“Đây là sổ sách ngươi trình lên.” Từ Thanh Quân nhìn Nhạc Thanh, thấy nàng cúi đầu, vẻ như rất an phận.
Nhưng ngón tay nàng đang vô thức nghịch nghợm trước bụng, dường như bản thân cũng không nhận ra hành động này.
Đây là đang thất thần?
Từ Thanh Quân có chút kinh ngạc.
Nàng lớn lên đến bây giờ, đây là lần đầu tiên gặp một người dám thất thần khi nàng đang nói chuyện.
“Ngươi tên là Nhạc Thanh, đúng không?”
“A! Dạ đúng!” Đột nhiên nghe thấy tên mình, Nhạc Thanh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Từ Thanh Quân.
Đối diện trong nháy mắt, nàng ý thức được mình đã lỡ phạm sai lầm.
Nàng chỉ là một nha hoàn, sao có thể tùy tiện đối diện với quận chúa như vậy!
Nhạc Thanh vội cúi đầu, trong lòng nghẹn ngào khó chịu.
Nghĩ lại, sáng hôm qua nàng vẫn còn là một người bình đẳng trong xã hội hiện đại, vậy mà tối nay ngay cả ngủ cũng không dám, nửa mê nửa tỉnh đã bị kéo đến đây hỏi cung.
Rõ ràng nàng đã làm việc tốt, thế mà vẫn bị người ta tra hỏi.
Đến cả đầu cũng không thể ngẩng lên, thật sự quá ấm ức!
Từ Thanh Quân trầm mặc trong chốc lát, khi Nhạc Thanh ngẩng đầu, nàng nhìn thấy đôi mắt ấy.
Không trách Tịch Tử Đồng nói Nhạc Thanh khác người.
Là bởi vì đôi mắt đó sao?
Đôi mắt tràn đầy sức sống, lấp lánh như có muôn vàn ánh sao giấu trong đó, khiến người ta chỉ liếc một cái đã khó quên.
“Không cần khẩn trương.” Từ Thanh Quân đột nhiên không muốn hỏi thêm nữa.
Người trước mặt có phải thật sự là Nhạc Thanh hay không, kỳ thực cũng không quan trọng.
Nàng ta không có ác ý, thậm chí còn ra tay giúp đỡ.
Vậy thì truy cứu đến cùng làm gì? Ai mà chẳng có một, hai bí mật của riêng mình.
“Tịch Tử Đồng nói, ngươi muốn ôm đùi ta? Đây là ý gì?” Từ Thanh Quân hỏi, vành tai hơi nóng lên.
Ba chữ “ôm đùi” kia, nghe theo nghĩa mặt chữ thì thật sự không được nghiêm túc cho lắm.
“Nàng cũng nghe thấy sao?” Nhạc Thanh thầm mắng một tiếng.
Cái tên Tịch Tử Đồng này, đã nghe trộm thì thôi, lại còn chạy đi nói hết cho người khác!
Tịch Tử Đồng năm nào cũng trà trộn vào đám người trong cung, còn khi ở trong quân doanh khổ luyện, mang bệnh ra trận đánh giặc, dù tận mắt chứng kiến những cảnh xuân sắc chốn cung đình đều vẫn giữ mặt không đỏ, tim không đập, thậm chí còn có thể thản nhiên vỗ tay tán thưởng như chẳng có gì là không phải.
Đúng là da mặt dày!
Còn nữ chính thì sao?
Nàng chính là một người vô cùng đứng đắn!
Tuy vẻ ngoài lạnh lùng như sương giá, nhưng thực tế lại rất ngây thơ.
Vì trưởng công chúa Tần Châu có đời sống cá nhân hỗn loạn từ nhỏ, nàng sớm đã giữ mình trong sạch, hoàn toàn đối lập với Tịch Tử Đồng.
“Ôm đùi nghĩa là ta rất kính trọng Quận chúa. Quận chúa là người đẹp nhất, nhân hậu nhất, ôn nhu nhất mà ta từng gặp! Ta muốn cả đời hầu hạ bên cạnh Quận chúa, cho dù là mỗi ngày rửa chân cho Quận chúa cũng cam lòng!”
Nhạc Thanh lặng lẽ rơi lệ, thầm nghĩ: “Hèn mọn như ta, giờ đây phải tự tiến cử làm người rửa chân sao!”
Rửa chân thì có liên quan gì đến việc ôm đùi chứ? Nhưng nếu cứ tiếp tục nói thêm…
Lúc này, không chỉ vành tai mà ngay cả cổ của Từ Thanh Quân cũng đã đỏ bừng.
Thật kỳ lạ, dù đã ngượng ngùng đến mức này, Từ Thanh Quân vẫn có thể giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Nếu không phải ánh sáng quá rõ, Nhạc Thanh chắc chắn sẽ nghĩ rằng Từ Thanh Quân luôn luôn bình tĩnh.
Vẫn là một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi mà thôi.
Nhạc Thanh chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhân vật trông cao cao tại thượng này, kỳ thực cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường như bao người khác.
Tất nhiên, xét về thân phận và bản lĩnh, nàng hoàn toàn không thể xem là một tiểu cô nương tầm thường.
“Quận chúa, ngài thật là người tuyệt vời nhất, tốt nhất trên đời này.” Nhạc Thanh nói ra từ tận đáy lòng.
Ai đã đọc nguyên tác đều biết, mặc dù Từ Thanh Quân đôi khi có vẻ quá mức lãnh đạm, nhưng nàng chưa từng mang ác ý thực sự.
Nàng đích thực là hiện thân của hoa sen nở giữa bùn lầy, tinh khiết và không chút nhiễm bẩn!
Đó chính là lời ca ngợi từ trái tim của Nhạc Thanh.
“Chuyện sổ sách ngươi làm rất tốt, ngươi muốn thưởng thứ gì?” Từ Thanh Quân gọi Nhạc Thanh đến, một là muốn xem xem Nhạc Thanh nghĩ gì, hai là để dò hỏi xem nàng muốn được ban thưởng gì. “Ngươi có thể đòi tiền. Một cuốn sổ sách, ta sẽ trả ngươi vạn lạng vàng.”
Vạn lạng vàng?
Nhạc Thanh hít một hơi thật sâu, không nghĩ đến việc mình vừa đến thế giới này hai ngày đã có cơ hội trở thành phú bà!
Nhưng, vạn lạng vàng không phải thứ nàng muốn.
“Quận chúa, ta không cần vinh hoa phú quý. Ta chỉ có một nguyện vọng, rất nhỏ, rất nhỏ thôi, đó là không phải làm nô tỳ.”
Nhạc Thanh không chút do dự nói ra mong muốn của mình.
Nghe lời của Thúy Dung, Nhạc Thanh vẫn luôn lo lắng tương lai của bản thân sẽ ra sao.
Làm nha hoàn chắc chắn không phải con đường mà nàng muốn đi.
Nếu đã vào nô tịch, để khôi phục thân phận dân thường sẽ vô cùng khó khăn.
Ban đầu, nàng còn trăn trở không biết phải làm sao, không ngờ trời cao lại mở cho nàng một lối thoát.
Việc này không nói ra, thì còn đợi đến bao giờ?
“Được.” Từ Thanh Quân có chút ngạc nhiên, nhưng lại thấy đó là điều tất yếu.
Nàng chợt hiểu ra, điều khác biệt nhất trên người Nhạc Thanh chính là ánh mắt hướng về tự do – thứ mà không ai có thể giả tạo được.
Nhạc Thanh quay về trong trạng thái mơ màng, về sau dù có làm nha hoàn, nàng vẫn sẽ là chính mình, không hề kém cỏi.
Tịch Tử Đồng đưa Nhạc Thanh ngây ngô trở về khu nhà của nha hoàn, sau đó mới quay lại.
Nàng không chút kiêng dè mà nhìn thẳng vào Từ Thanh Quân, ánh mắt tràn đầy tò mò.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Dù bình tĩnh nhưng bị ánh mắt quỷ dị của Tịch Tử Đồng dõi theo, Từ Thanh Quân cũng cảm thấy rờn rợn sau lưng.
“Ngài có biết tai của mình đỏ đến thế nào không?” Tịch Tử Đồng hỏi bất ngờ, nàng nhướng mày hỏi tiếp: “Ngài vì sao lại ngượng ngùng?”
“Đêm đã khuya, ngươi nên về nghỉ sớm.” Từ Thanh Quân lảng tránh câu hỏi, trực tiếp đuổi người đi.