Chương 44: Ấm Áp

Xa Tử Giang ôn hòa, giờ phút này hắn đang quan tâm nhìn đồ đệ nhà mình, hoàn toàn không giống với miêu tả trong sách về sau, tựa như điên dại.

Thẩm Thanh Nhất âm thầm ổn định lại tinh thần.

"Không có, chính là... Chính là từ trước đến nay đệ tử chưa từng có... Nhiều sư huynh, sư tỷ như vậy, đệ tử... nhất thời không biết phải làm sao."

Nghe nàng nói, Xa Tử Giang không khỏi buồn cười.

Nhưng mà nghĩ đến, đồ đệ nhà mình quả thật từ trước đến nay luôn lẻ con một mình, một đường mà đi.

Thân nhân trong nhà vứt bỏ không thèm để ý, nếu không phải vận khí tốt, sợ rằng đã không thể sống đến hiện tại.

"Không có chuyện gì, từ nay về sau con liền có sư huynh sư tỷ, có sư phụ, các sư thúc, sư bá và cả tông môn."

"Nếu tương lai con gặp phải khó khăn, sẽ có người đứng ở sau con. Nếu bị người ức hϊếp, con cũng sẽ có sư phụ, sư huynh, sư tỷ giúp đỡ."

Xa Tử Giang xoa nhẹ đầu nàng, cảm nhận được đỉnh đầu truyền tới một trận ấm áp, trong lòng Thẩm Thanh Nhất liền xuất hiện cảm giác dao động.

Từ lúc đến Tu Tiên giới này, nàng luôn phải chú ý, cẩn thận, lẻ loi một mình. Bây giờ nghe vậy, Thẩm Thanh Nhất không khỏi có chút chua xót.

Đột nhiên mũi nhỏ bị Xa Tử Giang dùng ngón tay chạm vào.

"Đương nhiên, nếu Thanh Nhất làm sai trước, sư phụ sẽ nhông dễ dàng tha thứ. Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện chúng ta mặc dù mọi chuyện không cần lấy thiện ý và đại nghĩa làm đầu, nhưng mà vẫn phải có điểm mấu chốt của riêng mình về những chuyện có thể làm và những chuyện không thể làm."

"Con hiểu không?"

"Đệ tử ghi nhớ sư tôn dạy bảo!"

Thẩm Thanh Nhất đi theo sau lưng Xa Tử Giang, nhìn qua thân ảnh thon dài, cao lớn của sư tôn nhà mình.

Trong lòng nàng xác thật có chút nghĩ không hiểu, một thiên tài Đạo môn ôn nhuận như vậy, tương lai thật sự sẽ trở thằng người bị vạn nhân phỉ nhổ điên khùng sao?

.

Nhỏ máu nhận chủ động phủ cho nàng, rồi lại bàn giao vài thứ, xong việc Xa Tử Giang mới rời đi.

Thẩm Thanh Nhất lựa chọn một động phủ có sân thật lớn, mặc dù không xa hoa như Lạc Hồng điện hay Kinh Chập viện bên kia nhưng nhìn qua rất dễ chịu.

Ngoài động phủ có trồng từng hàng cây lê, giờ phút này nàng gặp được thời khắc hoa lê nở, một vườn hoa lê, vừa nhìn vào đã khiến cho tinh thần người ta thanh thản.

Hơn nữa, cách không xa tiểu viện của nàng còn có một con suối nước nóng, một phần của nó chảy xuyên qua dòng suối khác.

Trở lại động phủ, gian phòng đơn giản mà thoải mái dễ chịu hoàn toàn đem thể xác và tinh thần Thẩm Thanh Nhất buông lỏng.

Đóng cửa có trận pháp cấm chế, Thẩm Thanh Nhất ngồi trên giường mình, nhìn lễ vật mà sư tôn tặng trong lễ gặp mặt cùng lễ bái sư, nàng lần nữa không khỏi lại rơi vào trầm tư.

Không thể không nói, Thẩn Thanh Nhất tuy rằng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tình trường giữa nam nữ chính, nhưng mà... Sự đối đãi của Xa Tử Giang lại làm cho lòng nàng cảm thấy ấm áp.

Nghĩ một hồi cũng không thấy kết quả, Thẩm Thanh Nhất quyết định từ bỏ dòng suy nghĩ này.

Nàng thở dài một hơi rồi ra ngoài động phủ.

Hiện tại tu vi bản thân còn không có, nghĩ đến nhiều thứ như vậy cũng chẳng được lợi ích gì.

Ở bên trong Tu Tiên giới, thứ quan trọng nhất chính là thực lực, cường giả vi tôn, kẻ mạnh làm chủ.

Không quản tu vi tốt cũng được hay tài lực tốt, muốn sống thì nàng phải chuẩn bị không ít thủ đoạn lợi hại.

Chỉ cần có thực lực, mới có tư cách nói cái gì và làm cái gì! Bằng không, liền tính tương lai nàng muốn thay đổi vận mệnh bản thân, hay làm bất cứ chuyện gì thì cũng đều là không có năng lực.

Sau khi ở xung quanh tiểu viện đi dạo một lúc, nàng dần quen thuộc và hiểu rõ nơi ở tương lai của mình, tham quan xong, Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng quay trở lại bên trong động phủ của mình.

Nghỉ ngơi cả đêm dài, mới sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thanh Nhất đã nhận được đồng phục cùng ngọc giản do đệ tử Chấp Sự đường đưa tới.

Bởi vì nàng còn chưa dẫn khí nhập thể, nhông có cách nào dùng thần thức xem xét ngọc giản, Thẩm Thanh Nhất chỉ đành cầm lấy trang phục một bên.

Bộ trang phục này thoạt nhìn có hơi lớn, bên trên có pháp bào màu xanh nhạt và hoa văn màu bạc trắng được in lên.

Thẩm Thanh Nhất không biết đó chính là lục phù hộ thân ở Tu Tiên giới, phải thông qua phù sư và luyện khí sư chuyên nghiệp mới có thể đem phù ấn khắc lên trên pháp bào.

Đệ tử Chấp sự đường cung kính đứng một góc sân.