Chương 8

Trái tim của Lâm Thiên Vi đã đập loạn nhịp hoàn toàn.

Cô ngơ ngẩn ngồi ở ghế sau xe máy, tùy ý để Quý Vân Tiêu giúp cô đội kính mũ, bị nắm tay cũng không phản kháng, gương mặt trắng nõn dưới mũ không tự giác mà đỏ len.

Quý Vân Tiêu đặt tay cô ấy lên eo mình, nói một cách rõ ràng: "Ôm chặt vào."

Lâm Thiên Vi theo bản năng đã nghe theo lời cô ấy nói.

Cảm nhận được vòng ôm rất chặt, Quý Vân Tiêu cong khóe môi, bắt đầu lái xe, đưa Lâm Thiên Vi đi về phía trước.

Xử lý sự cố phải mất thời gian, tất cả xe cộ đều bị kẹt lại, giờ phút này, con đường cái vốn rộng rãi trở nên chật như nêm cối.

Có tài xế đang bóp còi thúc giục, có tài xế mở cửa sổ xe ra mắng, tiếng động cơ ầm vang hỗn loạn kéo dài cùng với tiếng khóc nỉ non của trẻ con hòa lẫn vào nhau, khiến người nghe càng phiền lòng hơn, nhưng trong không gian hỗn loạn ầm ĩ như vậy, Quý Vân Tiêu vẫn chở Lâm Thiên Vi đi về phía trước một cách vững vàng, đưa cô ra khỏi đoạn đường đó một cách an toàn nhanh chóng.

Xung quanh dần dần trở nên an tĩnh lại, nhưng Lâm Thiên Vi vẫn cảm thấy không chân thật.

Cô cúi đầu nhìn tay mình đang đặt trên eo nữ nhân kia không chịu bỏ ra, hậu tri hậu giác cô liền nổi giận, cô giống như bị phỏng mà lập tức rút tay về, giọng nói lạnh như băng: "Thả tôi xuống."

Quý Vân Tiêu nói: "Không bỏ."

Cô nhìn ra sau một cái, nhắc nhở một cách ác liệt: "Chị sắp tăng tốc, tốt nhất là Lâm tổng nên ôm chặt một chút, nếu không ngã xuống thì sẽ rất đau đấy."

Lâm Thiên Vi nghe thấy câu này quả nhiên càng bực hơn, nhưng cô còn chưa kịp nói ra lời uy hϊếp cảnh cáo, Quý Vân Tiêu liền đèo cô với vận tốc nhanh như chớp.

Lâm Thiên Vi dùng hết tất cả những gì mình đã được dạy dỗ, mới nhịn xuống không mắng thô tục.

Đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ lên vì bị chọc tức, cả người lại theo quán tính mà chỉ có thể thất thố, cô nhào vào người Quý Vân Tiêu.

Giống như đang trả thù, Lâm Thiên Vi dùng cánh tay để bóp chặt Quý Vân Tiêu, muốn khiến cô ấy không được thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy động tác này, rõ ràng ý cười trong mắt Quý Vân Tiêu càng sâu đậm hơn.

Cô lại tăng tốc một lần nữa, xe máy chạy rất nhanh, trong tiếng gió gào thét, cô hỏi Lâm Thiên Vi: "Chơi được không? Có thấy sướиɠ không!"

Cuối cùng Lâm Thiên Vi cũng không nhịn được nữa mà mắng: "Sướиɠ cái đầu cô ấy!"

Quý Vân Tiêu thấy cô như thế, cười càng vui sướиɠ hơn.

Đương nhiên chuyện này dẫn tới kết quả là sau khi xe dừng lại, sắc mặt của Lâm Thiên Vi lạnh đến mức dọa người.

Cô vốn định ném kính mũ cho Quý Vân Tiêu, không nói một lời mà bước vào cao ốc, nhưng không ngờ rằng kính mũ xảy ra chút vấn đề, mặc cho cô cố gắng cởi ra, nhưng cởi thế nào cũng không cởi được.

"Để chị làm cho." Quý Vân Tiêu dừng xe xong liền tiến lên nói.

Lâm Thiên Vi tức giận: "Không cần."

Nói xong cô liền quay lưng về phía Quý Vân Tiêu, tiếp tục đấu trí đấu dũng với chiếc mũ kia.

Quý Vân Tiêu không khỏi mỉm cười.

"Vẫn nên để chị làm cho," Quý Vân Tiêu lại đi đến trước mặt cô ấy một lần nữa, rồi dỗ dành cô ấy: "Lúc nãy là chị sai, chị không nên mạo phạm em, cho chị một cơ hội, để chị lập công chuộc tội được không?"

Lâm Thiên Vi suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn buông tay xuống.

Cách một lớp kính mũ, Quý Vân Tiêu nhìn không rõ biểu cảm của cô vợ xinh đẹp, nhưng cô có thể nhìn thấy Lâm Thiên Vi hơi ngẩng đầu lên.

Rất phối hợp.

Rất đáng yêu.

Khó khăn lắm Quý Vân Tiêu mới nhịn cười được, cô giơ tay cởi mũ cho Lâm Thiên Vi, đây vốn là một chuyện rất đơn giản, nhưng Quý Vân Tiêu cố ý kéo dài nó thật lâu.

Nửa phút trôi qua, Lâm Thiên Vi có chút không kiên nhẫn, cô lạnh giọng nói: "Được chưa?"

Không thể được một tấc lại muốn tiến lên một thước, Quý Vân Tiêu nghĩ.

"Được rồi." Nói xong, Quý Vân Tiêu liền giúp cô ấy cởi bỏ kính mũ xuống.

Lâm Thiên Vi vốn là một mỹ nhân tinh xảo đến không có tỳ vết, càng đến gần, người đối diện sẽ càng bị nhan sắc kiều diễm của cô làm cho kinh sợ.

Quý Vân Tiêu bình tĩnh nhìn cô ấy, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.

Quý Vân Tiêu cũng biết là không nên.

Nhưng bảo bối của cô cách cô thật gần, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt của Lâm Thiên Vi, những sợ lông tơ thật nhỏ và thái dương đã chảy ra một chút mồ hôi.

Ánh mắt của Quý Vân Tiêu trở nên không thích hợp.

Giống như đã cảm nhận được sự nguy hiểm, Lâm Thiên Vi xốc mắt cảnh giác nhìn cô ấy rồi hỏi: "Cô lại muốn làm gì nữa?"

Quý Vân Tiêu rốt cuộc vẫn nâng tay lên.

Lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng cọ qua nốt ruồi nơi khóe mắt của Lâm Thiên Vi, cô nhìn chằm chằm Lâm Thiên Vi, ánh mắt sáng quắc, giọng nói cũng đè nén xuống thật thấp: "Muốn hôn em."

Quý Vân Tiêu thổ lộ tiếng lòng: "Muốn tàn phá bờ môi em."

Lâm Thiên Vi: "!!!"

Lâm Thiên Vi quả nhiên lại tức giận, sắc mặt của cô lạnh lẽo, giận đến nỗi tai đỏ lên, lời nói ra khỏi miệng lại là: "Cô đừng có mơ!"

Quý Vân Tiêu càng muốn hơn.

Nhưng Lâm Thiên Vi không cho cô cơ hội, cô ấy quay đầu rồi đi vào cao ốc.

Quý Vân Tiêu không đuổi theo, cô chỉ nhìn bóng dáng của cô ấy mà xuất thần, không khỏi thở dài.

Năm đó vợ của cô ngọt mềm dính người, thích làm nũng, suốt ngày ở trước mặt cô, nói yêu cô thích cô muốn ở bên cô, cô không quý trọng, bây giờ vợ cô trở nên cao ngạo, lạnh lùng, kiêu ngạo, không cho hôn, cô lại muốn ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, nhưng không đơn giản chỉ dừng lại một cái ôm.

"Đúng là tự làm tự chịu." Quý Vân Tiêu nhẹ chế giễu mình.

Nhưng bất luận như thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ.

Giữa trưa, Lâm Thiên Vi ra ngoài xã giao, trước khi lên xe cô lại nhìn thấy Quý Vân Tiêu.

Quý Vân Tiêu đã thay chiếc áo da màu đen, cô mặc áo sơ mi lụa màu trắng và một chiếc quần ống rộng màu kaki cao đến eo, trang điểm rất bình thường, bộ quần áo trên người cô trông không quá cứng nhắc, mà có vẻ dịu dàng trí thức rất đặc biệt.

Thế nhưng cũng có thể khiến đôi mắt của người đối diện tỏa sáng.

Có điều Lâm Thiên Vi chỉ liếc mắt nhìn hai cái rồi dời mắt đi, cô không định nói chuyện với Quý Vân Tiêu, nhưng Quý Vân Tiêu đã đi tới, đưa cho cô một cái túi giấy.

"Bên trong có cà phê." Quý Vân Tiêu nói.

Thần sắc của Lâm Thiên Vi lạnh nhạt: "Tôi không cần."

"Uống ngon hơn cốc cà phê thiên nga trắng nhiều, em thật sự không muốn uống thử sao?" Quý Vân Tiêu dụ dỗ cô: "Vừa ngọt vừa thơm, hương vị lại mới lạ."

Lâm Thiên Vi hơi nhếch môi.

Cô giống như đã dao động, nhưng vẫn kiên trì nói: "Đã nói rồi, tôi không cần."

Quý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô không chọc phá, chỉ đặt cái túi giấy vào trong ghế phụ.

"Chị đặt ở đây, nếu em thật sự không muốn uống thì cứ bảo tài xế uống giúp em là được." Quý Vân Tiêu vẫy tay tạm biệt với cô: "Chị còn có việc, đi trước đây, Lâm tiểu thư hãy cố gắng làm việc nha."

Khóe môi của Lâm Thiên Vi mím chặt.

Cô ngồi xuống ghế sau, quanh thân vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo, tài xế bị hai con mắt hình viên đạn của cô làm cho lạnh toát sau lưng, hắn cẩn thận hỏi: "Lâm tổng, cái túi này..."

Lâm Thiên Vi mặt không biểu cảm: "Đưa cho tôi."

"Được, cho ngài."

Lâm Thiên Vi nhận lấy túi giấy rồi ôm nó một lát, cho dù cách một lớp túi giấy, đầu ngón tay của cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp.

Là độ ẩm mà cô thích.

Lâm Thiên Vi không nhịn được mà lấy ly cà phê trong túi ra.

Sau đó cô giả vờ không chút để ý mà nếm thử một ngụm.

Lâm Thiên Vi: "!"

Đôi mắt của Lâm Thiên Vi sáng rực lên.

Ly cà phê này thật sự vừa thơm vừa ngọt, lại hợp với khẩu vị của cô một cách hoàn mỹ, chỉ một lát sau, Lâm Thiên Vi đã uống hết ly.

Cô vẫn cảm thấy không đủ.

Nửa giờ sau, Quý Vân Tiêu nhận được chuyển khoản của Lâm Thiên Vi.

Quý Vân Tiêu thử hỏi: [Đây là?]

Lâm Thiên Vi: [Tiền xe buổi sáng và tiền cà phê buổi trưa.]

Quý Vân Tiêu gọi điện thoại sang, cô cười nhẹ nói: "Em coi chị là gì thế? Bất luận là đưa em đi làm hay là ly cà phê kia, chị đều cam tâm tình nguyện."

Lâm Thiên Vi vô cùng lạnh lùng: "Cho cô thì cô nhận đi."

Quý Vân Tiêu trêu cô: " Lâm tổng thật là bá đạo nha, nhưng có phải em đã cho quá nhiều rồi không?"

Mày của Lâm Thiên Vi nhăn lại rồi buông ra, rối rắm nửa ngày cô mới nói: "Tôi định đặt hàng cà phê ở chỗ cô."

Quý Vân Tiêu bật cười: "Hình như chị không bán cà phê mà?"

Lâm Thiên Vi hờ hững nói: "Cô có thể bán."

Quý Vân Tiêu cười ra tiếng.

Tiếng cười kia trêu chọc thần kinh của Lâm Thiên Vi, mặt của cô nóng lên, người cũng hơi bực bội: "Nếu cô không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói."

Quý Vân Tiêu vội vàng nói: "Ai bảo chị không muốn? Chị cực kỳ vui mừng."

Quý Vân Tiêu lại hỏi cô ấy: "Chị có thể không thu tiền được không?"

Lâm Thiên Vi trả lời rất quyết đoán: "Không được."

Quý Vân Tiêu giả vờ khó xử: "Nhưng em cho quá nhiều tiền, với số tiền này, chị nghi ngờ em đang muốn bao nuôi chị..."

Lâm Thiên Vi tức giận nói: "Cô đừng nói bậy."

Nói xong, cô liền trực tiếp dập điện thoại.

"Vợ của chị thật đáng yêu nha."

Quý Vân Tiêu hơi tiếc nuối mà cất di động đi, trở về căn nhà trống rỗng.

Tuy rằng cô và Lâm Thiên Vi vẫn là mối quan hệ thê thê trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế các cô đã ở riêng từ lâu.

Nói một cách chuẩn xác, các cô căn bản chưa từng ở chung.

Muốn nhanh chóng phát triển tình cảm, thì phải ở cùng nhau mới được.

Làm sao mới có thể ở chung với vợ đây?

Quý Vân Tiêu gối lên cánh tay suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nghĩ ra biện pháp nào.

Ngày hôm sau, Quý Vân Tiêu đúng giờ đi vào tập đoàn Lâm thị, nhưng Lâm Thiên Vi không ra gặp cô, chỉ bảo trợ lý sang chỗ cô cầm cà phê đi.

Quý Vân Tiêu chỉ có thể thở dài.

Vợ cô không dễ theo đuổi đâu, cô vẫn phải tiếp tục cố gắng mới được.

Sau khi đưa cà phê xong, Quý Vân Tiêu liền đến Quý gia.

Quý Hoành Hải đang bận rộn ở trong thư phòng, Quý Vân Tiêu cũng không quấy rầy, chỉ bảo quản gia mang thư đề xuất ý kiến vào trong.

Bây giờ đúng lúc là kỳ nghỉ, Quý Liễu Liễu cũng ở nhà, hai người liền gặp mặt nhau.

Quý Liễu Liễu không ngờ rằng Quý Vân Tiêu thật sự đã rực rỡ hẳn lên, trong mắt cô toát ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

Cảm xúc trong lòng cô rát phức tạp, nhưng cô vẫn đi tới bên cạnh Quý Vân Tiêu, khách khách khí khí mà gọi một tiếng: "Chào chị."

Quý Vân Tiêu liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lãnh đạm nói: "Đừng gọi như vậy, đổi xưng hô khác đi."