Chương 25

Sở Hồi Chu cau mày, trong đầu suy xét vài chuyện, ánh mắt lạnh đi mấy độ.

“Đế Tinh... Không phải là chỗ vui chơi đâu. Ngươi vẫn nên ở lại chỗ này thì hơn, ta sẽ an bài thân vệ bảo vệ ngươi, so với lúc ở cùng ta không khác biệt lắm, ta đưa phạm nhân tới Đế Tinh liền lập tức trở về, nhiều nhất chỉ có một tuần.”

Chính vì ở trong quân canh phòng quá chặt chẽ, hơn nữa tiểu ác ma trong quân quá gây chú ý, tôi mới muốn tới Đế Tinh.

Tiểu ác ma lăn long lóc trở mình, bắt đầu cọ loạn trong ngực Sở Hồi Chu.

Tiểu ác ma mỗi ngày đều được tắm rửa, lông tơ rất mềm mại, vương mùi sữa tắm hương sữa dừa, sừng nhỏ cứng cáp hơn trước, cấu trúc như gân mềm, rua lên xúc cảm trong lòng Sở Hồi Chu.

Mộc Liên Khê một bên dùng sừng cọ lấy cọ để tay Sở Hồi Chu, một bên lấy đuôi quấn lấy ngón tay Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu nhàn nhạt mở miệng.

“Làm nũng cũng vô dụng.”

Nhưng tay rất thành thật, thuận theo động tác của tiểu ác ma vuốt vuốt.

Làm nũng một lần không được, vậy thì làm nhiều lần.

Tiểu ác ma thấy tay Sở Hồi Chu sờ đã lông tơ rồi, nhanh chóng bấu lấy Sở Hồi Chu nhảy lên vai hắn, nghiêng đầu dán dán cổ Sở Hồi Chu.

Lính canh bên cạnh lần đầu nhìn thấy tiểu ác ma làm nũng đã khϊếp sợ, hiện tại câm nín luôn.

Tự giác hạ thấp cảm giác tồn tại mà rút lui, không làm phiền Thượng tướng rua rua tiểu ác ma.

Mộc Liên Khê đem hết thủ đoạn trong người ra nũng nịu với hắn, chuẩn bị bò ra sau gáy, mở ra cổ áo cọ vào tuyến thể Alpha bên cạnh, Sở Hồi Chu rốt cuộc hoàn hồn, duỗi tay nắm lấy gáy tiểu ác ma, ngăn lại động tác tiếp theo.

“Ngươi theo ta về Đế Tinh thật sự quá nguy hiểm, làm nũng cũng vô dụng thôi.”

Tiểu ác ma cọ cọ nãy giờ một vòng, lông tơ trên người loạn như cái ổ gà.

Đồng tử đỏ sậm trong ánh sáng mờ mờ càng long lanh, ánh mắt trông chờ, háo hức mong đợi.

Mộc Liên Khê kiên trì cùng Sở Hồi Chu nhìn nhau mười mấy giây, trôi lâu đến mức hai mắt có hơi khô khốc, chịu không nổi nong ra một tầng hơi nước làm dịu lại, đối phương lại không hề có điểm gợn sóng.

Qua hồi lâu, trong mắt Sở Hồi Chu bắt đầu nứt ra một chút ôn nhu.

“Làm nũng không thành, bắt đầu khóc rồi?”

Mộc Liên Khê: “...”

Nhảm nhí, tôi không có khóc, là mắt khô nên mới chảy nước mắt.

Nhưng nước mắt đối với Sở Hồi Chu có lẽ có sức sát thương rất lớn.

Mộc Liên Khê cắn răng, lại tiếp tục lợi dụng bộ dáng tiểu ác ma, anh càng ngày càng không biết xấu hổ.

Anh chớp chớp mắt, nỗ lực nặn ra hai giọt nước mắt, “tách tách” rơi xuống mu bàn tay Sở Hồi Chu, nước mắt lưng tròng ậm ừ vài tiếng.

Rêи ɾỉ có chút ngại ngùng, Mộc Liên Khê nghiêng đầu bò trở lại vòng tay hắn, quay mặt không để Sở Hồi Chu thấy được mắt anh – anh thật ra chỉ có thể nặn ra hai giọt thôi.

Sở Hồi Chu trầm mặt thật lâu.

“Thật ra... theo ta tới Đế Tinh... cũng không phải không được.”

Mộc Liên Khê trong lòng vui vẻ, nhung không dám thể hiện ra ngoài, đành nhịn trở lại.

“Nhưng tới Đế Tinh rồi, ngươi không được chạy loạn, phải luôn ở cạnh ta.”

“Oa.”

Không thành vấn đề.

Tới Đế Tinh rồi, anh nhất định rất bận, tôi thì đâu thể tiếp tục ở lại, có cơ hội thì nên rời đi thôi.

Dị tộc sống ở Đế Tinh rất nhiều, cho dù anh đi lại trên đường, tìm phi thuyền trở về cũng không có người hoài nghi.

Anh che giấu đi vui mừng, dùng một phần mười vui vẻ “Oa” với Sở Hồi Chu.

“Cho đi theo thì vui tới vậy à!”

Sở Hồi Chu nhẹ thở dài.

“Bây giờ về chủ trướng nghỉ ngơi được chưa?”

Tiểu ác ma gật gật đầu.

Bọn họ rời khỏi ngục giam, đã là đêm khuya.

Cặp mắt hạnh nhìn lên bầu trời xanh thẫm rộng lớn, trong lòng có cảm giác yên bình khó tả bao trùm lấy anh.

Gió đêm còn có chút lạnh, Sở Hồi Chu liền để anh vào túi áo quân phục.

“Ngủ đi, chuyện đi Đế Tinh, không có lần sau.”

Mộc Liên Khê ở trong túi áo cuộn lại thân mình, ngủ được một chút, bỗng nhiên bị người ta gãi gãi sau cổ đánh thức.

Mộc Liên Khê ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt hơi ngước lên của Sở Hồi Chu. Bóng tối đột ngột kéo đến trên yết hầu của hắn, để lại một mảng đen tối mơ mơ hồ hồ.

Sau đó, một ngôi sao trắng lọt vào mắt Mộc Liên Khê, tiểu ác ma mở to hai mắt, đồng tử xinh đẹp lấp lánh sao trời.

Bầu trời xanh thẫm không biết tự khi nào đều là sao băng.

Vô số ngôi sao xẹt qua kéo theo đuôi dày lóe sáng thành một “dãy ngân hà”.

Mộc Liên Khê lập tức nhắm mắt lại, ước nguyện như những gì người ở Trái Đất hay làm.

Nghe nói nếu thấy được sao băng, mọi lời cầu ước đều sẽ trở thành hiện thực.

Vậy cầu... Anh có thể ở Tinh tế bình bình an an, sớm ngày trở về dị tộc.

Cũng cầu Đế quốc và Dị tộc chung sống hòa bình, không còn chiến tranh.

Còn có... Sở Hồi Chu mọi sự đều tốt.

Mộc Liên Khê ở trong lòng mặc niệm ba lần tất cả nguyện vọng, mới thành kính mở mắt ra, Sở Hồi Chu vậy mà không xem sao băng, cúi đầu nhìn anh.

Không hổ là mưa sao băng trăm năm mới có một lần, thời gian diễn ra rất dài, đến bây giờ còn chưa hạ màn.

Mắt của Sở Hồi Chu trong đêm càng đen hơn, lập tức làm lu mờ đi ánh sao, anh bị ánh mắt của hắn thu hút.

Mộc Liên Khê ngơ ngẩn một hồi, sau đó đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, ra hiệu cho Sở Hồi Chu.

[Mau ước đi, linh lắm đó]

“Ước nguyện, dị tộc cũng có cái phong tục này sao?”

Sở Hồi Chu nhướng mày, chậm rãi thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía bầu trời, mưa sao băng đã qua thời điểm rực rỡ nhất, sắp kết thúc.

“Tể Tể...”

Âm thanh Sở Hồi Chu rất nhẹ, trong gió mau chóng tan thành sương lạnh.

“Ta không tin điều này.”

Mộc Liên Khê kiên trì.

[Coi như cho tôi chút thể diện]

Sở Hồi Chu xem xong chữ anh viết, nhẹ nhàng cười một chút.

“Được, cho ngươi chút thể diện vậy.”

Sở Hồi Chu khép mắt lại, vài giây sau liền mở ra.

Mộc Liên Khê hoài nghi đối phương không có thành thật ước nguyện.

[Anh ước cái gì vậy?]

Suy nghĩ một chút, lại nói thêm.

[Khoan đã, anh đừng nói ra, nói mất linh.]

Trong màn đêm chỉ còn lại một ngôi sao băng, vụt qua để lại cái đuôi mờ ảo.

Sở Hồi Chu xoa đầu anh, nhìn lại mạt sao băng còn sót lại.

“Được, không nói.”

Tiểu ác ma thính lực tốt nghe được Sở Hồi Chu lẩm nhẩm một câu.

“Hy vọng tiểu ác ma tương lai có thể làm nũng với tôi nhiều hơn.”

Mộc Liên Khê: “?”

Mộc Liên Khê hồ nghi nhìn lên Sở Hồi Chu, ngỡ như bản thân anh chỉ đang ảo giác.

Là người đàn ông này, áo quần chỉnh tề, lúc nãy chính nghĩa từ nghiêm nói “Làm nũng cũng vô dụng”, cho nên Mộc Liên Khê đều tưởng mình chỉ đang nghĩ lung tung mà thôi.

Sở Hồi Chu chú ý tới ánh mắt của Mộc Liên Khê, sắc mặt vẫn như thường lệ nhìn anh, giống như vừa rồi hắn không có nói câu nào như vậy.

... Được rồi.

Tiểu ác ma lặng im thu lại ánh mắt, cuộn tròn về túi áo Sở Hồi Chu.

Cứ coi như là anh nghe nhầm đi.

Đương nhiên, thực ra thì.... chuyện làm nũng nhiều chút cũng có gì khó đâu.

Làm gì có ai chống đỡ nổi lông xù, phải không.

Khi hai người trở về chủ trướng, Mộc Liên Khê đã quậy thành một cái bánh.

Anh loáng thoáng nghe được Sở Hồi Chu đang liên lạc với Y Vụ Quan, nói cho ông biết ngày mốt hắn sẽ về Đế Tinh, còn hỏi Y Vụ Quan hắn có cần tới Đế Tinh kiểm tra tuyến thể không.”

“Tôi đang định báo cáo với ngài, Pheromone Omega lần trước ngài đưa cho tôi, kết quả đo lường độ xứng đôi Pheromone đã có kết quả.”

Mộc Liên Khê trong cơn mê ngủ cố gắng đánh thức đại não hóng chuyện.

Đó chính là độ xứng đôi của anh và Sở Hồi Chu.

Mộc Liên Khê chăm chú lắng nghe.

“Độ xứng đôi của Omega này với ngày cao tới 99%.”

Không khí im lặng tĩnh mịch.

Âm thanh Sở Hồi Chu mờ mịt khó đoán.

“Ừm, nằm trong dự đoán.”

Nếu không phải độ xứng đôi cực cao, không thể nào dễ dàng dẫn dụ hắn tiến vào kỳ mẫn cảm, càng không dễ gì dẫn dắt hắn ổn định Pheromone trong lúc mất kiểm soát.

Y Vụ Quan có chút kích động.

“Thượng tướng, ngài từ lúc phân hóa đã được Tinh Võng ghép đôi nhiều năm như vậy, cũng không có Omega nào có độ xứng đôi cao hơn 60%. Đây quả thật khó tìm... Omega này hiện giờ đang ở đâu?”

“Độ xứng đôi với ngài cao như vậy, về sau tình trạng mất khống chế trong kỳ mẫn cảm đảm bảo có thể cải thiện rất nhiều.”

“Có điều hơi khó xử, Tam hoàng tử Điện hạ bên kia...”

Sở Hồi Chu im lặng nghe ông huyên thuyên, lại không có đáp lại.

“Ông về trước đi, chuyện này...”

Y Vụ Quan không nói nữa.

“Thuộc hạ biết rõ, chuyện này nhất định không lọt ra ngoài.”

Trong phòng rơi vào im lặng.

Mộc Liên Khê trở mình.

Nếu Y Vụ Quan đó mà biết Omega có Pheromone phù hợp với Sở Hồi Chu là thủ lĩnh dị tộc, chắc ông ấy phải hối hận lắm khi thốt ra mấy lời vừa nãy.

Luật lệ Đế quốc đưa ra yêu cầu, cặp đôi có độ xứng đôi trên 90% phải kết hôn, nhưng không có ghi là cả thủ lĩnh dị tộc cũng tính.

Ngay cả khi dị tộc đã đăng ký thân phận hợp pháp ở Đế Tinh, muốn cùng nhân loại kết hôn, thủ tục cũng vô cùng hà khắc, còn bị phân biệt đối xử...

Tiểu ác ma không muốn nghĩ nữa, buồn ngủ ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Mộc Liên Khê mới vừa rời giường ăn xong bữa sáng, đã bị Sở Hồi Chu dẫn tới một cái doanh trướng xa lạ.

“Muốn vào Đế Tinh cần có giấy chứng nhận thân phận, dị tộc cũng phải có.”

Mộc Liên Khê nghe liền hiểu, đây là dẫn anh đi làm giả... À, làm giấy chứng minh thân phận.

Lúc trước Mộc Liên Khê luôn ở tinh cầu của dị tộc, chưa từng đặt chân đến lãnh địa của Đế quốc, Trên Tinh Võng đương nhiên không chứa thông tin của anh.

Lần này, làm chứng minh cũng không thể lấy danh phận thật.

Binh lính làm việc ở đây đều là văn chức bình thường, đều mang mắt kính, nhìn rất lịch sự nho nhã.

“Thượng tướng, ngài muốn làm chứng minh cho tiểu quỷ sao, lấy danh phận là sủng vật của ngài?”