Đi nãy giờ mấy tiếng, còn chưa thấy bóng dáng thôn làng đâu.
“Ngươi yên tâm, ngươi ở trên đỉnh thấy ngọn núi này không lớn nhưng quả thật đi mất rất nhiều thời gian – uống nước xong rồi?”
Mộc Liên Khê gật đầu.
Hắn lấy lại bình nước, một tay hướng anh ôm lên.
“Nào tiếp tục đi thôi.”
Mộc Liên Khê nhanh nhẹn bò lên cánh tay hắn.
“Đùng!”
Một tiếng súng thanh thúy vang lên, theo sau là tiếng gào thống khổ của dã thú.
Nghe âm thanh lớn nhỏ, cách bên này không quá xa.
Tai ác ma nghe được rất tốt, âm thanh này đối với anh như tiếng sấm nổ kế bên tay, lông tơ trên người Mộc Liên Khê dựng hết cả lên, chịu không được lấy sừng bịt kín tai, giây sau tay Sở Hồi Chu cũng trùm lên che lại.
Tay hắn ta so với người bình thường nóng hơn một chút, không biết có phải do pheromone là khói lửa cháy bừng bừng không, nhưng lòng bàn tay luôn luôn ấm áp, dù cách lông tơ cũng không khác gì áp trực tiếp lên da.
Chờ tiếng dã thú gào rống nhỏ đi, Sở Hồi Chu mới thu lại tay.
“Chúng ta qua xem thử, có thể là dị tộc đi săn, đừng lo lắng quá.”
Mộc Liên Khê chủ động bò lên vai Sở Hồi Chu, nhường cho hắn một tay xử lí mọi chuyện có thể xảy ra.
Bình tĩnh “oa” một tiếng.
Tôi không có lo lắng. Hắn có súng anh cũng có súng, tài thiện xạ của anh chắc chắn hơn hắn ta nhiều.
Đi tới chưa được năm phút, mùi máu tươi ngày càng nồng nặc hơn.
Mộc Liên Khê tinh mắt nhìn thấy môt người sói đang ngồi xổm bên cạnh xác một con gấu đen trong rừng rậm cách đó không xa, lập tức khiều khiều Sở Hồi Chu, kêu hắn nhìn sang bên này.
Sở Hồi Chu dừng bước.
Người sói kia đang dùng dây thừng trói thi thể gấu đen lại, đứng dậy làm lộ ra mặt , nhìn gương mặt trẻ tuổi này đoán chừng một thiếu niên choai choai 15-16 tuổi.
Trói chặt gấu đen rồi mới quay qua gom lại kẹp bẫy thú.
Hắn quả thật là một tên thợ săn.
Mộc Liên Khê dò hỏi nhìn về phía Sở Hồi Chu.
Sở Hồi Chu vỗ vỗ đầu anh, đi về phía thiếu niên người sói.
Sở Hồi Chu không che dấu tung tích của mình, thiếu niên cũng nhanh phát hiện ra bọn họ, mới đầu cảnh giác giơ móng vuốt ra, thấy Sở Hồi Chu mặc quân trang dị tộc, trên vai còn mang theo tiểu quỷ quần áo cao sang quý giá, tâm tình mới hòa hõa một chút.
“Các người là từ nơi khác đến à, nhìn rất lạ mặt?”
Mộc Liên Khê mới nhớ tới thân phận thiếu gia của mình, lặng lẽ chỉnh trang lại quần áo, làm bộ nghiêm túc.
Tiểu ác ma vốn lớn lên tuấn tú, trên người khoác áo choàng hoàng kim cũng là chất liệu vải tốt nhất. Lúc nghiêm túc trông rất đàng hoàng lãnh đạm, rất có mê hoặc.
Sở Hồi Chu cũng vào vai vệ sĩ trung thành, ngữ điệu bình tĩnh.
“Chúng ta từ chủ tinh cầu tới, đi ngang qua tinh cầu này thì phát hiện năng lượng trên phi thuyền cũng gần hết, cho nên dừng lại ở đây, muôn tìm trạm năng lượng bổ sung nhiên liệu.”
Người sói nghe bọn họ nói tới “chủ tinh cầu” cùng “phi thuyền”, nhìn dáng vẻ giàu có khí chất của họ cũng không có điểm nào nghi ngờ.
“Chỗ chúng tôi chỉ có một trạm năng lượng, cách nơi này khoảng chừng một ngày đi đường, các người hôm nay đi có lẽ không kịp nữa đâu.”
Sở Hồi Chu nhìn thiếu niên nói cảm ơn, sau đó nhìn về phía Mộc Liên Khê, mắt phượng híp lại, đáy mắt xẹt qua ý cười.
“Thiếu gia”
Mộc Liên Khê bị hắn trầm thấp gọi “thiếu gia” thì giật mình, sừng dựng thẳng như cây ăngten.
“Thiếu gia à, ngài xem hai chúng ta tiếp tục lên đường hay là tìm chỗ nghỉ trong thôn gần đây một đêm?”
Mộc Liên Khê còn chưa kịp thích ứng với giọng điệu cung kính của Sở Hồi Chu.
Đối phương đặc biệt thích xem bộ dạng anh xấu hổ ngượng ngùng, mỗi một câu đều phải chêm thêm hai chữ “thiếu gia” lên đầu.
“Thiếu gia, ngài hôm nay đi một đoạn đường xa như vậy, hay là tìm chỗ nghỉ trước đi.”
Cặp mắt phượng này mặt ngoài nghiêm túc, làm đúng phận sự của một vệ sĩ.
Thực tế đuôi mày khóe mắt đều đang vui vẻ trêu chọc anh.
Mộc Liên Khê âm thầm nghiến răng, không chút tình nguyện gật đầu.
Coi như hắn có lòng ôm anh đi đoạn đường mấy tiếng đồng hồ, không so đo với hắn.
Thiếu niên người sói cũng sảng khoái nói.
“Vậy thì các người đi chung với tôi đi, đằng nào cũng về thôn mà, đoạn đường cũng không còn xa đâu, chừng nửa tiếng là tới, vừa hay nhà tôi có căn phòng trống, buổi tối tôi đãi hai người thịt gấu nướng.”
Bọn họ theo người sói xuống núi về thôn.
Cậu ta trông cũng không có cường tráng lắm, nhưng sức lực khá lớn, kéo theo con gấu đen mà đi cũng không thấy mệt.
Mộc Liên Khê nghĩ buổi tối được ăn thịt gấu nướng, bất giác nhìn về phía Sở Hồi Chu.
Chúng ta cũng không thể ăn chùa uống chùa của người ta đi?
Chúng ta là người giàu có, không phải cũng nên hào phóng một chút sao?
Sở Hồi Chu không đáp lời, duỗi tay cho anh cái con số.
50 tinh tệ? Nhỏ mọn vậy sao?
“Cốc”
Sừng bị hắn gõ nhẹ.
500?
Sở Hồi Chu bước chậm lại, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được thì thầm.
“5000 tinh tệ, ngày mai còn phải phiền hắn đưa chúng ta đi tìm trạm năng lượng.”
Mộc Liên Khê hài lòng quơ quơ đuôi.
Tiền lương của thượng tướng đế tinh cũng không thấp, đặc biệt là Sở Hồi Chu, nhìn khí chất cũng giống con nhà thế gia.
Anh dâng một phi thuyền, hắn ta mới tiêu 5000 tinh tệ, nhìn thế nào cũng là Sở Hồi Chu kiếm lợi.
Vào tới thôn trang, người dân trong thôn thấy người sói liền chào hỏi.
“Ây, tiểu Triệu, hôm nay săn được gấu đen à?”
“Tiểu Triệu, hai vị khách đây là...?”
Thiếu niên cũng không có giải thích quá nhiều thân phận của bọn họ, chỉ là cười cười mời mọi người buổi tối tới nhà cậu ăn cơm, sau đó đưa bọn họ vào nhà.
Đây là một ngôi nhà mái ngói, bếp đặt ở trong sân, có nuôi thêm một chú chó nhỏ, giống hệt quang cảnh nông thôn ở Trái Đất, rất có cảm giác gần gũi.
“Bên kia là phòng trống, giường và chăn đều có sẵn, hôm nay các người có thể ngủ ở đó, tôi đi xử lý gấu đen, hai người vào phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Bọn họ đi vào phòng.
Mộc Liên Khê bò lên cửa sổ, nhìn thoáng qua thấy chó con đang gặm xương trong sân, bỗng nhiên nghe tiếng cửa phòng đóng lại.
Anh nhìn Sở Hồi Chu, vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng lạnh lẽo.
“Oa?”
Chúng ta qua đêm ở đây, ngài mai đi tìm trạm năng lượng, sau đó mua nhiên liệu bổ sung cho phi thuyền, rời khỏi tinh cầu này, còn có biến cố gì sao?
“Ngươi có thấy thôn trang này có chút kỳ lạ không?”
Mộc Liên Khê sửng sốt một chút, lập tức hồi tưởng lại khoảnh khắc tiến vào làng.
Thôn trang này nhìn qua tương đối tồi tàn, trông khá giống Hoang Tinh, nhưng dù sao cũng là tinh cầu hẻo lánh, cho nên cũng không thấy có gì lạ.
Còn về thôn dân...
Sở Hồi Chu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh băng sắc bén.
“Thôn dân dọc đường đều là người già, bây giờ hẳn là giờ cơm trưa, nhưng không có căn nhà nào nhóm lửa nấu ăn.”
Mộc Liên Khê mơ hồ nhớ tới lời thiếu niên nói mời cả làng tới ăn tối, còn có cái nồi trên kệ bếp trong nhà, quả thật giống với cái nồi nấu cho trăm người ăn trên Trái Đất.
“Thôn này có khả năng không có nhiều thanh niên, nếu không cũng không tới lượt một thiếu niên 15-16 tuổi vào rừng đi săn.”
“Oa?”
Cho nên...
Sở Hồi Chu rũ mắt nhìn anh trong chốc lát, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười duỗi tay vuốt ve sống lưng tiểu quỷ.
Đem bộ lông xù lên vì khẩn trương vuốt xuống.
“Cho nên một lát nữa hỏi một chút trong thôn đã xảy ra chuyện gì là được, nếu thật sự xảy ra chuyện... Có ta ở đây, nhất định bảo vệ ngươi chu toàn.” Tới giờ ăn trưa, trong sân người xếp nhau thành một hàng dài.
Giống như tất cả người trong thôn đều tới đây lấy đồ ăn, Mộc Liên Khê theo Sở Hồi Chu xếp cuối hàng nhìn một chút, phát hiện mấy chục người dị tộc chỉ có 2-3 thanh niên, hơn nữa không bị tật thì tinh thần không bình thường.
Sở Hồi Chu lấy hai chén đồ ăn, đưa cho người sói thiếu niên 5000 tinh tệ, ngỏ lời muốn cậu ta ngày mai làm dẫn đường đưa bọn họ tới trạm năng lượng.
“... Cảm ơn ngài, sáng mai tôi sẽ đưa hai người đến trạm năng lượng.”
Sở Hồi Chu thuận thế hỏi chút tình hình trong thôn.
“Mấy người trẻ tuổi trong thôn đều đi đâu hết rồi?”
Trên mặt người sói xẹt qua căm phẫn.
“Người trẻ trong thôn đều tham gia quân ngũ, chỗ chúng tôi vốn là nơi hẻo lánh, cách đế quốc lại gần, quân đội đế quốc thường xuyên khai chiến ở đây, cướp đoạt vật tư, còn có...còn có...các Omega dị tộc...”
Lời vừa dứt, Mộc Liên Khê vô thức nhìn tới Sở Hồi Chu.
Hiện tại quân quyền của Đế tinh đều nằm trong tay Sở Hồi Chu.
Trong hai ngày này ở chung với hắn, Mộc Liên Khê cảm thấy Sở Hồi Chu là thực sự chân thành muốn cùng dị tộc đàm phán hòa bình, không phải loại ỷ thế hϊếp người, dung túng thuộc hạ gi.ết người cướp của.
Nhưng mà thiếu niên này cũng không cần lừa bọn họ làm gì...
Sở Hồi Chu sắc mặt âm trầm, mắt phượng lại lạnh lùng như phiến băng.
“Chuyện tinh tế đế quốc dẫn binh xảy ra khi nào?”
“Hôm qua đại ca ta thủ bên chủ thành truyền tới tin tức, có hạm đội tấn công thành – nhưng hai người không cần lo lắng, đường tới trạm nhiên liệu sẽ không gặp phải quân đội đế quốc đâu, chúng tôi ở thôn núi rừng, ẩn nấp rất kín đáo”
“Hơn nữa ta còn biết một con đường nhỏ tới đó, trạm năng lượng cách chủ thành khá xa, nhất định hai người có thể an toàn trở về phi thuyền.”
Trở về phòng, Sở Hồi Chu nhíu mày im lặng, đẩy cho anh một chén nhỏ thức ăn, chính mình thì không có gắp miếng nào.
“Oa?”
Mộc Liên Khê lặng lẽ dùng móng đẩy dẩy đôi đũa đưa cho hắn.
Chúng ta có nên tới chủ thành xem tình hình không?
Xem phản ứng của Sở Hồi Chu, hắn ta có lẽ không biết chuyện quân đội đế quốc đánh tới tinh cầu này.
Hơn nữa, Mộc Liên Khê nhớ lại lời của Lang nhân Phó quan nói Đế quốc mặt ngoài muốn hòa đàm, thực tế vẫn luôn ở biên cảnh quấy phá, không hề có chút thành ý.