Chương 46: Đuôi đau đớn phát run

Vài Alpha nhìn nhau, nhẹ nhàng rút lui.

Tự tiện tới nhà riêng của người ta đã bất lịch sự rồi, nếu còn đi tới cửa phòng ngủ của họ, này này này, để Sở Hồi Chu Thượng tướng biết thì sẽ cho mỗi người một ‘viên kẹo đồng” đó?!

Thành chủ Bắc Thành Bang mắng mỏ một câu “bọn vô dụng", gọi bác sĩ đi theo ông ta lên cầu thang, đi lên tầng hai.

Trong phòng ngủ, Tiểu ác ma đã mở ống pheromone Omega thứ ba - đều là pheromone tối qua anh đã thu thập trong phòng của mình lúc Sở Hồi Chu ngủ.

Bên kia, Sở Hồi Chu vẫn cố gắng kiềm chế pheromone của mình, giống như lần đó dùng còng tay khóa cổ tay mình vào đầu giường.

Pheromone Alpha, dưới sự dẫn dụ của đối phương, tự do lan tràn và cuốn cuốn lấy pheromone Omega.

Mộc Liên Khê nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, lo lắng nhìn Sở Hồi Chu.

Dù cửa phòng đã bị khóa, nhưng Thành chủ Bắc Thành Bang ở bên ngoài, thực sự mọi tiếng động bên trong vẫn có thể nghe rõ, họ sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?

"Đừng sợ."

Sở Hồi Chu nhìn Mộc Liên Khê, ánh mắt của hắn mờ đi, mi dài che đậy một phần ánh sáng, màu xanh lam u ám đi vài phần.

Mùi hương mạnh mẽ của biển mặn làm cho hắn khó kiềm chế, đặc biệt là vì qua mắt Thành chủ Bắc Thành Bang, hắn phải phóng túng pheromone theo bản năng chiếm hữu nguyên thủy của Alpha.

Mộc Liên Khê nghe thấy giọng nói của hắn rất khàn.

Cổ tay bị trói bằng còng trượt xuống một phần tay áo, để lộ ra cổ tay thon gọn, trên cánh tay vết sẹo lúc trước chưa mờ đi, nổi bật trên làn da màu ngọc của hắn.

Mu bàn tay hắn căng chặt, gân xanh và khớp xương nhô lên.

"Nhảy lên giường vài cái, tạo ra chút tiếng ồn."

Tiểu ác ma nhảy lên giường, lấy giường như một cái đệm nhún, nhảy mạnh vài cái, phòng ngủ phát ra âm thanh nhẹ nhàng rung lắc.

Họ đã đóng tất cả cửa sổ phòng để ngăn cho pheromone phát tán quá nhanh, nhưng vẫn không thể bịt chặt được kẹt cửa và lỗ thông gió.

Mộc Liên Khê ngửi thử nồng độ Omega trong phòng, thăm dò lấy ống thứ tư.

Có nên mở thêm một ống nữa không?

Sở Hồi Chu nuốt nước miếng, hắn thấp giọng nói nhỏ một câu.

Đối phương không muốn anh nghe rõ, nhưng Mộc Liên Khê vẫn nghe được.

Hắn đang tuôn “lời hay ý đẹp”.

Trong căn phòng bao phủ pheromone Omega xứng đôi cao, thực sự là tra tấn người mà.

Tiểu ác ma không thể kìm được nụ cười, mở ống thứ tư, sau khi nhảy đủ trên giường, anh lẻn vào lòng Sở Hồi Chu, dùng sừng nhỏ an ủi lòng bàn tay người kia.

Chỉ cần chịu đựng thêm một chút, Thành chủ Bắc Thành Bang cũng không thể ở mãi ngoài cửa phòng ngủ nhà người ta chứ.

Ống pheromone Omega thứ tư nhanh chóng hòa vào không khí.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên đáng kể, lửa và gió biển như hút cạn oxy, dường như chỉ còn lại những điều thuộc về cặp AO định mệnh này.

Mộc Liên Khê cảm nhận âm thanh bên ngoài, vẫn chưa nghe thấy bước chân của Thành chủ Bắc Thành Bang rời đi.

Thay vào đó, đối phương đang nói chuyện với bác sĩ, hình như yêu cầu bác sĩ sử dụng dụng cụ thu thập pheromone của họ.

Chậc.

Cũng may pheromone Omega chuẩn bị hôm qua đủ nhiều, chỉ sợ không biết mở thêm mấy ống, Sở Hồi Chu còn có thể chịu đựng được không.

Khi anh mở ống pheromone Omega cuối cùng, Thành chủ Bắc Thành Bang cuối cùng chịu đi, tiếng bước chân biến mất tại góc cầu thang.

Tiểu ác ma nhẹ nhõm thở một hơi, nhìn thấy mồ hôi trên tóc Sở Hồi Chu, lập tức chạy đến bên cạnh giường mở cửa sổ, để cho nồng độ pheromone trong phòng tan biến nhanh chút.

"…Chờ một chút."

Sở Hồi Chu gọi anh lại.

"Ông ta vẫn chưa đi… ở trong sân chú ý lên đây."

Nếu bây giờ kéo rèm mở cửa sổ, mọi chuyện sẽ lòi ra hết.

Tiểu ác ma đột ngột phanh lại, nhạy bén nhận thấy dao động mãnh liệt trong pheromone của Sở Hồi Chu.

Đối phương đang cố gắng kiềm chế pheromone của mình, không để nó hoàn toàn mất kiểm soát, cố gắng thu hẹp nó lại từng chút một.

Nhưng pheromone Omega với độ xứng đôi cao như một vòng xoáy dưới đáy biển, có sức hút ch.ết người đối với Alpha.

Ngọn lửa đang thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, khác biệt so với lần Sở Hồi Chu mất kiểm soát trên phi thuyền.

Lần đó, pheromone Alpha tấn công anh mạnh mẽ, lần này, dưới dẫn dụ của gió biển, đặc biệt nồng đậm dục niệm.

Nhiệt độ phòng quá cao, Tiểu ác ma không thể kiềm chế duỗi móng chạm vào sau cổ mình.

Sau cổ của anh bắt đầu nhức nhối từ từ, ban đầu chỉ là hơi ẩn ẩn đau, sau đó đau đớn này càng kịch liệt hơn, giống như pheromone xung quanh đều tích tụ trong cổ của anh.

Đôi mắt đỏ sậm của Tiểu ác ma mất tiêu cự trong chớp mắt, trái tim anh đột ngột đập nhanh hơn, trong lòng hoảng sợ.

Cảm giác này quá quen thuộc.

Trước đây ở Hoang Tinh, sau gáy của anh đột nhiên đau đớn, sau đó sau đó...

Anh không thể tiếp tục ở trong môi trường dày đặc pheromone như vậy nữa!

Tiểu ác ma chạy đến cạnh cửa sổ, nhưng lý trí còn sót lại không cho phép anh mở cửa sổ ngay lập tức.

"Tể Tể?"

Sở Hồi Chu nghiêng người một bên, khuôn mặt của hắn cũng rất tệ, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, phô ra những đường nét cơ bắp sắc sảo mạnh mẽ.

"...Ngươi làm sao vậy?"

Trái tim của Mộc Liên Khê kêu khổ không ngừng.

Anh đã nghĩ đến việc sau khi mọi việc kết thúc, sẽ lẻn về dị tộc một mình.

Anh cũng nghĩ đến giao tình hiện tại của hai người, trước khi rời đi có thể thẳng thắn thú nhận thân phận.

Nói không chừng đàm phán thành công, họ còn có thể ngồi cùng nhau uống một chén rượu.

Nhưng vấn đề là anh không nghĩ đến việc đột nhiên xảy ra tình huống như này...

Sau gáy càng ngày càng đau đớn, Tiểu ác ma bắt đầu mất thăng bằng, lông tơ mềm mại đau khổ nổ thành quả cầu đen, cuộn người thành trái bóng nhỏ.

Giọng Sở Hồi Chu anh ách nhỏ đến mức không thể nghe rõ.

"Tể Tể?!"

Bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng động cơ của phi thuyền, có lẽ là vì Thành Chủ Bắc Thành Bang không nhận ra điều gì bất thường, cuối cùng cũng chấp nhận rời đi.

Tâm trí của Mộc Liên Khê bị đau đớn kéo đi kéo lại, tầm nhìn không rõ ràng, mơ màng thấy Sở Hồi Chu mở còng tay, bước đi về phía anh, cúi người bế anh lên.

Tiểu ác ma rũ sừng, ánh mắt mờ mịt, đuôi đau đớn phát run.

Đối phương mở cửa sổ, không khí trong lành ngay lập tức tràn vào, làm giảm đi nồng đậm của pheromone trong phòng.

"Tể Tể?"

Sở Hồi Chu gọi anh, vừa mở liên lạc bác sĩ qua màn hình.

Mộc Liên Khê mơ mơ hồ hồ, vô thức đoán được giờ mà nằm trong tay Sở Hồi Chu thì không an toàn chút nào.

Tuyến thể của mình như trái quả bom hẹn giờ vậy.

Tiểu ác ma không còn sức lực chạy trốn, chỉ có nhỏ nhẹ nhịn đau, hít thở không khí trong lành từ bên ngoài cửa sổ.

Sở Hồi Chu vẫn đang liên lạc với bác sĩ.

"Là một tiểu ác ma, có thể đã bị ảnh hưởng do chịu đựng pheromone nồng độ cao, tình trạng hiện tại rất xấu."

“Nửa tiếng sau mới đến? Được... Phiền ngài nhanh chóng đến đây."

"Vậy tôi có thể làm gì bây giờ?"

Trọng lượng trong vòng tay bỗng dưng nặng hơn.

"Bùm..."

-------------------------------------------

[Tiểu kịch trường]

Mộc Liên Khê: "Hết hồn chưa???

--------------------------------------------

Hiện tại editor đang thầu bộ [Làm tiểu kiều thê gán nợ cho Alpha đỉnh cấp]. Cả nhà qua truyện ủng hộ giúp editor nha. Yêu mọi người (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)⁠♡