Một lát sau, một cỗ lực lượng quen thuộc nâng anh lên khỏi mặt đất, giây tiếp theo anh đã bị đặt ngay ngắn lên bàn.
Sở Hồi Chu một tay cầm chai sữa đưa lên miệng tiểu quỷ, tay kia nhéo nhéo gáy anh.
“Uống nhanh đi, lần đầu tiên ta nhìn thấy một tiểu ác ma ngu ngốc như vậy.”
Mộc Liên Khê vừa nhìn đối phương vừa uống sữa, động tác vụng về, không hiểu sao cảm thấy hắn đang cho một đứa trẻ ba tuổi ăn.
Mặc dù anh hiện trong thân xác một tiểu ác ma, Mộc Liên Khê thực tế cũng đã trưởng thành và học đại học.
Được người ta móm sữa cho uống như này, anh bắt đầu xấu hổ lấy móng vuốt cạo cạo xuống bàn.
Anh quay mặt sang bên khác, tránh đi miệng chai.
Đỉnh sừng quỷ trên đầu bắt đầu chuyển từ màu đỏ tươi sang màu hồng nhạt nhạt.
Sở Hồi Chu đưa bàn tay đang nhéo gáy anh chuyển tới sừng, nhẹ nhàng búng một cái.
"Đúng là ngốc quá đi...không phải đói bụng sao? Tại sao không uống tiếp?"
Mộc Liên Khê vẫn dè dặt một lúc, nhưng đối phương lại cực kỳ kiên nhẫn, cứ bưng chai chờ đợi, rối rắm một lúc, cuối cùng giữa mất mặt và ch.ết đói, vẫn là không thể đói ch.ết, cái miệng nhỏ cúi đầu uống một ngụm.
Dù sao chỉ cần không biến lại thành người lúc này, Sở Hồi Chu cũng sẽ không biết anh chính là tiểu ác ma.
Chai sữa dừa trong phút chốc đã cạn sạch.
Mộc Liên Khê cảm thấy dạ dày gần như sắp no, nhưng kỳ lạ thay, cơn đói trong cơ thể không hề biến mất mà càng ngày càng tăng lên.
"Vẫn còn đói à?"
Tiểu quỷ do dự lắc đầu, nhưng rất nhanh liền gật đầu.
"Còn đói? Không được uống thêm sữa nữa. Ngồi ở đây đợi. Bữa tối sẽ nấu xong ngay."
Mộc Liên Khê nhìn Sở Hồi Chu xoay người.
Không biết có phải vì cảm giác đói khát kỳ lạ trong cơ thể hay không, mà hình như anh đang có chút ảo giác, từ phía sau gáy được cổ áo quân đội che phủ, anh ngửi thấy một mùi thoang thoảng, mùi pheromone Alpha mơ hồ tỏa ra.
Ở thành chủ Hoang Tinh mùi vị tràn ngập như khói thuốc súng bùng cháy dữ dội, nhưng vào lúc này nó giống mùi than củi từ lò nướng hơn.
Tiểu quỷ len lén nuốt nước miếng.
Mùi thơm quá...
Đôi mắt đỏ sậm của tiểu ác ma chăm chăm nhìn thẳng gáy nam nhân.
Ánh sáng lập lòe bên trong hợp thành vô số ngôi sao nhỏ.
Anh nhịn không được tiến về phía mùi hương tỏa ra, ngay khi chuẩn bị nhảy khỏi bàn ăn, trong một giây anh níu giữ được chút tỉnh táo trước phản ứng bản năng khắc sâu trong DNA.
Không thể tin bản thân có phản ứng với pheromone của Sở Hồi Chu? Theo nguyên tác, tuyến thể tàn tật không có khả năng ngửi thấy mùi pheromone của người khác.
Tuy nhiên, ngẫm lại tại chủ thành Hoang Tinh, pheromone của đối phương trực tiếp ảnh hưởng đến anh, khiến anh phát tình, rồi biến thành một tiểu quỷ.
Hiện tại cơ thể dâng lên cơn đói khát đến kỳ lạ, lại chỉ có pheromone của Sở Hồi Chu mới áp chế một chút...
Lưng Sở Hồi Chu vẫn quay về phía anh, dầu thực vật đã được cho vào nồi, thịt bò được xào trong dầu nóng phát ra âm thanh “xèo xèo” dễ nghe, mùi thịt thơm lừng tràn ngập căn bếp.
Nhưng mùi thơm nồng nặc của thịt bò cũng không che lấp được mùi vị pheromone của hắn.
Mộc Liên Khê trong mắt trống rỗng, vất vả nhẫn nhịn không khỏi hít thêm một hơi.
Có lẽ vì biến thành tiểu quỷ nên tuyến thể không bị đau, nhưng cơn đói từng chút tra tấn từng dây thần kinh trong cơ thể anh.
Tựa như hải thú đói mấy ngày nhìn thấy thức ăn, người lang thang trên sa mạc nhìn thấy ốc đảo, tiểu quỷ không tự chủ mà đi về phía Sở Hồi Chu.
Một giây trước khi móng vuốt của anh móc vào ống quần Sở Hồi Chu, đối phương đột nhiên ngừng xào thịt bò, sau đó một màn hình sáng cao bằng nửa người xuất hiện trên không trung.
Ánh sáng từ màn hình khiến tiểu quỷ hoảng sợ đến mức vô thức rút móng vuốt lại, lui về phía sau vài bước, lưng đập mạnh vào thùng rác gần đó, khiến Sở Hồi Chu nhàn nhạt liếc qua.
Cơ thể va vào thùng rác, xua bớt cảm giác đói khát trên người Mộc Liên Khê.
Tinh thần của Mộc Liên Khê cứng đờ, lúc nhìn thấy ánh mắt của Sở Hồi Chu, anh áy náy quay mặt đi, lặng lẽ nhìn về phía màn hình sáng trước mặt hắn.
Màn hình sáng là thiết bị liên lạc được sử dụng phổ biến trong tinh tế đế quốc. Chỉ cần mang theo một chiếc vòng tay, muốn mở lúc nào cũng được. Tin nhắn chuyển đi có thể được nhận ở hầu hết mọi tinh cầu của dị tộc và đế quốc.
Màn hình chớp động hai giây, trên đó xuất hiện một Phó quan mặc quân phục trắng, xem qua quân hàm này, hẳn là Phó quan của Sở Hồi Chu.
"Thượng tướng!" Đối phương theo quân lễ chào một cái, biểu tình như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng liên lạc được với ngài."
Sở Hồi Chu "ừm" rồi lại cầm sạn lên.
"Ta đại khái còn hơn một ngày mới có thể trở lại quân đội. Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, trong quân mọi việc vẫn như thường lệ. Theo lời ngài phân phó, tôi đã điều động hạm đội tinh nhuệ nhất đi vòng từ khu vực thường xuyên xảy ra nhiễu loạn vũ trụ đến ngoài Hoang Tinh. Quân dị tộc canh giữ vòng ngoài quả thực rất yếu, chúng ta đã nhanh chóng kiểm soát toàn bộ Hoang Tinh.”
Sở Hồi Chu gật đầu.
Phó quan trên màn hình tiếp tục báo cáo: “Nhưng có chút kỳ lạ, quân dị tộc vẫn đóng tại Hoang tinh, không có động thái nào khác. Có vẻ như họ đang tìm kiếm gì đó trên Hoang tinh, hay là Hoang Tinh có thứ gì đáng giá..."
Mộc Liên Khê thầm nghĩ, đương nhiên là bọn họ đang kiếm tôi.
Sở Hồi Chu cau mày, mắt phượng xanh nhạt hiếm có tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng tay hắn vẫn không ngừng cho rau vào nồi.
"Phái người tiếp tục điều tra. Đàm phán với dị tộc vẫn còn hiệu lực, tạm thời đừng xung đột với bọn họ."
"Vâng, Thượng tướng!"
"Còn chuyện gì khác?"
"Không còn"
"Đúng rồi. Cậu có biết trong canh thịt bò rau xanh ngoài muối còn nêm thêm gia vị gì khác không? Nấu cho đứa nhỏ ăn, không cần quá nhiều gia vị.”
Lời vừa dứt, Mộc Liên Khê nhìn thấy Phó quan vốn là vẻ mặt cung kính bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chuyển sang hoài nghi nhân sinh về mấy lời mới nghe được.
"Thượng tướng, ngài... vừa nói cái gì?"
Rau gì? Gia vị gì? Đứa nào?
Mộc Liên Khê nhịn không được, ở bên thùng rác cười lớn, mấy tiếng “oa oa oa” lên xuống đều đều nghe như vịt kêu “cạc cạc cạc”..
Sở Hồi Chu mặt không đổi sắc lặp lại câu hỏi, sau đó liếc nhìn tiểu quỷ dưới chân cười đến nỗi sừng run run.
Phó quan sửng sốt mấy giây, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại, tựa hồ có chút khó khăn tiêu hóa câu hỏi của Thượng tướng bọn họ.
"Thượng tướng, ngài đang nấu ăn à? Hay đang cho... một đứa nhỏ ăn?"
"Ừm."
"Đứa bé bao nhiêu tuổi?"
Mộc Liên Khê tay chân đột nhiên bay lên không trung, anh bị nắm sau gáy bế tới màn hình, bất quá đối phương trầm tư một lát, vươn tay che bụng anh lại.
"Chính là đứa nhỏ lớn như này."
Đôi mắt của Phó quan trên màn hình càng mở to hơn, gần như dí sát vào nhìn chằm chằm anh, nói năng lộn xộn.
"Thượng tướng, cái này, cái này, cái này, đây là tiểu quỷ? Ngài nhặt ở đâu vậy... Ngài muốn nuôi quỷ con sao?!"
Ở tinh tế đế quốc, nuôi dưỡng một dị tộc không phải chuyện lạ.
Theo luật của hoàng thất, định nghĩa dị tộc trong tinh tế đế quốc là nô ɭệ và thú cưng, đồng thời không cấp cho họ nhân quyền nào, coi như vật phẩm tùy ý mua bán.
Đế tinh còn có hội đấu giá đặc biệt dành cho dị tộc. Những dị tộc có ngoại hình và tài năng xuất chúng sẽ được chọn để bán đấu giá công khai như những thú cưng quý hiếm. Đặc biệt, những tiểu ấu tể càng có giá trị, hơn nữa giống như ngọc trai hóa từ nước mắt Giao nhân, móng vuốt của Lang nhân, cùng vảy Rồng đều thuộc hàng trân quý dị phẩm.
Các quý tộc thượng lưu coi đây là trào lưu, một số gia đình bình thường cũng sẽ mua nô ɭệ dị tộc để làm một số công việc nặng nhọc, bẩn thỉu.
Với thân phận như Sở Hồi Chu, cho dù trong nhà có mấy chục dị tộc làm thú cưng và nô ɭệ cũng không ai dám lên tiếng chỉ trích.
Nhưng đừng nói là dị tộc, nhà hắn thậm chí còn không có quản gia hay người quét dọn.
Kể cả sau khi dẫn quân quét sạch sào huyệt của bọn Hải tặc tinh tế, anh vẫn thả toàn bộ người dị tộc bị mắc kẹt ở đó, thay vì thưởng cho cấp dưới của mình những dị tộc bị bắt làm nô ɭệ như những vị tướng khác.
Có mấy vị tướng trong quân đội không ưa Sở Hồi Chu, tung tin đồn rằng hắn ta cấu kết với dị tộc, nếu không thì tại sao lại đối tốt với chúng như vậy?
Hội nghị Đế tinh đối với Sở Hồi Chu chỉ trích thì có nhưng chưa từng đình chỉ quyền hạn của hắn, hơn nữa binh quyền và công huân của Sở Hồi Chu ngày càng lớn, những tin đồn thật thật giả giả cũng ngày càng gay gắt hơn.
Đặc biệt trong lần đàm phán hòa bình này, phe đối lập của đế tinh ngấm ngầm đưa ra đề xuất loại bỏ mọi chức vụ và danh dự của Sở Hồi Chu, khiến thẩm phán Tòa án Tinh tế phán xét hành vi phạm tội của hắn.
Phó quan trong lòng sóng to gió lớn, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Chẳng lẽ thượng tướng của bọn họ cũng để ý một chút đến những lời đồn bên ngoài, dự định nuôi một ác ma làm thú cưng, để tin đồn cấu kết với dị tộc bị bác bỏ?
Chỉ là tiểu quỷ này...
Phó quan theo tiêu chuẩn chợ đấu giá xem xét một chút.
Bộ dạng này có thể bán được giá cao ngất trời, miễn cưỡng xứng đôi với thượng tướng của họ.
"Nghe nói ác ma rất thích đồ ngọt. Thượng tướng, ngài có thể thêm chút dầu hào và đường vào canh."
Sở Hồi Chu không có giải thích thân phận của tiểu quỷ cho cấp dưới nghe, gật đầu đáp lại, nhàn nhạt bổ sung thêm một câu.
“Bảo nhân viên y tế chuẩn bị một ít thuốc ức chế pheromone Alpha cấp S sẵn đi.”
Vẻ mặt Phó quan nghiêm túc.
"Thượng tướng, ngài... ngài sắp tới kỳ mẫn cảm à?"
Bóng tối hiện lên trong đôi mắt phượng hẹp của Sở Hồi Chu, anh đổ canh thịt bò rau xanh trong nồi vào một cái bát.
"Ta tới kỳ mẫn cảm, toàn bộ thuốc đem theo... đã tiêm hết sạch rồi.”