Chương 5: Cứu giá, người đâu mau cứu giá

Hơn nữa, trong hội trường còn có một loại pheromone Alpha cấp cao khác, cấp độ sánh ngang với pheromone của Điện hạ. Đó là mùi khói thuốc súng giống như một trận đấu súng cháy dữ dội.

Chỉ là Alpha này đem pheromone khống chế ở phòng hội nghị, lan ra rất ít nên bọn họ lúc này mới không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Mà tại Hoang Tinh này, người duy nhất sỡ hữu pheromone Alpha như vậy, chỉ có Sở Hồi Chu.

"Chúng ta đã phái người canh gác toàn bộ lối vào hội trường, sao không phát hiện ra Sở Hồi Chu đi vào lúc nào?"

“Đúng vậy, còn có Điện hạ, Điện hạ không lẽ sẽ... - chẳng lẽ Sở Hồi Chu thực ra ở bên trong”

Hắn có ý đồ xấu với Điện hạ?!

"Không thể nào! Điện hạ của chúng ta mặc dù rất đẹp trai, nhưng lại mặc áo choàng và cơ giáp, dáng vẻ thô kệch. Alpha nào nhìn thấy người còn có ý đồ xấu xa?!"

"Điện hạ ở một mình bên trong vẫn là quá nguy hiểm. Chúng ta nên vào trong thôi..."

“Không được, Điện hạ đã ra lệnh cho chúng ta đợi bên ngoài. Nói không chừng....”

"Nói không chừng Điện hạ đang dùng mỹ nhân kế đối phó với Sở Hồi Chu?!"

Không khí im lặng trong phút chốc. Bọn thuộc hạ hai mặt nhìn nhau.

"Có đạo lý, Điện hạ không loại trừ tính toán này."

"Có đạo lý, Điện hạ quả thực anh dũng vô song."

"Có đạo lý, Điện hạ, người... người... khuynh quốc khuynh thành!"

Mộc Liên Khê khuynh quốc khuynh thành lúc này tinh thần mê mang, cảm giác như đang quay cuồng trong gió biển và khói lửa, cứ không ngừng xoay tròn...xoay tròn...

Chiếc áo choàng vốn che khuất tầm nhìn ngày càng trở nên nặng nề hơn, cuối cùng thế giới biến thành một mảng tối tăm.

Trên ghế da, chỉ còn sót lại một bộ áo giáp cơ khí cùng áo choàng trống rỗng.

Một tiểu ác ma nhỏ nhắn bằng một con mèo, lăn từ chỗ ngồi xuống đất, chiếc sừng nhỏ màu đỏ của nó va vào mặt đất cứng, “bang” một cái tạo thành một vết lõm.

Mộc Liên Khê choáng váng tỉnh lại, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, anh liền cảm giác được có người túm lấy gáy mình.

Bản thân cứ như vậy bị nhấc lên một cách nhẹ nhàng, liền gặp phải một đôi mắt phượng xanh lam lạnh thấu xương.

Màu mắt phảng phất tự như mặt hồ trong núi tuyết, sâu thẳm không cảm xúc.

Mộc Liên Khê đối mắt liền có thể nhìn rõ bản thân mình phản chiếu trong đó.

Hình dáng trông giống mèo sữa*, lông tơ đen nhánh mềm mại, chỉ là có thêm đôi mắt và cặp sừng đỏ rực, trên lưng mọc đôi cánh như con dơi, còn có một cái đuôi như cây đinh ba.

*giống mèo Tuxedo

Chỉ là tuyến thể bị đau một chút, sao anh lại biến thành bộ dạng của một tiểu quỷ rồi!!!

Lông tơ cả người run lên, tròng mắt đỏ sậm nhanh chóng khép như mắt mèo lúc nổi đóa, tiểu ác ma vô thức vỗ cánh quẫy đuôi.

Thấy vậy, nam nhân đang túm gáy nhìn anh chằm chằm, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.

“Còn lộn xộn nữa, ta sẽ gi.ết ngươi.”

Nam nhân này trông rất trẻ tuổi, chắc chừng hai mươi mấy, trên mình nguyên kiện quân phục trắng, trên vai đính quân hàm thượng tướng.

Nhan sắc tuấn mỹ này đúng là không có gì để chê, gương mặt góc cạnh, sắc sảo rõ nét, giống hệt một chiến hạm tiên tiến nhất có khả năng đánh bại cả một đội quân.

Thân hình cao lớn, so với Lang Nhân* thì cao hơn một chút. Mái tóc màu xanh đậm trong căn phòng tối tăm này càng thêm trầm hơn, mái tóc đổ bóng xuống mí mắt và cánh mũi.

*Chính là Người sói Phó quan

Nhưng hắn không có đeo đai lưng, áo khoác cũng rộng thùng thình, quanh eo và bụng hiện ra vết lõm lớn, xung quanh toàn là máu, xuyên qua lớp băng thấm máu cơ hồ có thể thấy rõ cơ bụng săn chắc.

Trên gương mặt trắng bệt dính vài vệt máu hòa với đôi mắt phượng sắc lạnh tàn nhẫn, có chút khác với lời đồn bên ngoài - thượng tướng trẻ tuổi, đánh bại Hải tặc Tinh tế, được mệnh danh là trụ cột của Tinh tế Đế quốc.

So với anh còn giống đại vai ác hơn kìa.

Mộc Liên Khê bị một câu nói ớn lạnh đó dọa sợ không dám động đậy.

Đang lúc anh đang nghĩ mình có nên hô “Cứu giá” không hay cắn răng tiếp tục dùng bộ dạng này đàm phán với Sở Hồi Chu thì bị đối phương ném mạnh lên bàn.

Tiểu ác ma bị ném theo quán tính lăn hai vòng, cái sừng giống tai mèo gập lại giống như cánh máy bay, miễn cưỡng dùng móng vuốt bám lại trên bàn để giữ thăng bằng, ngay sau đó vang lên tiếng súng, viên đạn bắn sượt qua sừng.

Tiểu ác ma xù lông, như biến thành một quả cầu gai đen xì.

Khoảnh khắc viên đạn sượt qua, áo giáp cùng áo choàng đặt trên ghế đổ sập xuống, hất lên một đám bụi mịt mù.

Mộc Liên Khê cân nhắc kích thước thân thể, xem ra không thể nào cường đại như giáp.

Phát giác được tầm mắt Sở Hồi Chu dời tới mình, anh lập tức há mồm lên tiếng.

Đàm phán, tôi muốn đàm phán!

Cứu giá, người đâu mau cứu giá!

Tiểu ác ma phồng lên như quả bóng đen, nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ, thở ra hai tiếng.

“Oa! Oa!...”