Trước Tết vài ngày, tất cả các công ty đều được nghỉ. Hai công ty dưới tên Ôn Trác Tu cùng mở một cuộc họp thường niên, cùng lúc Bùi thị cũng mở cuộc họp thường niên của công ty ở khách sạn đối diện.
Bùi Minh Trạm tay cầm ly rượu cụng với Cao Ninh một cái, cười nói: “Phía đối diện náo nhiệt thật.”
“Bùi thị cũng không kém, tôi đến công ty mấy tháng mà tháng nào cũng có bất ngờ. Bùi tổng lấy con người làm gốc để quản lý công ty, Bùi thị không hề giống công ty có tài chính quan trọng một chút nào.” Cao Ninh cười, giơ ly rượu lên nhấp một ngụm.
Bùi Minh Trạm có chút hưởng thụ, tâm trạng cực tốt nên tán gẫu với cô thêm vài câu. Ôn Trác Tu đứng ở bên cửa sổ của khách sạn đối diện nhìn thấy cảnh tượng bọn họ vui vẻ nói chuyện, tâm trạng trở nên bực bội một cách khó hiểu. Anh quay người muốn đi, đúng lúc bị Văn Dương gọi lại.
“Uống một ly?” Văn Dương đưa anh một ly sâm panh, anh thu lại cảm xúc trong lòng rồi nhận lấy.
Sảnh lớn của khách sạn sang trọng, đèn chùm pha lê rực rỡ, sáng ngời đến chói mắt. Cuộc họp này theo kiểu tiệc rượu tự phục vụ, khắp nơi đều có thể thấy khách quen của màn ảnh. Trai xinh gái đẹp của Giải trí Tu Danh cực kỳ nhiều, từ trước đến nay bọn họ đều chướng mắt với đám nghiêm túc cuồng số liệu của công ty cổ phần Đầu tư Trác Vực đó. Hai công ty cùng mở cuộc họp thường niên nhưng cũng phân biệt rõ ràng.
Minh tinh ở tiệc rượu của công ty mình đương nhiên đều sẽ tương đối thoải mái. Có vài người còn muốn đến mời rượu Ôn Trác Tu nhưng đều bị Văn Dương chặn quay trở về.
“Lịch trình sau Tết của cậu chắc chỉ có vài cái, những cái đó đều không tiện chối từ, dù sao cũng liên quan đến hình tượng của công ty. Có điều cũng không cần lo lắng, đều là thăm hỏi.” Văn Dương đứng một cách mệt mỏi, bèn ngồi lên sofa đơn bên cạnh cửa sổ. Thấy Ôn Trác Tu cứ đứng bất động ở đó, anh ấy có chút hiếu kỳ, nhìn về phía đối diện theo ánh mắt của anh.
“Nghe đám người của Trác Vực nói Tiểu Ninh thay đổi rất lớn. Trước đây tôi còn không biết cô ấy còn là một thiên tài đầu tư.” Văn Dương tựa đầu ra phía sau, qua gương trang trí trên cửa sổ cũng có thể nhìn thấy cuộc chuyện trò vui vẻ của phía đối diện.
“Đó là đương nhiên, anh đâu hiểu cô ấy.” Ánh mắt cưng chiều của Ôn Trác Tu tự động không để ý đến người chướng mắt bên cạnh cô.
“Nói cứ như cậu rất hiểu vậy, mấy tháng trước ngay cả tặng quà gì cũng không biết.”
“Luôn cần phải học tập.”
Không biết là trùng hợp thật, hay cố ý mà hoạt động của hai khách sạn kết thúc lúc mười rưỡi tối. Cao Ninh đậu xe cùng chỗ với Ôn Trác Tu, đều ở một bãi đậu ngoài trời gần đó.
Trên phố càng lúc càng mang đậm hương vị Tết, rất nhiều cửa hàng đều trang trí những đồ vật nhỏ đón tết. Cây bên đường thì treo đèn l*иg đỏ, làm tăng thêm vài phần nhộn nhịp.
Ôn Trác Tu bước nhanh đuổi theo bóng lưng phía trước, cùng cô sánh vai bước lên cầu vượt.
“Tiểu Ninh, kỳ nghỉ này có dự định gì chưa?”
“Vẫn chưa biết, Manh Manh muốn đi Australia, có lẽ em sẽ cùng đi, anh thì sao?”
“Năm nay bà nội anh muốn về miền Nam đón Tết, khí hậu bên đó ôn hòa, là một thành phố có phong cảnh đẹp đẽ.”
Mỗi năm, bà nội Ôn đều sẽ về quê nhà là miền Nam để đón mùa đông. Năm nay bởi vì Ôn Trác Tu sống trong nhà nên bây giờ vẫn chưa xuất phát. Nhưng bên ngoài lạnh quá, bà ấy ở miền Bắc cứ phải nằm ở trong nhà, cơ thể sắp bực dọc chết đi được.
“Vậy rất tốt đó.” Cao Ninh từng nghe nói đến nơi đó, trước đây cũng từng đi vẽ vật thực, quả thực rất đẹp.
“Có cơ hội chúng ta cùng đi.”
“Được thôi.”
Ôn Trác Tu kinh ngạc dừng bước, hai từ này là lời nói hay nhất mà tối nay anh nghe được.
“Còn không đi? Sững sờ cái gì? Fan của anh đuổi đến rồi kìa.” Cao Ninh quay đầu nhìn thấy fan đang đợi ở khách sạn không xa, hình như phát hiện ra bọn họ rồi nên đang chạy đến bên này. Minh tinh đỉnh lưu có nhược điểm như vậy đấy, không ngụy trang thì không ra khỏi cửa được. Cô vốn không muốn có một người bạn trai lúc nào cũng sẽ bị người khác quấy rầy.
Cao Ninh trừng mắt với anh một cái, sải bước chân dài, trực tiếp đi đến cầu thang bộ.
Mặc dù trong túi của Ôn Trác Tu có khẩu trang, nhưng anh không muốn mặc vest đi giày da mà còn đeo khẩu trang. Hơn nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nhanh chóng chuồn thôi.
May mà bãi đậu xe rất gần, người ở gần đó vẫn chưa kịp phản ứng thì Cao Ninh đã đẩy anh vào trong xe của mình.
“Anh kêu anh Văn lái xe của anh về đi.”
“Được.” Vốn dĩ Ôn Trác Tu còn muốn kiếm cớ để lên xe cô, kết quả bất ngờ bị đẩy lên xe luôn.
Cao Ninh ngồi vào ghế lái, lập tức khởi động xe. Cô lái xe ra khỏi bãi đậu xe trước khi fan đuổi tới, đã lái đi thật xa rồi nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng fan điên cuồng kêu tên.
Lúc lái đến đường vành đai, Cao Ninh mới thở phào một hơi. May mà lúc nãy xe của cô đậu gần với cửa lớn của bãi đậu xe, nếu không thật sự không biết bao giờ mới có thể đi.
“Ngại quá, Tiểu Ninh, anh cứ luôn đem lại rắc rối cho em.” Ôn Trác Tu ngoan ngoãn ngồi ở sau. Sau khi gọi điện cho Văn Dương, lúc này mới tìm cơ hội nói chuyện với cô, xác định việc rút khỏi giới giải trí là lựa chọn chính xác.
“Làm minh tinh nổi tiếng chính là như vậy, lúc nào cũng lo lắng sẽ bị người ta nhận ra. Lúc không nổi tiếng thì cảm thấy được người ta đuổi theo ký tên sẽ tốt hơn.”
“Em nói đúng.”
Buổi tối xe ít, bọn họ ra khỏi thành phố rất thuận lợi, chưa đến mười một rưỡi là đã đến cửa của trang viên Ôn thị. “Cảm ơn em đã đưa anh về, muộn quá nên không mời em vào uống trà được, đi đường cẩn thận chút.” Ôn Trác Tu xuống xe, cúi người nhìn cô, ra hiệu cho cô mở cửa sổ xe.
Anh lấy từ trong cặp đựng giấy tờ ra một cái hộp tinh xảo: “Điểm tâm của hôm nay, bánh hướng dương xốp giòn, thơm lắm đó.”
Cao Ninh biết bánh ngọt của khách sạn đó không thể đem ra ngoài, chẳng lẽ anh còn đặc biệt chuẩn bị hộp để giữ tươi.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy cái hộp, vui vẻ cười với anh một cái: “Xem như là tiền xe?”
“Được, tài xế lớn mau trở về đi, trễ lắm rồi.”
Ôn Trác Tu đứng thẳng người rồi vẫy tay với cô, cho đến khi chiếc xe biến mất ở chỗ rẽ, anh vẫn còn đứng đó.
Sau khi về đến nhà, Cao Ninh thấy trong hộp có hai cái bánh xốp giòn hình trái tim, tâm trạng cực tốt. Cô đem cái hộp đến phòng vẽ, vừa ăn vừa vẽ.
Tranh cảnh tuyết lần trước đã sắp hoàn thành rồi, cô nhìn hai dấu chân gần như xếp chồng lên nhau, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười.
Cả đời sao? Hình như cũng không tệ.
Đêm giao thừa, Cao Ninh ăn tiệc đoàn viên. Sau đó cô bị Cao Manh kéo ra khỏi cửa nhà, nói là muốn đến công viên ngắm hoa đăng.
Mỗi năm, công ty quản lý bất động sản đều tổ chức hoạt động ở công viên nhỏ trong khu chung cư, cảm ơn các hộ gia đình. Mặc dù khu nhà ở này đều là biệt thự do chủ nhà mua và tự xây, nhưng cũng cần công ty quản lý phụ trách các hoạt động, xây dựng cơ sở hạ tầng.
Thả hoa đăng cầu nguyện đêm giao thừa rất được đám phú nhị đại của khu chung cư yêu thích. Có thể nói đây là cơ hội tốt để họ bồi dưỡng tình bạn từ nhỏ. Cao Manh rất thích hoạt động này, nóng lòng muốn giới thiệu chị gái của mình cho đám bạn thân.
Có công nhân đang phát hoa đăng bên hồ nhân tạo, Cao Ninh vừa khéo nhận được một cái đèn l*иg hình thỏ, nhớ đến không lâu trước đây vừa thả một cái, tâm trạng đột nhiên trở nên phấn khởi. Cô gái nhỏ trong hành lang trưng bày tranh sơn thủy nói cũng rất linh nghiệm.
Với tính cách trẻ con của Cao Manh, sau khi gặp được bạn thân thì khoe khoang một lượt về chị gái mình, sau đó mới chơi cùng bọn họ.
Cao Ninh nhận được hoa đăng, dự định tìm một nơi yên tĩnh để thả. Cô đi dạo bên hồ, xa đám đông một chút, cô ngồi ở trên một tảng đá bằng phẳng bên hồ, cẩn thận thả hoa đăng vào trong nước.
Cái đèn nhỏ nhắn, đẹp đẽ theo dòng nước đung đưa về phía trước, không may chưa trôi được bao xa đã bị cây hương bồ ở chỗ nước cạn bên hồ chặn lại. Cùng bị chặn còn có một ngọn hoa đăng đặc biệt, kiểu dáng và phong cách trông không giống so với cái mà công ty quản lý phát.
Đó là một cái đèn hình giỏ hoa nhỏ, bên trên dùng giấy origami màu hồng xếp thành rất nhiều bông hoa đào, vây quanh một đóa hoa hướng dương.
Cao Ninh ngồi xổm bên hồ, giơ tay vớt cái đèn này lên, tỉ mỉ quan sát. Lúc nãy không nhìn rõ tên trong trái tim hoa hướng dương, bây giờ cầm trong tay thì thấy rất rõ.
Nguyện cho người trong lòng tôi – Cao Ninh, mãi mãi vui vẻ.
Nét chữ của Ôn Trác Tu, Cao Ninh nhớ rất rõ.
Khóe môi Cao Ninh không kìm được mà cong lên, cô thả lại chiếc đèn vào trong nước, nhẹ nhàng khuấy động mặt nước hồ. Hai ngọn đèn dưới lực đẩy liền song song trôi đến giữa hồ.
Ôn Trác Tu vừa thả hoa đăng xong đã bị em trai mình kéo đi uống rượu nên không biết hoa đăng của mình đã bị người ta nhìn thấy rồi. Thật ra trong lúc anh làm hoa đăng thì đã bị em trai và em gái trong nhà chế giễu một phen. Anh chỉ lạnh lùng liếc một cái để bọn họ im miệng hết.
Đám phú nhị đại tụ tập uống rượu ở trong quán cà phê cạnh công viên. Trong đám người này có những người đàn ông trưởng thành như Ôn Trác Tu và Bùi Minh Trạm, cũng có con cháu quần là áo lượt như hai công tử của nhà họ Ôn, cũng có những cậu bé như Cao Tễ chỉ có thể uống đồ ngọt.
Ôn Trác Tu vừa uống một ngụm rượu đã nhìn thấy em trai bên cạnh mình đang lừa Cao Tễ uống rượu.
“Tiểu Tễ.” Anh gọi một tiếng, cậu hai của nhà họ Ôn sờ sờ mũi, tự giác lấy ly rượu ra.
Anh ta có chút bất mãn ghé vào tai Cao Tễ nói nhỏ: “Nhìn thấy chưa, anh ấy bắt đầu quản em rồi đó, tuyệt đối đừng để chị em bị mắc lừa.”
“Anh Tu muốn làm anh rể em rất lâu rồi, chị của em không để ý đến anh ấy. Có điều, em đoán rằng anh rất nhanh sẽ có chị dâu thôi.” Cao Tễ trả lời anh ta một câu, rồi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, đi đến trước mặt Ôn Trác Tu: “Anh Tu, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, em vẫn chưa đến tuổi uống rượu. Em ngồi bên cạnh anh, bọn họ sẽ không bắt em uống nữa.” Ôn Trác Tu vỗ vỗ lên sofa cạnh mình, ra hiệu cho thằng bé ngồi xuống.
“Anh xem thường em hả? Em không uống bọn họ cũng không thể miễn cưỡng.” Thằng bé phản bác một câu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng thằng bé không khôn ngoan được bao lâu, cậu ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá Ôn Trác Tu một lúc, sau đó cười vô cùng vui vẻ: “Anh Tu, lúc nãy em thấy hoa đăng ước nguyện của anh rồi.”
Tuy kỹ năng diễn xuất Ôn Trác Tu là phái thực lực nhưng trên mặt cũng đỏ đến nỗi trở nên gượng gạo, anh nâng ly nhấp một ngụm rượu.
“Em nói nhỏ cho anh một tin, trong phòng vẽ của chị em có chân dung của anh.” Cao Tễ cứ như một người lớn, vỗ vai của Ôn Trác Tu: “Sự cố gắng của anh vẫn được báo đáp đó, tiếp tục kiên trì đi.”
Ôn Trác Tu gật đầu: “Em có thể chụp một tấm ảnh cho anh xem không?”
“Không thể, nếu chị không muốn để anh nhìn thấy, chắc chắn là anh có chỗ nào chưa đủ tốt, em không thể nhúng tay.” Cao Tễ trực tiếp từ chối, nói xong lại nhấn mạnh: “Anh cũng không cần tìm Manh Manh, nó còn kiểm soát chị hơn em.”
“Không chụp thì thôi, sau này ảnh ký tên sẽ không có.”
“Sau này em kêu chị lấy giùm em.” Cao Tễ cười rất đắc ý, những thứ như ảnh ký tên cũng không gây khó dễ được với cậu bé, tóm lại chính là không giúp.
Ôn Trác Tu bất lực, chỉ có thể im miệng. Anh uống vài ngụm rồi im lặng rời đi.
Trước khi về, anh còn đi đến bên hồ ngắm hoa đăng một lúc. Hoa đăng của mình nổi bật quá, ở phía xa có thể nhìn thấy đang đung đưa ở giữa mặt hồ.
Đồng hồ đá bát giác trong công viên vang lên hai mươi bốn lần, năm mới đã đến, một mùa xuân mới cũng sắp bắt đầu rồi.