Thôn trưởng Hạ Kiến Quốc đọc xong, nói: "Ba người vừa rồi, nhanh chóng thu dọn hành lý đi theo tôi."
Những người trong trung tâm thanh niên trí thức đều ước ao choáng váng, có thể đến nhà của người trong thôn là có thể sống thoải mái hơn, hai người trí thức cũ trước mặt cũng không sao, Bạch Thu mới đến đây chưa tới một ngày số phận lại may mắn như vậy, cùng ai nói lí lẽ đây.
Nếu không phải chuyện gia đình trưởng thôn có bốn người con trai không có con gái, hắn sẽ nghi ngờ có phải là xem mặt mà phân đến không.
Những thanh niên trí thức mới thật chua ngoa.
Bạch Thu lúc trước bị rất nhiều nữ thanh niên có học trên tàu tiếp cận, hiện tại chỉ một ngày sau cậu đã đến nhà thôn trưởng.
Trưởng thôn ra lệnh, hai thanh niên trí thức cũ vào trung tâm thanh niên trí thức rồi biến mất, lập tức thu dọn đồ đạc vì sợ đối phương sẽ hối hận.
Chỉ còn lại Bạch Thu vẫn đứng ở chỗ cũ.
Hạ Kiến Quốc nói: "Cậu mau thu dọn đồ đạc đi?"
Bạch Thu do dự một chút, sau đó trả lời: "Thôn trưởng, những người khác cũng muốn đi, con ở trong viện thanh niên trí thức là tốt rồi!"
Khi những người xung quanh nghe thấy có chuyện tốt như vậy, đôi mắt của thanh niên trí thức bên cạnh cũng sáng lên.
Thứ nhất là gia đình của trưởng làng có điều kiện tốt, thứ hai là trưởng làng có danh tiếng tốt và sẽ không đối xử thô bạo với người khác.
Nếu có thể lựa chọn, ngươi muốn đến nhà trưởng thôn thực đều sẽ biểu hiện tốt một chút, thôn này có ích lợi gì trước tiên có thể nghĩ tới hắn, đây là một cái lợi ích lớn.
Hạ Kiến Quốc cau mày nói: "Thôn là cuộc sống tập thể, định ai là ai thì chính là người đó! Ai có ý kiến
gì thì nói chuyện với tôi. Thu dọn đồ đạc nhanh lên!" Thực ra, nói thay người khác không ảnh hưởng toàn cục, thế nhưng uy nghiêm của trưởng thôn không thể ném đi.
Anh Tống sợ thôn trưởng tức giận, liền khiển trách Bạch Thu nói: "Cậu mới đến đây, không hiểu phép tắc, việc đầu tiên khi ở đây chính là tuân theo an bài và mệnh lệnh của địa phương, không thể tùy tiện mà chọn. ” Thanh niên trí thức còn lại có chút tiếc nuối, nhưng không dám khıêυ khí©h thôn trưởng.
Không còn cách nào khác, Bạch Thu không có nhiều hành lý nên chỉ thu dọn đồ đạc một lác là có thể đi.
Hạ Kiến Quốc nhanh chóng đưa cả ba thanh niên trí thức đến thôn, dặn dò bọn họ cần chú ý những gì, thực ra ông là đang dặn bọn họ phải thông minh một chút không được xằng bậy với các thiếu nữ trong thôn.
Sau đó đưa từng người về nhà.
Hạ Kiến Quốc mang theo Bạch Thu cùng trở lại.
Nhà Hạ gia nhiều gian, nhà phòng ngủ chính thôn trưởng và vợ, thêm một phòng chính cho Hạ Trường Phong, có hai cái phòng nhỏ, một cái là phòng anh cả Hạ Trường Hải, một cái nữa cho hai đứa nhỏ ngủ.
Hạ Kiến Quốc đem cậu sắp xếp vào cùng phòng với Hạ Trường Phong.
Mới vào phòng đã thấy phòng xập xệ, vớ cũng lộn xộn.
(Mới mẻ ghê thường đọc mấy anh top có thói ở sạch thoi >_<)Hạ Kiến Quốc vốn là người ngày thường không câu nệ tiểu tiếc vừa nhìn thấy đã rất nóng nảy: “Đứa con thứ hai này, lúc sáng tôi rời đi đã dặn dò rõ ràng là dọn dẹp nhà cửa, nhưng nó lại không dọn.” Sau đó tự dọn ra một chổ trống và nói: "Bây giờ cậu dọn vào trong đi."
Bạch Thu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cậu thật sự không muốn cùng Hạ Trường Phong có quan hệ gì, nhưng tay cậu dường như có ý khác, chủ động thu dọn!
Một lúc sau cậu đã dọn dẹp ổn thỏa, xếp quần áo trên ghế, giày dép trên sàn xếp ngay ngắn, cậu kê một chiếc giường đơn cho mình,đặt lò sưởi ở trên đầu giương một giường khác thì đặt cách xa đem lò sưởi làm trung gian hận không thẻ cách xa một dãi ngân hà.
Bạch Thu thu dọn đồ đạc, định đi ra ngoài thì cửa bị đẩy ra, có hai tên nhỏ nhảy vào.
Người nhà họ Hạ ai cũng đẹp trai.
Bọn họ là hai em trai của Hạ Trường Phong, một đứa năm tuổi, đứa nhỏ ba tuổi, nhà nghèo từ lâu đã đảm đương việc nhà, dù còn nhỏ nhưng cũng đã được rồi có thể làm một ít công việc nhỏ, đôi mắt trắng đen rõ ràng đầy khéo léo.
"Wow, anh dọn dẹp thật là sạch sẽ.” Tiểu Tứ vẻ mặt hâm mộ nói.
Anh ba nói: “Phòng của anh hai chưa bao giờ ngăn nắp như vậy hết!” Đừng nhìn Hạ Trường Phong, người được xưng là trưởng thôn nhỏ bên ngoài, đem đồ vật tất cả nhét trong tủ, khi dùng thì lại gọi mẹ tìm bị mắng te tác. Nhưng anh hai không thể thay đổi được.
Bạch Thu lấy trong hành lý ra hai viên kẹo cứng hình cánh hoa cam, đưa cho hai bạn nhỏ mỗi người một viên.
Hai đứa nhỏ tiếp nhận ngay lập tức, lễ phép nói: "Cảm ơn anh Tiểu Bạch."
Đường là thứ hiếm, nhà chỉ có một ít, đều bị khóa ở trong tủ của mẹ Tề Ngọc Hà, nửa năm mới ăn được một lần, cần dùng cho những dịp trọng đại.
Cởi bỏ lớp giấy gói kẹo dẻo trong suốt cho vào miệng, vị cam chua chua ngọt ngọt thật là thích.
Viên kẹo cam này nhanh chóng đem quan hệ cậu với hai bạn nhỏ xích lại gần hơn, bọn nhỏ chút lại gọi anh ơi anh à, Tiểu Tứ làm nũng đặt mông ngồi trong lòng Bạch Thu: "Em thích anh Tiểu Bạch."
Bạch Thu hai mắt sáng lên, nói: "Buổi tối anh Tiểu Bạch sẽ cùng các em ngủ nha."
"Dạ được ạ!"
Khóe miệng Bạch Thu cong lên.
Rất nhanh đã đến tối, Hạ Trường Phong trở lại, mở rèm cửa vào nhà, thấy căn phòng bừa bộn thường ngày đã được thu dọn gọn gàng, chính là đầu giường đặt gần lò sưởi đầu giường đặt xa, tức giận đến buồn cười, vẫn tự hỏi liệu anh có xúc phạm gì cậu không.
Bạch Thu không có ở trong phòng, nhưng Hạ Trường Phong nghe thấy tiếng cười của em trai phía sau, lập tức đi về phía em trai.
Cuối cùng, anh tìm thấy Bạch Thu đang ở trong phòng của em trai anh, chơi với bọn nhóc.
Trong thôn đông người đến nỗi ngày thường không có thời gian chơi với bọn nhỏ, mấy đưa nhỏ có thể coi là đã tìm được tri kỷ.
Tiểu Tứ giống như viên kẹo nâu mọc trên người Bạch Thu.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy Hạ Trường Phong, nói: "Anh hai." Bọn nhỏ đang nô đùa rút cổ lại có chút sợ anh.
Bé trai đều gầy gò, luôn gây họa cha mẹ đánh ít hơn, một khi lọt vào tay anh hai, nhất định sẽ là thịt cứa vào chổi, lúc này Tiểu Tam nói: "Anh hai, tụi em tối nay muốn nói chuyện với anh Tiểu Bạch. "
Tiểu Tứ nói: “Đúng rồi ạ.” Nói xong, thân hình mập mạp vẫn vặn vẹo trên người Bạch Thu.
Hạ Trường Phong liếc mắt nhìn Bạch Thu, anh từ trước đến nay không có bị người chán ghét như vậy, hiện tại lại dám xúi giục em trai anh, Bạch Thu này không thành thật như vẻ bề ngoài, nói: "Không cho."
“Không mà, em sẽ ở với anh Tiểu Bạch.” Tiểu Tứ có thể cảm thấy an toàn trong vòng tay của Bạch Thu nên bắt đầu tranh cãi.
Hạ Trường Phong cầm chổi.
Tiểu Tứ liền từ trên người Bạch Thu chạy xuống tìm anh ba, núp sau lưng không dám nói.
Hạ Trường Phong nhìn Bạch Thu cười nửa miệng, nói: “Tự mình trở về đi, hay là muốn tôi mang trở về nhà.” Giọng điệu của anh không tốt.
Bạch Thu không thể làm gì khác hơn phải đứng dậy đi.
Chơi với bọn họ cả buổi chiều mới có cảm tình, Tiểu Tứ là người khóc đầu tiên sau khi tiễn Bạch Thu rời đi: "Hu hu hu, anh anh Tiểu Bạch đừng đi, anh hai xấu lắm."
Lúc Tiểu Tứ khóc, Tiêu Phàm cũng khóc, Bạch Thu không nhịn được muốn nhìn lại, nhưng lại bị Hạ Trường Phong ngăn lại: "Để cho bọn nó khóc, khóc đủ rồi sẽ không sao."
Bạch Thu trở về nhà, thấy giường của mình ở trên giường đã bị kéo đến gàn lò sưởi, trên giường đã trải nệm và chăn bông, hai người bây giờ chỉ còn một cái chăn đôi để đắp: " Đây là anh làm? "
Đối mặt với lời buộc tội của Bạch Thu, Hạ Trường Phong nói: "Ngủ cùng với tôi mà còn ủy khuất?"
Bạch Thu nói: “Giống như hai người đàn ông đang ngủ với nhau vậy.” Anh ta GAY, cái quái gì vậy!
Hạ Trường Phong không quan tâm, đắm chìm trong cơn tức giận bị cự tuyệt, nói: "Cậu có thể ngủ với nhiều nam nhân như trong viện thanh niên trí thức như vậy, tại sao không thể ngủ với tôi?"
Bạch Thu:... Sao nghe khó xử thế này.
Ngủ chung giường với đắp cùng một cái chăn có thể giống nhau sao?
Hạ Trường Phong cũng đặt chăn bông xuống dưới, từ trong tủ tìm ra một chiếc chăn bông lớn mới, anh nói: "Như vậy ấm hơn."
Bạch Thu không nói nên lời.
Không thể tránh khỏi những va chạm thân thể trên cùng một giường, quá bắt nạt người.
Hạ Trường Phong mới thỏa mãn nằm xuống, lộ ra nửa chỗ trống bên cạnh nói: “Ngủ đi, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Nói xong kéo nhẹ dây dèn.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Bạch Thu không còn chỗ nào để trốn, đành phải nằm xuống, mền của hai người gần như thẳng tắp, có một chổ trống ở giữa, gió lạnh thổi qua vèo vèo.
Hạ Trường Phong tức giận cười, cậu thanh niên trí thức như vậy khó chịu với anh?
Anh lên tiếng trước: “Tay cậu có khá hơn chút nào chưa?” Đây là lần đầu tiên anh thấy bẻ bắp có thể đem tay vẽ thành như vậy, nên hiển nhiên có thể thấy được cậu chưa từng làm việc.
Điều mà người dân quê ghét nhất là cung cách của gia đình địa chủ, nhưng Bạch Thu đã làm việc không ngừng nghỉ, điều này lại thêm một chút hảo cảm.
Chỉ nghĩ tên này ngốc, đừng nhìn lý tưởng cùng cống hiến mà viện thanh niên giáo dục hiện tại tràn đầy, đợi lâu một cái còn hơn ăn trộm.
Mà Bach Thu Chỉ là một người xinh đẹp ngốc nghếch, lại để cho bị ức hϊếp đến chết đi sống lại, làm sao có thể không hiểu được công sức cực khổ của anh?
“Tốt hơn nhiều.” Giọng nói của cậu từ xa truyền đến, Bạch Thu cả ngày đã mệt mỏi, này sau khi tái sinh mới là chỗ ngủ thoải mái nhất, tuy rằng tinh thần muốn cảnh giác, nhưng thân thể không mang theo được, sự giọng nói có mấy phần buồn ngủ.
Nhưng bên tai Hạ Trường Phong lại truyền đến âm thanh mềm mại như sáp như mèo kêu, người nghe xong lại có cảm giác kỳ quái, trong lòng đang ngoáy ngoáy.
Hạ Trường Phong nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ ở bên cạnh cậu làm việc.” Anh chỉ việc phân chia công việc, vóc dáng của một thanh niên có học thức cũng không làm được việc nặng, chỉ cần ở bên anh ngoan ngoãn là được..
"Hừ.” Bạch Thu giọng nói cũng thay đổi thành ậm ừ trong cổ họng.
Hạ Trường Phong đang băn khoăn không biết tên nhóc này có phải đang anh quấy rầy mình không, nên giả vờ ngủ say, nói tiếp: "Tiểu Tam và Tiểu Tứ sau này không được phép xúi dục bọn nó, nếu không sẽ bị đuổi về trung tâm thanh niên trí thức." Vừa dứt lời liền thấy không đúng. Không, nhóc này chỉ muốn quay về đó thôi.
Không thể như ý của nhóc đó được nói, "Tôi sẽ trừng phạt cậu..." Anh vẫn đang vắt óc suy nghĩ.
Bên cạnh truyền đến tiếng thở đều.
Hạ Trường Phong tiện tay chụp tới, túm lấy người bên cạnh, Bạch Thu vẫn chưa tỉnh lại, giữa mền không có một kẽ hở, Bạch Thu cảm thấy ấm áp khi bị anh ôm.
Anh lúc thường là người phiền nhất và dính người nhất, anh đã tự ngủ một mình từ năm lên 8 tuổi và anh chưa bao giờ ngủ với ai, khi đứa em trai của anh ngủ bên cạnh anh một lúc, anh đã nhờ người ôm đi. Đây là lần đầu tiên có người ngủ bên cạnh anh, Bạch Thu lúc ngủ ngoan hơn lúc thức rất nhiều, hơi thở phả vào cổ anh, nóng rực.
Anh luôn cảm thấy xung quanh mình có một mùi hương nhàn nhạt, cúi đầu ngửi Bạch Thu.
Hạ Trường Phong không nói nên lời, một người đàn ông to lớn còn có mùi thơm như vậy.
Nhưng sau khi ngửi thêm vài lần nữa thì mùi hương nhẹ rất hợp với em ấy.
...
Bạch Thu có một giấc mộng hiếm thấy, mơ thấy mình biến thành cây cối, bị một con gấu to ôm lấy xoa xoa, một đêm không nhúc nhích được, vừa mở mắt liền nhìn thấy Hạ Trường Phong ôm lấy mình, trong lòng không khỏi có chút khó tả.
Bạch Thu mặt tại chỗ đỏ lên: "Anh..."
Hạ Trường Phong da mặt dày nói: “Đừng la, mới sáng sớm, đàn ông thì đều như thế thôi.” Sau đó hứng thú nhìn cậu, buổi sáng tỉnh lại hai má có chút đỏ bừng., cái loại xấu hổ và tức giận đó......... Càng ngày càng căng thẳng, giọng điệu trêu ghẹo: "Cậu không phải là thiếu chút nữa dài ra sao?"
Bạch Thu ném lại chăn bông, ngồi dậy: “Anh đang nói bậy bạ.” Mặc dù là GAY, nhưng cậu cũng là một thằng đàn ông, sẽ không nhượng bộ như vậy thử lòng tự trọng của nam nhân.
Hạ Trường Phong nói: “Nếu không chúng ta so một chút.” Ở nông thôn anh là bá đạo.
Bạch Thu toàn thân tràn đầy nóng rực đều xông lên hai má, cười nói: “Lưu manh, ai muốn cùng so với anh.” Nói xong mang giày đi ra ngoài.
“Này.” Hạ Trường Phong lại buồn bực.
Anh cũng gấp chăn bông và đứng dậy đi tắm.
Nhìn thấy nhóc thanh niên trí thức đã đi dọn cơm.
Sáng nay bọn họ sẽ nấu một ít cháo và dưa chua, sau khi ăn xong sẽ đi làm.
Hạ Kiến Quốc và Lan Quế Anh rất hài lòng khi thấy Bạch Thu dậy sớm, thấy cậu cũng dọn bàn, bưng bát đũa lên.
Nhưng bình thường Hạ Trường Phong là người đến sớm nhất hiện tại cũng là người đi ra cuối cùng.
Tiểu tam và Tiểu Tứ đều đã dậy, con nhà nghèo sớm gánh vác việc nhà, ở quê không nuôi người làm biếng, cũng ra đồng hái ít ngô, thóc.
Nhìn thấy Bạch Thu, bọn họ sôi nổi tán gẫu: "Anh Tiểu Bạch."
Bạch Thu sờ sờ cái này cái kia hai cái tiểu hài tử càng thêm hưng phấn.
Ở nhà bố mẹ đều là cán bộ thôn không có thời gian chăm sóc con cái, anh cả và anh hai thì không dỗ được con, Bạch Thu thì tốt bụng, xinh đẹp mà lần nào thằng nhỏ làm nũng cậu cũng đều đáp lại.
Nếu không phải Hạ Kiến Quốc nhướng mày, hai chú nhóc con này đã muốn trèo lên người cậu rồi.
Lan Quế Anh nói: "Bọn nhóc rất thích cậu."
“Con cũng thích hai nhóc con.” Bạch Thu nói.
Vừa dứt lời liền thấy Hạ Trường Phong đi ra, cũng là người nổi bật nhất Hạ gia, mày rậm, mắt to, sống mũi cao, đẹp trai như minh tinh trong phim ảnh. Mùi nồng của nội tiết tố nam.
Bạch Thu rất nhạy cảm với loại hơi thở này, chân có chút như muốn nhũn ra.
Đáng ghét chính là Hạ Trường Phong dường như cố ý chống lại cậu, vẫn là ngồi ở bên cạnh cậu, bưng bát cơm lên bắt đầu uống cháo, rất nhanh, ăn xong liền nói với Hạ Kiến Quốc và Lan Quế Anh: "Bạch Thu con sẽ lo liệu."
Hai người họ không có ý kiến
gì, khả năng làm việc của anh rất đáng tin cậy, dân làng già trẻ lớn bé đều rất khâm phục anh.
Anh là ứng cử viên thích hợp nhất.
Lan Quế Anh nói: “Hiếm thấy con chủ động, Tiểu Bạch cũng không tệ.” Hai người con trai của bà ghét nhất phiền phức, ngày thường cũng không muốn làm gánh nặng cho anh, nhưng lần này anh lại chủ động muốn đem cậu thanh niên tri thức này chăm sóc.
Bạch Thu nghe vậy biết bọn họ nghe không hiểu, không có ý tứ gì khác, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.
Hạ Trường Phong nhìn thấy Bạch Thu sắc mặt đỏ lên, nói: "Dạ."
Lan Quế Anh không nghi ngờ gì anh, chỉ cảm thấy gọi Bạch Thu về là một lựa chọn đúng đắn, cậu ăn ít hơn, trong mắt có để ý việc hơn, và quan trọng hơn là cả ba người con trai đều thích cậu.
------------(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.)