Chương 17

Tinh tế Đế quốc là một quốc gia Liên Bang. Trên danh nghĩa Hoàng Đế cai trị toàn bộ Liên Bang, nhưng quyền lực mấy năm nay càng ngày suy giảm. Thay vào đó, có nhiều bang phát triển không ngừng, quân sự lớn mạnh, một mặt thao túng hội nghị, lăm le ý đồ muốn biến hoàng thất thành con rối.

Mộc Liên Khê biết Sở Hồi Chu muốn giữ lại một tên lính, moi ra chút thông tin từ miệng hắn, nhưng không nghĩ may mắn như vậy, bắt được một tên thượng úy, mà còn là cháu trai của Thành chủ Bắc Thành Bang.

Haiz, đáng tiếc a...

Tên này bán chú mình cũng nhanh lắm.

Thổi phồng chú mình còn chưa nói, còn dám lấy Sở Hồi Chu ra giẫm, quả là sợ chú mình ch,ết còn quá sớm.

“Cháu trai của Thành chủ Bắc Thành Bang?”

Cháu trai hiếu thảo thấy được một chút hy vọng, còn tưởng rằng mình vừa đe dọa vừa dụ dỗ có hiệu quả, giọng điệu lại bắt đầu khoe khoang.

“Đúng vậy, chú của ta chính là...”

Sở Hồi Chu khẽ cười một tiếng, nhưng lại không nghe ra chút ý cười nào.

“Chúc mừng ngươi, hiện tại ngươi không cần phải ch.ết,”

Sở Hồi Chu cởi bỏ quân mũ, đôi lông mày sắc bén lộ ra dưới vành nón, thâm trầm trong màn đêm sâu thẳm.

“Ngươi có thể chờ tới lúc về lại Đế Tinh, cùng chú của ngươi ra tòa đối chứng.”

Cháu trai hiếu thảo ngơ ngác ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ gương mặt Sở Hồi Chu, vẻ mặt hoảng loạn, yết hầu như bị ai bóp chặt, thần sắc vặn vẹo khϊếp sợ.

Hắn ta giống như cá mắc cạn thở hổn hển không thôi, Mộc Liên Khê từ trong lòng ngực nhìn lấy Sở Hồi Chu, có chút nghi ngờ, bộ dạng hắn ta như vậy, e là tên này còn chưa đến được Tòa án Quân sự, đã bị hù cho đi đời nhà ma.

“Không, không thể nào, Sở Hồi Chu Thượng tướng đã đến Hoang Tinh đàm phán với dị tộc, không thể nào xuất hiện ở chỗ này.”

“Hơn nữa, ngươi đang mặc quân trang của dị tộc, đúng rồi, ngươi nhất định là dị tộc giả dạng tới lừa ta đúng không?”

Xem ra là sợ tới mức đầu óc không được bình thường rồi.

Mộc Liên Khê đang thất thần, thình lình một cái còng tay bị nhét vào móng vuốt.

Sở Hồi Chu cúi đầu nói với anh, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều, ngữ khí giống hệt mấy lúc trêu chọc anh “ngây ngốc”.

“Đi, còng hắn lại, để hắn dẫn chúng ta đi gặp thành chủ Bắc Thành Bang.”

Mộc Liên Khê lưu loát nhảy xuống đất, còng đứa cháu hiếu thảo bị pheromone đè trên đất tới một ngón tay cũng không nhấc nổi lại.

Khi Mộc Liên Khê quay lại, Sở Hồi Chu chủ động ngồi xổm xuống, vươn tay ra để anh có thể dễ dàng nhảy vào trong ngực. Pheromone nhanh chóng tiêu tán, đại hiếu tử sắc mặt như tro tàn từ từ đứng dậy.

“Lần này các ngươi vi phạm quân lệnh, tổ chức tấn công tinh cầu này, là mệnh lệnh của Thành chủ Bắc Thành Bang, ta nói không sai chứ - hẳn là không chỉ có ở đây, còn có tinh cầu nào nữa, còn ai tự ý lập quân đội riêng?”

Tinh tế Đế quốc quy định các bang không được tự mình nuôi quân đội riêng.

Nhưng hoàng thất ngày càng suy yếu, các Thành Bang càng ngày hùng mạnh, bắt đầu trữ quân, hoàng thất từng muốn một lần trấn áp bọn họ, nhưng năng lực không đủ, đành nén giận coi như không biết chuyện này.

Việc hoàng thất không có năng lực, không đồng nghĩa Sở Hồi Chu không có năng lực.

Đại hiếu tử lúc này mới nhớ tới hiếu thuận, bắt đầu mạnh miệng.

“Không liên quan gì đến chú ta, là tự ta ham quân công, tự ý điều binh, chỉ có nơi này thôi, không có tấn công tinh cầu khác.”

“Thật sao?”

Sở Hồi Chu mở ra màn hình sáng, mở ra đoạn ghi hình vừa rồi.

“Nếu thật sự là như vậy, dựa theo luật lệ Đế quốc, ta có quyền xử ch.ết ngươi ngay tại chỗ.”

Đại hiếu tử điếng người, lui về phía sau vài bước, hấp tấp vấp phải thứ gì đó.

Gã cuối đầu, một cánh tay đứt lìa đẫm máu – là của người lính trên chủ hạm khi nãy bị Sở Hồi Chu bắn rơi.

Sở Hồi Chu thật sự sẽ gi.ết hắn.

Sở Hồi Chu hắn là kẻ điên.

“Không...Không phải...Không phải ta chủ mưu...Không phải ta đâu...”

Sở Hồi Chu mắt phượng lạnh lùng, thản nhiên ngắt ngang lời gã.

“Theo chúng ta quay về Đế quốc, lập tức.”

Trên đường trở về Đế tinh, Mộc Liên Khê suy sét mọi việc, nhanh chóng hiểu được mọi chuyện.

Một số Thành Bang không tuân theo mệnh lệnh của Sở Hồi Chu, trong lúc diễn ra đàm phán hòa bình lại cử quân đội tấn công tinh cầu của dị tộc ở biên giới.

Bởi vì quân đội riêng này mặc quân trang và điều khiển chiến hạm giống như quân đội chính quy của Đế quốc, cho nên lúc ở Hoang Tinh, Phó quan của anh nói Tinh tế Đế quốc xuất binh quấy phá ở biên cảnh, thành ý một chút cũng không có còn ra mặt đòi đàm phán.

Cuối cùng chuyện này do Sở Hồi Chu đội nồi*.

*chịu trách nhiệm trong khi mình không có làm

Hòa đàm...không lẽ ảnh hưởng lớn đến lợi ích của bọn họ như vậy, thậm chí mạo hiểm phái ra cả quân đội riêng.

Nói đi cũng phải nói lại, mấy Thành Bang này còn rất quả cảm, không lẽ không tính tới chuyện bị Sở Hồi Chu phát hiện, bọn họ cũng không còn đường lui sao.

Có thể là vẻ mặt anh quá nghiêm túc, Sở Hồi Chu bỗng nhiên nhẹ nhàng gãi gãi đầu sừng, thừa dịp anh ngứa đến nhịn không được muốn cắn ống tay áo hắn, liền bỏ vào miệng anh một thứ gì đó.

Là một viên kẹo mềm vị sữa dừa.

Ừm, vị rất giống với kẹo sữa Thỏ trắng trên Trái Đất.

“Ngàm, ngàm, ngàm...”

Tiểu ác ma nhai nhai viên kẹo trong miệng, trong không khí cũng nổi lên tư vị kẹo sữa ngọt.

Đồng tử xinh đẹp của tiểu ác ma nheo nheo lại, đuôi đung đưa hai cái, vô ý mà quấn lên cổ tay của Sở Hồi Chu.

Thượng tướng đại nhân để tiểu quỷ vô tri vô giác trong lòng mình nhai xong kẹo sữa, quay qua ném cho tên hiếu tử bên kia ánh mắt lạnh như băng.

Trong khoảnh thời gian này, đại hiếu tử không chịu nổi áp lực, đem hết chuyện Bắc Thành Bang bố trí binh lực tấn công tinh cầu này nói ra hết, máy truyền tin trên người gã đều bị lấy hết, ngăn chặn gã tuồn tin tức ra ngoài.

Sở Hồi Chu dùng màn hình sáng liên lạc với Phó quan, ra lệnh đối phương bí mật mang theo một đội quân đến đây tiếp ứng.

Có lẽ biết mình chạy không thoát, hiếu tử này đem hết những ai mà gã có thể nghĩ tới đều lôi xuống nước chung.

“Thượng tướng, ngài đương nhiên biết rõ mối quan hệ giữ các Thành Bang và hoàng thất ra sao mà, nếu thực sự dùng sự việc hôm nay trấn áp các Thành Bang... kết quả cũng là cá chết lưới rách, với chúng ta cũng không có lợi gì”

“Mặt khác, ngài cảm thấy các Bang khác sẽ trơ mắt nhìn ngài gây sức ép với Bắc Thành Bang sao? Cũng không phải chỉ có một Thành Bang là nuôi tư quân?”

“Huống hồ nơi ta tấn công là tinh cầu của dị tộc, trái với quân lệnh còn có thể tha thứ. Nhưng ở hội nghị có biết bao nhiêu người vốn dĩ đã phản đối hòa đàm, ngài không sợ mình bị cách chức sao, đến lúc không có binh quyền, ngài còn có thể ra mặt ngăn cản chiến tranh xâm lược của toàn bộ tinh cầu hay sao?”

“Bệ hạ cùng hoàng thất hiện tại là ốc mà không mang nổi mình ốc, ngài còn bán mạng cho hoàng thất, chi bằng hợp tác với bọn ta...”

Sở Hồi Chu sắc mặt không đổi, tựa hồ đem mấy lời gã nói như gió thoảng qua tai.

Mộc Liên Khê nhai xong một viên kẹo sữa, bụng vì vậy mà cũng bắt đầu đói, anh dùng sừng đỉnh đỉnh lòng bàn tay của Sở Hồi Chu, lại muốn thêm một viên.

Đối phương mượn cơ hội xoa xoa anh hồi lâu, mới móc ra một viên kẹo từ trong túi áo.

Mộc Liên Khê một bên nhai nhai, một bên nhìn tên hiếu tử kia, gã cũng đang nhìn anh.

Nhìn thấy anh và Sở Hồi Chu thân thiết, gã thoáng sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ châm chọc khinh bỉ.

“Ha, trước đây có biết bao nhiêu người đưa dị tộc đến nhà Thượng tướng lấy lòng, ngài đều cự tuyệt toàn bộ, hóa ra không phải vì không muốn coi dị tộc như nô ɭệ hay thú cưng, mà là chưa đủ vừa mắt a – con ác ma này đúng là cực phẩm, đưa tới hội đấu giá thẩm định, giá trị so với mấy chiếc phi thuyền còn cao hơn nhiều.”

“Nhưng mà, ngài cùng Tam hoàng tử cũng sắp đính hôn rồi, nuôi một tiểu ác ma như vậy chỉ sợ...”

Sở Hồi Chu muốn cùng Tam hoàng tử Đế quốc đính hôn?

Mộc Liên Khê dựng sừng vểnh tai ăn dưa của Sở Hồi Chu.

Anh nhớ rõ trong nguyên tác chưa từng nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là phần ngoài lề không được đề cập...

Còn chưa nghe hiếu tử kể hết câu chuyện, Sở Hồi Chu đã một phát bắn vào cổ tay gã ta.

Hiếu tử thống khổ gào một tiếng, ôm chặt cổ tay, một lời cũng không dám nói tiếp nữa.

Miếng dưa mới ăn một nữa đã mất tiêu.

Tiểu ác ma gãi gãi đầu muốn nghe tiếp nữa đoạn sau, đại hiếu tử không chịu nói nữa, anh dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tới Sở Hồi Chu.

Đồng tử tiếu ác ma xinh đẹp lấp lánh, thiếu điều viết hết bốn chữ “Tôi muốn ăn dưa” lên mặt.

Sở Hồi Chu nhẹ nhàng gõ đầu anh một cái.

“Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã học được cái gì vậy, là làm nũng hay là... Chuyện này đợi về tới trong quân rồi ta kể ngươi nghe.”

Tiểu ác ma thấy tên hiếu tử này có chút chướng mắt, ở đây ảnh hưởng anh nghe chuyện bát quái, khó chịu nhìm chằm chằm gã một cái, sau đó quay qua Sở Hồi Chu gật gật đầu.

Anh có chút mệt rồi.

Tiểu quỷ nhắm mắt lại, trầm ngâm suy tư một số chuyện.

Trong chốc lát nghĩ đến chuyện trở lại dạng người, trở về dị tộc, nhất định phải cùng Đế quốc đẩy nhanh đàm phán hòa bình, thuận tiện rửa sạch oan uổng cho Sở Hồi Chu.

Mộc Liên Khê lại bổ não thêm câu chuyện tình yêu ở Tinh tế Đế quốc của Sở Hồi Chu và Tam hoàng tử, đem hết các thể loại tiểu thuyết hoàng tử x tướng quân đã đọc qua áp lên hai người một lần.

Sở Hồi Chu, cái Alpha này độc miệng lại thích trêu chọc anh, cũng không có hoàn toàn giống với thượng tướng trong tiểu thuyết.

Tiểu ác ma cười vui vẻ ra tiếng, sau đó ù ù cạc cạc ngủ yên trong lòng Sở Hồi Chu.