Từ Thanh Quân nói được làm được.
Nếu nàng đã nói sẽ thưởng cho Nhạc Thanh, thì dù Nhạc Thanh có đưa ra yêu cầu gì, Từ Thanh Quân chắc chắn sẽ đáp ứng.
Ngày hôm sau, Tịch Tử Đồng tự mình cầm khế ước bán thân của Nhạc Thanh, làm trước mặt ba nha hoàn khác rồi trao cho nàng.
Ba nha hoàn kia đều sững sờ, nhưng khi kịp hiểu chuyện, ánh mắt họ lập tức sáng rực, tràn ngập niềm vui, thậm chí còn vui mừng hơn khi chính họ được trả lại khế ước.
Nhạc Thanh cũng rất vui, không ngờ Từ Thanh Quân lại hành động nhanh như vậy.
"Từ hôm nay, ngươi không còn là người ở nữa. Tuy nhiên, ngươi cũng không thể tiếp tục làm nha hoàn. Chẳng lẽ ngươi định về nhà sao?"
Ở Chu triều, nô bộc được chia làm hai loại.
Một loại là nô bộc có khế ước bán thân, thường là gia nô – cả gia đình đều là nô ɭệ.
Loại còn lại là những người tự bán mình do hoàn cảnh khó khăn, hoặc bị cha mẹ bán.
Dù thuộc loại nào, đã vào nô tịch thì không thể tự do.
Theo luật Chu triều, chỉ những ai có thân phận nô bộc mới được làm nô.
"Ta vẫn muốn đi theo quận chúa, cống hiến cho quận chúa!" Ôm lấy cơ hội này, Nhạc Thanh quyết tâm không quay về đối đầu với cha mẹ ruột của nguyên chủ.
Đối với gia đình nguyên chủ, nàng chẳng muốn dây dưa, bởi vì việc đó thật sự rất phiền phức!
Ở Chu triều, hiếu đạo được coi là trên hết, người ta cực kỳ coi trọng hiếu nghĩa.
Làm cha mẹ, dù có đánh chết con cái ngay trước mặt người khác cũng chỉ bị xem thường đôi chút, thậm chí có khi chẳng ai dám trách.
Trái lại, đứa con còn bị mắng là vô ơn, bất hiếu.
Cho nên, nếu trở về sống với cha mẹ nguyên chủ, nàng sẽ phải ngày ngày đấu tranh cho tự do và một cuộc sống riêng.
"Ngươi muốn cống hiến cho quận chúa? Nhìn dáng vẻ tay nhỏ chân nhỏ của ngươi, ta thấy không phải là giúp ích cho quận chúa mà là để quận chúa nuôi tốn cơm thì đúng hơn?" Tịch Tử Đồng nhìn Nhạc Thanh từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở đỉnh đầu của nàng.
Nhạc Thanh thấp hơn Tịch Tử Đồng cả cái đầu, chỉ đứng đến ngực nàng.
Nhạc Thanh cảm thấy bị xúc phạm!
"Ngươi đừng coi thường ta! Ta mới mười bốn tuổi, vẫn còn đang lớn!" Nhạc Thanh tức giận, suýt nữa nhảy dựng lên muốn đánh vào đầu Tịch Tử Đồng!
Dám chế nhạo chiều cao của nàng!
"Được, được, ngươi sẽ còn cao lên. Nhưng hiện tại ngươi chưa lớn nổi ngay đâu, đúng không? Nếu ngươi cứ đi theo quận chúa, chẳng phải là làm người thừa sao? Bên cạnh quận chúa chưa bao giờ nuôi người nhàn rỗi."
Tịch Tử Đồng nói rất có lý.
Nhưng bây giờ nàng có thể làm gì đây?
Nhạc Thanh suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng nhớ đến nghề cũ của mình.
Ở hiện đại, nàng từng có một cửa hàng riêng, tuy không phải là hạng sang nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.
Nếu đã đến thời đại này, lại có một quận chúa làm chỗ dựa, muốn kiếm chút tiền cũng không khó.
Chỉ cần có thể moi được ít vốn từ quận chúa để khởi nghiệp là được!
"Tịch đại nhân! Nhạc Thanh vẫn còn nhỏ, cha mẹ nàng không đoái hoài đến, nếu để nàng về nhà, nàng sẽ bị bán làm thϊếp cho một phú ông nào đó! Xin ngài mở lòng từ bi, đừng để Nhạc Thanh bị đuổi đi!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Nhạc Thanh còn biết nấu cháo, nàng nấu cháo rất ngon! Quận chúa và ngài đều rất thích ăn mà, đúng không?"
Vừa nghe Tịch Tử Đồng nói muốn đuổi Nhạc Thanh, ba nha hoàn kia liền cuống cuồng.
Nhạc Thanh vẫn còn nhỏ, hơn nữa chẳng ai trong gia đình chịu quản nàng.
Nếu một tiểu cô nương xinh đẹp như nàng phải ra ngoài tự mưu sinh, chẳng khác gì đẩy nàng vào chỗ chết!
Tịch Tử Đồng bật cười, nàng chỉ tiện miệng nói đôi câu mà không ngờ ba nha hoàn này lại cuống quýt như vậy.
"Thúy Dung tỷ, Xuân Hoa, Thu Nguyệt, các ngươi không cần làm thế!" Nhạc Thanh cảm động khi thấy ba người họ vì nàng mà cầu xin.
Người ta vẫn nói cuộc sống chốn quan trường vô cùng tàn khốc.
Nha hoàn cũng là một nghề đầy cạnh tranh, ai nấy đều mong muốn được thăng tiến.
Vậy mà họ lại đứng ra bảo vệ cho nàng, điều này chứng tỏ Thúy Dung, Xuân Hoa và Thu Nguyệt thật sự là những người tốt, thiện lương.
Dân chúng thời cổ đại thật sự đơn thuần, chỉ với vài ba ngày tiếp xúc mà đã dám đứng ra cầu xin cho nàng.
Tấm lòng này, nàng tuyệt đối không thể phụ.
"Tịch đại nhân, ta không chỉ biết nấu cháo, ta còn biết nhiều thứ khác, ví dụ như... ta biết cách kiếm tiền!" Nhạc Thanh thẳng thắn nói.
Đã đến nơi này, giấu giếm khả năng của mình chỉ càng khiến nàng gặp thêm nhiều rắc rối mà thôi.
Có năng lực thì phải dùng, nếu cả đời chỉ là một nha hoàn bình thường thì làm sao nàng có thể tiến gần đến Từ Thanh Quân, làm sao thực hiện được kế hoạch “ôm đùi” của mình?
Nhỡ đâu sau này có chuyện xảy ra, Từ Thanh Quân sẽ dựa vào cái gì mà bảo vệ nàng?
Chẳng lẽ dựa vào việc nàng chỉ biết ăn, biết uống và không làm gì ra hồn sao?
Tịch Tử Đồng hơi ngạc nhiên.
Một tiểu nha đầu nông thôn mà lại dám tuyên bố rằng mình biết kiếm tiền?
Kiếm bằng cách nào đây, chẳng lẽ lại đi làm thuê hay làm thủ công cho người khác?
Nhìn vào đôi mắt kiên định của Nhạc Thanh, Tịch Tử Đồng nhận ra, nàng không hề nói đùa mà thực sự nghiêm túc muốn kiếm tiền.
"Không phải là chút tiền vặt, mà là số tiền lớn! Chỉ cần cho ta vốn khởi nghiệp, cho ta cơ hội, ta chắc chắn sẽ tạo nên một sự nghiệp!"
Nhạc Thanh nói đầy tự tin.
Không ai là không yêu tiền, huống hồ Từ Thanh Quân cũng không phải là người quá dư dả về tài chính.
Nàng có suy nghĩ như vậy không chỉ vì trong nguyên tác từng đề cập Từ Thanh Quân muốn mở rộng thế lực nhưng lại tay trắng, mà còn bởi vì thực tế, Từ Thanh Quân không có cha, còn mẹ lại là một kẻ phóng đãng.
Không có gia thế hỗ trợ thì cũng không có nền tảng gia tộc.
Mẫu thân của nàng, trưởng công chúa Tần Châu, thì chỉ biết hưởng lạc, có bao nhiêu tiền đều đem nuôi dưỡng trai lơ, chẳng mấy khi đoái hoài đến cuộc sống của con gái.
Nếu trưởng công chúa Tần Châu có chút tâm tư, Hoàng Thái Hậu cũng đã chẳng phải mang Từ Thanh Quân về cung để tự tay nuôi dưỡng.
Dù nói rằng Từ Thanh Quân có đất phong, nhưng liệu số thuế má từ đất phong ấy có thể nuôi nổi một quận chúa đang âm thầm nuôi không ít người hay không?