Chương 49: Giữ Gìn

"Tu luyện một đạo, nhất định không thể vì liều lĩnh vội vàng mà xao động, ở Luyện Khí kỳ con phải củng cố căn cơ cho vững chắc."

Xa Tử Giang cầm vài cuốn sách đưa cho nàng.

"Bây giờ con còn chưa bước vào con đường tu hành, không có tu vi, thần thức sẽ không mở, cũng không có cách nào mở ra ngọc giản. Đây là thư tịch nhập môn mà sư phụ chuẩn bị, con tuy rằng chưa từng học qua kinh lịch, nhưng những sách vở bên trong cũng không quá khó để lí giải."

"Đương nhiên, nếu con không thể nào hiểu được, có thể tìm mấy vị sư huynh sư tỷ để lĩnh giáo, hoặc có thể mang đến đại điện tìm sư phụ."

Thẩm Thanh Nhất nhận lấy vài cuốn sách trong tay Xa Tử Giang.

"Cảm ơn sư tôn."

Xa Tử Giang gật gật đầu.

Bàn giao xong mọi việc, Xa Tử Giang mới để cho Thẩm Thanh Nhất quay về động phủ.

Cố Minh Tuyết cũng theo nàng đi khỏi đại điện.

Đối với vị tiểu sư muội mà sư tôn mới nhận, Cố Minh Tuyết vô cùng mừng rỡ.

Bình thường nàng hay đi dạo ở những ngọn núi khác, nhìn mấy tiểu gia hỏa kia có tiểu sư muội xinh xắn đáng yêu làm nàng hết sức ghen tị.

Đi ra bên ngoài, phía sau mang theo tiểu sư muội, nhìn thế nào cũng thật phong cách nha!

Bắt đầu từ bây giờ, nàng - Cố Minh Tuyết đã có một sư muội của riêng mình! Không cần phải ghen tị với người khác nữa.

"Tiểu sư muội, muội vừa đến Thiên Thủy phong, đã quen thuộc chưa? Có gì chưa kịp thích ứng có thể nói với sư tỷ! Về sau nếu có người ở Thiên Thủy phong không có mắt, dám khi dễ muội, muội cũng có thể nói ra tên tuổi của sư tỷ! Để ta nhìn xem ai dám ức hϊếp!"

Thanh âm Cố Minh Tuyết không nhỏ, làm những đệ tử tông môn đi qua cách đó không xa đều sợ hãi cố gắng đi cách xa nàng hơn.

Tên tuổi Bá Vương Thiên Thủy phong tại Linh Đạo Tông sớm đã vang xa.

Không chỉ mình Linh Đạo Tông mà là ở cả Tu Tiên giới này, thanh danh của Cố Minh Tuyết đã vô cùng nổi.

Sở Ngọc Lương từ xa theo tới, không khỏi lôi kéo sư tỷ nhà mình.

"Sư tỷ, tỷ nói nhỏ thôi!"

Hắn cảm thấy bọn họ vừa mới có thêm một tiểu sư muội yên tĩnh, hơn nữa nàng còn nhỏ, nàng vẫn cần cùng bằng hữu kết giao.

Gia cảnh của Thẩm Thanh Nhất không thể so với Lục Cảnh Kình hay Cố Minh Tuyết.

Có một số việc, không phải ai cũng có thể giống ai.

"Tại sao ta phải nói nhỏ! Ta chính là muốn nói cho những tên không có mắt kia! Tiểu sư muội là do Cố Minh Tuyết ta bảo vệ! Ai dám ức hϊếp muội ấy thì chính là cùng Cố Minh Tuyết ta đối nghịch! Hừ, đối nghịch cùng ta, ngươi chết chắc!"

Những đệ tử đang nghe lén phía xa, đối với vị tiểu sư thúc mới của Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện lại càng thêm sợ hãi.

Trong lòng tính toán, về sau ở Thiên Thủy phong nhất định phải cảnh giác cao độ, ngàn vạn không thể trêu trọc vị tiểu sư thúc này.

"Khó mà bảo vệ được, tiểu sư muội là thân truyền đệ tử ở Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện, về sau nếu có người khi dễ nàng, nàng phải dựa vào chính bản thân mình đáp trả."

Giọng nói lạnh nhạt, thâm trầm từ phía sau truyền tới.

Lục Cảnh Kình nhìn về phía của Thẩm Thanh Nhất, mặc dù bề ngoài nhìn không rõ tâm tình nhưng Thẩm Thanh Nhất vẫn dựa vào ánh mắt của Tứ sư huynh nhìn ra sự nghiêm túc.

"Tứ sư đệ, Thanh Nhất là tiểu sư muội của chúng ta, ai dám khi dễ nàng!? Ta nhất định phải che chở cho nàng!"

"Sư tỷ, tỷ có thể bảo vệ muội ấy ở Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện, cũng có thể bảo vệ muội ấy ở Linh Đạo Tông. Tu Tiên giới có vô số nơi, thậm chí ngay tại Vân Trạch đại lục này. Tỷ dám cam đoan, muội ấy cả đời sẽ không rời khỏi phạm vi bảo vệ của tỷ sao? Tỷ bảo vệ nàng nhất thời nhưng chưa chắc đã bảo vệ được cả đời."

Lục Cảnh Kình nghiêm túc nói trúng tim đen làm Cố Minh Tuyết thoáng chốc không nói ra lời.

Nàng (Cố Minh Tuyết) rất muốn phản bác, nhưng vị sư đệ này luôn có chủ kiến riêng, rõ ràng tuổi tác không bằng nàng, tu vi cũng không cao, vậy mà nàng lại rất ít khi chiếm thế thượng phong khi cãi nhau.

Trừ khi lấy thân phận sư tỷ ra áp chế, chỉ là loại chuyện như vậy, nàng khinh thường làm.

"Ở Tu Tiên giới, không ai có thể bảo vệ người khác cả đời. Trừ khi người kia muốn dừng bước tại đây, nếu không còn gì là tu tiên nữa?"