông trời hung hăng quăng cho một cái tát.

Tiêu Dư An nhìn thấy một quyển tiểu thuyết kiêu ngạo nằm trên bảng danh sách tiểu thuyết tiêu biểu.

Trên thế gian này, tác phẩm xuất sắc có tới ngàn vạn, thế mà lại để Tiêu Dư An hắn đọc trúng quyển tiểu thuyết mà đọc xong chỉ muốn đem tác giả ra mà chôn sống này là sao.

Quyển tiểu thuyết này có độc, độc khí mù mịt, chỉ canh me lúc độc giả đọc đến không rời được mắt thì đút ruồi bọ, chính là cái loại ruồi vàng Tây Ban Nha siêu to bự.

Sau khi xem xong, Tiêu Dư An liền đến khu bình luận tiểu thuyết xem xem, quả nhiên, các độc giả hòa ái dễ gần đều đối tác giả mắng chửi không thương tiếc.

[Mẹ nó chứ! Một quyển tiểu thuyết lịch sử quyền mưu vậy mà viết thành huyền huyễn ngựa đực văn!!! Aaaa!!!! Đờ mờ!!!!!!!]

[Tác giả mau ra đây aaaaaaaaaa ông nhất định không đánh mày!!! Ông lấy dao chém mày!!!!!]

[Nửa đầu văn như thần, nửa sau đọc xong chỉ muốn gϊếŧ người!!!! Văn não tàn!!!]

Bình luận trên này ngoại trừ chửi mắng tác giả ra còn có uy hϊếp, hơn nữa uy hϊếp còn vô cùng đặc sắc, náo loạn lại vui vẻ vô cùng. Có bình luận đánh giá nhân vật, cũng có bình luận đánh giá cốt truyện, nội dung, fan chân ái lẫn fan anti lẫn lộn hỗn tạp, bình luận loạn cả lên, không có chỗ nào mà không lôi ra mổ xẻ, cuối cùng bình luận một hồi chính bọn họ cũng không rõ họ đang bình luận cái gì.

Tiêu Dư An đọc được một bình luận dài khá là thú vị, đại khái nội dung như vầy: Với tư cách là một người yêu thích tiểu thuyết lịch sử, với tư cách là một người đã đem quyển sách này trở thành tâm can bảo bối mà nâng niu, hiện tại lại mắng nó đến mức không bằng một con kiến, tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Có rất nhiều lời muốn nói!!!

Đầu tiên, mọi người nhìn tên quyển sách này đi “Tứ quốc sử truyện”

Nghe xem! Mọi người nghe xem! Vô cùng chính thống! Vô cùng cao nhã! Nhìn vào là biết không hề qua loa chút nào! Chỉ nghe thôi cũng đã khiến người ta tâm sinh kính sợ!

Hơn nữa, ngay từ đầu quyển tiểu thuyết này cũng vô cùng chính kịch. Sau đây để tôi tóm tắt lại nội dung cho những bạn nào chưa đọc trước nhé.

Quyển sách này kể về một vị hoàng tử của Nam Yến quốc bị bắt làm tù binh đưa đến Bắc quốc. Nhân vật chính đã từng là hoàng tử, nay đến Bắc quốc lại phả chịu hết dằn vặt, khuất nhục, có điều hắn vẫn cắn răng chịu nhục, cuối cùng cũng có thể chạy khỏi Bắc quốc.

Thế nhưng, quốc gia của hắn đã phải chịu đựng chiến hỏa triền miên, dân chúng lầm than, thổ địa bị cát cứ, nam chính của chúng ta nằm gai nếm mật, dựa vào cừu hận trong tim và hùng tài đại lược của mình, triệu tập bộ hạ cũ, trưng binh mãi mã, một lần tiến công liền công phá Bắc quốc, bắt được quân vương thiếu niên của Bắc quốc, đi trên con đường nhất thống thiên hạ.

Các anh em! Mọi người xem xem! Nhìn quốc gia hưng vong, nhìn hắn công phá sơn hà, quyển tiểu thuyết này có phải thực khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hay không?

Nhưng mà!!!

Từ sau khi nam chính công phá Bắc quốc xong, tác giả lại viết một cách vô cùng tùy tiện. Bắt đầu đi trên con đường không lối về. Nào là nữ tướng quân của Tây Thục quốc, nào là diễm kỹ của Nam Yến quốc, rồi là đến mười hai ca nữ của Đông Ngô quốc, nam chính của chúng ta, mẹ nó không khác gì một viên xuân dược biết đi, một bên đánh giặc một bên thu hậu cung.

Vừa! Đánh! Vừa! Thu! Hậu! Cung!

Thuộc hạ của hắn vì sao còn chưa đánh chết hắn!!!

Hắn đi tới đâu, các em gái liền giống như không cần tiền lập tức gào thét đâm đầu chạy đến, nam chính giống như mở được bug, chẳng hiểu kiểu gì mơ mơ hồ hồ đã thống nhất được thiên hạ!

Thôi thì viết thành văn ngựa đực cũng chẳng sao, một đêm mười nữ cũng được đi, tiểu thuyết lịch sử viết có hơi hướng hương diễm cũng có thể tạm-thời-cho-qua.

Vậy mà, mẹ nó, hoàn hồn đan là cái quỷ gì???

Ở đâu lòi ra cái yếu tố huyền huyễn này???

A?

Công chú Bắc quốc mặc dù là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, là nữ thần không ai có thể sánh được trong lòng độc giả, được công nhận là nữ chính cũng không ai có ý kiến gì.

Thế nhưng! Nàng chết! Nàng bị tên tác giả thối tha viết chết!!!

Đã chết bao nhiêu năm rồi!

Người bình thườn thì cũng đã thịt nát xương tan rồi!!!

Hoàn mẹ nó hồn đan cái *beep*!!!

Hoàn cái *beep beep* nhà ông ấy!!!

Tác giả, ông viết như vậy lương tâm không cảm thấy có lỗi sao???

Không! Thấy! Có! Lỗi! Sao!!!

Hơn nữa, nếu nam chính đã phóng đãng như vậy, vì cái quái gì lại còn phải mô tả dáng vẻ hắn thật thâm tình? Thực sự không thể hiểu nổi!!!

Sau khi Tiêu Dư An nhìn thấy đoạn bình luận này, suy tư một hồi, sau đó nêu ra cảm nghĩ của mình.

[Chắc hẳn nam chính chỉ ái mộ công chúa Bắc quốc mà thôi, thế nhưng công chúa Bắc quốc không chỉ vì hắn mà tự sát, lại còn đến chết cũng không chấp nhận tình cảm của hắn. Cho nên nam chính mới trở nên phóng đãng như vậy? Nếu như công chúa Bắc quốc đối với hắn có một chút tình yêu, tôi cảm thấy hắn nhất định sẽ thâm tình với nàng cả đời.]