"Cút!"Cố Hàn Thâm ném nhân viên mới tự tiến cử của công ty ra ngoài, đôi mày sắc bén lạnh lùng nhíu chặt lại thành hình chữ xuyên, men say trong mắt trong chớp mắt đã không còn chút nào.
Người mới vừa bị ném vào tường còn muốn nhào lên tới, rốt cuộc thì anh ta hao hết tâm cơ mới vào được tiệc sinh nhật của đạo diễn Bạch này.
Cũng bởi vì đạo diễn Bạch có ơn với Cố Hàn Thâm nên mới có thể mời vị ảnh đế có xuất thân hào môn này uống thêm mấy chén, lại còn bị anh ta hạ thuốc thành công.
Cơ hội tốt ngàn năm có một này anh ta làm sao bỏ lỡ được.
Nhưng mà ai có thể nghĩ được rằng người đàn ông cao lãnh tự phụ này, sau khi lật bài ngửa ra lại có sắc mặt âm trầm đáng sợ tới như vậy, khuôn mặt này làm cho anh ta nhớ tới vai diễn người điên có chỉ số thông minh cao mà Cố Hàn Thâm đóng năm đó, toàn thân tỏa ra lệ khí hung ác nham hiểm tùy lúc đều có thể gϊếŧ người được.
Hơn nữa mọi người đều biết tửu lượng của Cố Hàn Thâm rất kém, đêm nay uống nhiều rượu như vậy, người cũng toàn mùi rượu, vậy mà giờ đây trên khuôn mặt không có một chút men say nào làm cho người mới muốn bò lên giường kia tắt ý định trong nháy mắt.
Anh ta làm bộ làm tịch cười trừ: "Tiền bối Cố anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn đỡ anh..."
Không đợi anh ta nói hết lời giải thích, cửa phòng đã bị đạp mạnh ra.
Cố Hàn Thâm lảo đảo bước vào nhà, anh dựa vào tường mới đứng vững được.
Cũng không phải là tửu lượng của anh kém cỏi, mà là do cồn kí©h thí©ɧ thần kinh nghiêm trọng dẫn tới đau đầu.
Hiện tại anh rất ít khi uống rượu, nhưng mà tình huống đêm nay khác xưa, đạo diễn Bạch có ân với anh, gần đây bọn họ cũng đang thương lượng vở kịch mới mà ông ấy bình thường cũng rất thích uống rượu, về tình về lý cũng không thể để đối phương mất hứng ở đại thọ 60 của người ta.
Hơn nữa nếu chỉ là uống rượu bình thường cũng sẽ không tạo ra phản ứng lớn như thế, Cố Hàn Thâm nhận ra thân thể khác biết rất nhiều.
Không chỉ đơn giản là đau đầu do say rượu, không biết là do thuốc kí©h thí©ɧ tới nhịp tim tăng lên, huyệt Thái Dương cũng đột nhiên đau đớn co rút kịch liệt, anh đã cảm nhận được bản thân sắp phát bệnh.
Sắc mặt Cố Hàn Thâm âm trầm gọi điện cho người đại diện thông báo một tiếng, sau đó xoay người vào phòng tắm xả nước.
Lúc người đại diện Vương Lê Lan chạy tới, Cố Hàn Thâm đã nôn hết đồ trong bụng đã ăn ra, một thân đồ âu lao thẳng vào trong nước lạnh.
Đầu anh dựa vào bồn tắm cao ngưỡng bên cạnh, đường cong hầu kết tinh xảo rõ ràng đẹp mắt, khuôn mặt tái nhợt che bởi những sợi tóc hỗn loạn, cho dù đây là bộ dạng chật vật hiếm thấy của anh nhưng khuôn mặt lạnh lùng sắc nhọn vẫn đẹp trai như cũ, lúc Vương Lê Lan mở cửa thì trong nháy mắt ánh mắt lạnh như biển cả.
Cố Hàn Thâm xuất đạo đều do Vương Lê Lan phụ trách, nhiều năm qua hai người tạo thành tựu cho nhau, bây giờ một người là ảnh đế đỉnh lưu chạm một cái là bỏng tay, một người là quản lý kim bài nổi danh trong vòng này, nhiều năm hợp tác đã làm cho cô ấy áp lại cảm xúc của bản thân: "Người theo dõi đã xử lý, người mới này là Trần Tuấn Phàm mang tới, gan cũng không có lớn như thế..."
Cho rằng Cố Hàn Thâm không gần nữ sắc nên chủ động lấy lòng hạ thuốc bán mông.
Vương Lê Lan cũng coi như đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng chuyện với trình độ thái quá như này cũng vẫn có thể sắp xếp ổn thỏa, cũng may người mới này chỉ là hạ thuốc trợ hứng bình thường, chỉ cần ngâm nước lạnh là có thể giải quyết.