Chương 16

Sau khi Lâm Du Nhiên ngủ không bao lâu, Quý Vân Tiêu liền rời đi.

Buổi tối, Kiều Hi tới văn phòng của Lâm Thiên Vi thông báo, nói tất cả mọi chi tiết lúc ban ngày khi cô ở cùng Quý Vân Tiêu.

"Cô ấy hoàn toàn khác với trước kia, đây rốt cuộc là vì sao chứ?" Kiều Hi nói giỡn: "Cô ấy không thể thật sự bị xuyên đến đây chứ?"

Lâm Thiên Vi rũ hàng lông mi xuống, không nói lời nào.

Kiều Hi lại nói: "Có điều đây cũng là chuyện tốt, trước kia Quý Vân Tiêu quá phiền toái, mình thấy là muốn né tránh, Quý Vân Tiêu bây giờ tuy rằng thỉnh thoảng cũng giả vờ giả vịt, nhưng không khiến người ta chán ghét."

Đôi mắt của Lâm Thiên Vi hơi nheo lại, cô dựa vào lưng ghế nhàn nhạt hỏi: "Cô ấy ở chung với Du Nhiên thế nào?"

"Khá tốt." Kiều Hi nói.

"Ừ." Lâm Thiên Vi đáp lại đơn giản.

Kiều Hi hỏi thêm một câu: "Hôm nay cậu ở bên này hay về biệt thự Lâm gia?"

Lâm Thiên Vi: "Bên này."

Kiều Hi không thể chịu nổi mà thở dài: "Mình biết cậu thích sống một mình, nhưng cũng phải thường xuyên về nhà xem một chút."

Lâm Thiên Vi vẫn nói ra lý do thoái thác trước kia: "Lúc nào rảnh mình sẽ về."

Kiều Hi thấy thế, liền không nói gì nữa.

Trước khi rời đi, cô lại nhìn về phía Lâm Thiên Vi.

Nữ nhân xinh đẹp lãnh diễm kia đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, yểu điệu thướt tha, vóc dáng quyến rũ, chỉ một bóng dáng cũng có thể khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.

Ánh đèn sáng rực chiếu xuống, khoác thêm cho cô vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên, Kiều Hi cảm thấy thật ra trên người Lâm Thiên Vi có sự xa cách và lẻ loi không thể đếm được.

"Không cảm thấy cô đơn sao?" Kiều Hi lập tức cảm thấy không đành lòng, cô lui ra phía sau hai bước, nghịch ngợm hỏi: "Có muốn mình ở lại với cậu không?"

Lâm Thiên Vi không xoay người, chỉ hơi nghiêng đầu một chút, cô nhắc nhở một cách bình đạm: "Cô Kiều à, đừng quên mình đã kết hôn."

Kiều Hi cười ra tiếng.

"Vậy được, mình đi đây." Kiều Hi vẫy vẫy tay, lúc đi ra ngoài còn giúp Lâm Thiên Vi đóng cửa lại.

Sau khi Kiều Hi rời đi, dường như toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh, Lâm Thiên Vi một mình nhìn ra bóng đêm nơi xa, sự cô đơn vô biên vô hạn tùy ý nuốt trọn lấy cô.

Lâm Thiên Vi lại muốn ăn kẹo.

Đáng tiếc văn phòng đã không còn kẹo, cô tìm nửa ngày cũng không tìm thấy kẹo trái cây mà mình muốn ăn.

Tâm tình đột nhiên trở nên bực bội, Lâm Thiên Vi bực mình mà tắt đèn đi, đang định rời đi một mình, màn hình di động lại sáng lên vào ngay lúc này.

Là Quý Vân Tiêu gửi tin nhắn đến.

Lâm Thiên Vi mở ra xem nhưng không trả lời, không đến nửa phút sau, Quý Vân Tiêu liền gọi điện thoại tới.

Lâm Thiên Vi do dự có nên nhận cuộc gọi hay không, nhưng cuối cùng vẫn nhận, giọng nói của cô lạnh như băng, mang theo ý cảnh cáo: "Bây giờ tâm tình của tôi không tốt, tốt nhất là cô đừng tới quấy rầy tôi."

Quý Vân Tiêu cười khẽ, giọng nói rất dịu dàng: "Vì sao tâm tình lại không tốt?"

Lâm Thiên Vi vẫn lạnh nhạt: "Không liên quan đến cô."

Quý Vân Tiêu dỗ dành cô: "Nói một chút cho chị nghe đi, nói không chừng chị có thể ngươi bài ưu giải nạn cho em đấy."

Lâm Thiên Vi nghe giọng nói của cô ấy, giọng nói của cô cũng không tự giác mà mềm mỏng hơn: "Tôi chỉ thấy hơi phiền."

Quý Vân Tiêu: "Nguyên nhân là gì?"

Ánh mắt của Lâm Thiên Vi trống trải: "Không có nguyên nhân."

Quý Vân Tiêu không hỏi nhiều nữa, cô chỉ nói: "Chờ chị."

Không bao lâu sau, Quý Vân Tiêu xuất hiện ở dưới lầu cao ốc tập đoàn Lâm thị, Lâm Thiên Vi nhìn người đang chạy về phía mình, khóe môi không tự giác mà cong lên, nhưng rất nhanh, độ cong kia lại bị cô đè nén xuống một cách mạnh mẽ.

"Cho em này." Quý Vân Tiêu đưa chiếc túi trong tay ra.

Lâm Thiên Vi không nhận, còn tỏ ra kinh ngạc: "Đây là cái gì?"

Quý Vân Tiêu: "Kẹo."

Lâm Thiên Vi lập tức giương mắt lên.

Quý Vân Tiêu thấy cô ấy không nhận, liền đặt túi sang bên cạnh, tự mình lấy ra tới một viên kẹo, bóc vỏ rồi đưa đến bên môi cô ấy.

Lâm Thiên Vi hơi bực: "Cô thu liễm một chút."

Đang ở bên ngoài, cách đó không xa còn có người đi đường đi tới đi lui,

sao có thể làm chuyện này được?

Quý Vân Tiêu không so đo những chuyện này, cô chỉ chuyên chú nhìn cô ấy, thần sắc mềm mại: "Ăn thử đi, viên kẹo cứng vị cam này cực kỳ thơm, vị ngọt rất thanh, em chắc chắn sẽ thích."

Lâm Thiên Vi vẫn duỗi tay nhận lấy.

Viên kẹo kia thật sự giống như lời Quý Vân Tiêu miêu tả, sau khi ngậm vào trong miệng, sự bực bội giữa mày của Lâm Thiên Vi cũng dần tan biến.

"Bây giờ tâm tình đã tốt hơn chưa?" Quý Vân Tiêu hỏi.

Lâm Thiên Vi không trả lời.

Tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện biểu cảm gì như trước, cô còn nhìn Quý Vân Tiêu hỏi: "Vì sao lại đưa kẹo cho tôi?"

Quý Vân Tiêu tới gần cô một chút, nói với giọng khàn khàn: "Vì chị đoán, lúc em phiền lòng sẽ muốn ăn kẹo."

Khoảng cách này quá gần.

Gần đến mức Lâm Thiên Vi có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Quý Vân Tiêu một cách rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, cô nghĩ không ra đó là loại nước hoa gì, chỉ cảm thấy nó rất thơm, sâu kín, hương đầu hẳn là hoa anh đào và hoa sơn chi, hương cuối là tiểu thương lan.

"Đừng dựa sát gần vào tôi." Lâm Thiên Vi đảo viên kẹo trong miệng từ bên trái sang bên phải, khẽ rũ mắt xuống.

"Được." Quý Vân Tiêu chủ động lui ra phía sau, rồi làm động tác mời: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, chị có thể đưa em về nhà không?"

Lâm Thiên Vi không cự tuyệt.

Cô ngồi trên xe của Quý Vân Tiêu, trên đường đi, cô không đợi kia viên kẹo cứng hương cam kia tan hết đã bóc viên kẹo thứ hai ra.

Quý Vân Tiêu nhân lúc đèn đỏ mà quay đầu nhìn cô ấy, trong mắt là tình ý miên man, khiến Lâm Thiên Vi cũng đang nhìn cô liền lập tức hấp tấp cúi đầu.

"Cô nhìn tôi làm gì?" Lâm Thiên Vi hơi bực bội.

Quý Vân Tiêu nói rất thẳng: "Vì em đẹp."

Quý Vân Tiêu nói: "Chị chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào xinh đẹp hơn em."

Lâm Thiên Vi quả thực không biết nên trả lời như thế nào.

Cô không thể nói nên lời bất cứ câu gì, chỉ cảm thấy viên kẹo trong miệng hình như lại ngọt hơn.

Quý Vân Tiêu nhìn về phía đường xá, rồi hỏi cô ấy: "Vì sao không về biệt thự Lâm gia?"

Lâm Thiên Vi đưa ra lý do: "Quá xa."

Quý Vân Tiêu chọc phá: "Lúc mẹ em và tiểu Du Nhiên chưa về đây, chị lại không thấy em ngại xa."

Lâm Thiên Vi nhìn về phía trước: "Tôi thích ở một mình."

Hai bàn tay nắm vô lăng của Quý Vân Tiêu liền căng thẳng.

Tiểu khu này cách công ty của Lâm Thiên Vi rất gần, rất nhanh, hai người đã về đến nơi, khi Quý Vân Tiêu đưa túi kẹo kia cho Lâm Thiên Vi, Lâm Thiên Vi vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Làm sao mà cô đoán được?"

Lâm Thiên Vi cũng suy đoán: "Chẳng lẽ lúc cô phiền lòng cũng thích ăn kẹo?"

Quý Vân Tiêu lắc đầu.

Là vì lúc ở thế giới kia, khi Thiên Thiên phiền lòng, cô ấy luôn thích ăn kẹo.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm để nói chuyện quá khứ, Quý Vân Tiêu chuyển sang đề tài, rất tự nhiên mà hỏi cô ấy: "Em có muốn đoán thử không, lúc chị phiền lòng sẽ thích làm gì?"

Lâm Thiên Vi nói: "Tôi không đoán được."

Quý Vân Tiêu nhìn chân trời mà cảm khái: "Lúc còn trẻ khỏe, mỗi khi phiền lòng chị sẽ đi đua xe."

Có một lần thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, bản thân cô không để tâm, nhưng Thiên Thiên lại sợ tới mức ôm cô khóc rất lâu, từ đó về sau, cô không dám làm điều xằng bậy nữa.

Nhưng Lâm Thiên Vi của hiện tại nghe xong lại cảm thấy buồn cười: "Bây giờ không phải cô vẫn đang trẻ khỏe đó sao?"

Quý Vân Tiêu lấy lại tinh thần, cười một cách xán lạn: "Đúng vậy, ở đây chị mới hai mươi tuổi, thật là trẻ trung."

Câu này hơi khó hiểu, Lâm Thiên Vi không muốn để ý đến cô ấy nữa, nhưng Quý Vân Tiêu lại nói: "Chị đưa em lên lầu."

Lâm Thiên Vi ôm cái túi đựng đầy kẹo, trực tiếp lách người sang chỗ khác, cô lạnh lùng nói: "Không cần."

Nhưng Quý Vân Tiêu vẫn đuổi theo.

Hai người sóng vai mà đi, lúc chờ thang máy lại nói chuyện phiếm một lần nữa.

Lâm Thiên Vi hỏi: "Vì sao cô lại thay đổi lớn như vậy?"

Không đợi Quý Vân Tiêu trả lời, cô lại bổ sung: "Đừng dùng mấy chuyện xuyên thư huyền huyễn linh tinh gì đó để qua loa lấy lệ với tôi."

Quý Vân Tiêu nhớ tới gì đó, cô không khỏi mỉm cười.

Cô mở miệng nói: "Con người luôn có lúc hoang đường mà."

"Lúc chị còn trẻ..." Quý Vân Tiêu nói đến đây liền dừng, rồi giải thích nói: "Ý chị nói là lúc chị mới qua tuổi thành niên, đã làm không ít chuyện phản nghịch."

Lâm Thiên Vi: "Ví dụ?"

Quý Vân Tiêu nhướng mày: "Hút thuốc uống rượu uốn tóc nha."

Lâm Thiên Vi nghe thấy câu này liền nhịn cười.

Quý Vân Tiêu tiếp tục nói: "Còn trốn học, đương nhiên chị trốn học vô cùng chuyên nghiệp."

Trong nháy mắt, Lâm Thiên Vi liền lạnh nhạt: "Đừng có thổi phồng."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, họ đã đi đến nơi, ánh mắt của Quý Vân Tiêu quyến luyến không nỡ mà dừng trên mặt Lâm Thiên Vi, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ: "Chị đi đây, ngủ ngon."

Lâm Thiên Vi bỗng nhiên cảm thấy không nỡ để cô ấy rời đi. Nhưng Lâm Thiên Vi không nói ra bất kỳ câu nào để giữ cô ấy ở lại.

Sắc trời đã khuya, Lâm Thiên Vi rửa mặt qua rồi lấy di động ra, click vào giao diện nói chuyện phiếm với Quý Vân Tiêu, trong lòng có chút lo lắng.

Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhắn tin sang: [Về đến nhà rồi nói chuyện một chút.]

Quý Vân Tiêu trả lời rất nhanh: [Về từ lâu rồi, sao còn chưa ngủ?]

Lâm Thiên Vi: [Muốn xác nhận cô đã về nhà an toàn.]

Quý Vân Tiêu: [Quan tâm chị như vậy à? Lâm tổng, có phải em cũng hơi thích chị rồi đúng không?]

Lâm Thiên Vi nhìn tin nhắn kia, cô không khỏi xấu hổ buồn bực vô cùng, còn cắn môi đến mức trắng bệch.

Cô dùng sức gõ chữ trên màn hình rồi lại xóa hết đi, cuối cùng sau khi do dự nửa ngày, cô lựa chọn kéo Quý Vân Tiêu vào danh sách đen.

Quý Vân Tiêu gọi điện thoại tới rất nhanh, hàm chứa ý cười mà hỏi cô: "Lại kéo chị vào danh sách đen?"

Lâm Thiên Vi đè nén lửa giận đang bùng phát, cô lạnh lùng nói: "Còn gọi điện thoại nữa, tôi sẽ kéo số điện thoại di động của cô vào danh sách đen."

Giọng điệu của Quý Vân Tiêu vô cùng dung túng: "Được, chị không quấy rầy em nữa, Thiên Vi, ngủ ngon."

Sau khi dập máy, Lâm Thiên Vi cho rằng mình sẽ trằn trọc, nhưng trên thực tế, cô bước vào mộng đẹp rất nhanh.

Trong giấc mộng có mùi hương hoa anh đào, sơn chi và tiểu thương lan, nữ nhân chân dài ngồi trên một chiếc xe máy, đèo cô rong ruổi trong thành phố, các cô ngồi xuống một bãi cỏ mềm mại, nằm lăn ra, nữ nhân bóc vỏ một viên kẹo cứng hương cam, dùng hàm răng cắn lấy viên kẹo, bóp cằm cô ra rồi đút cho cô.

Còn cô lại vui vẻ chấp nhận.

Đến khi tỉnh lại, Lâm Thiên Vi không còn nhớ rõ chi tiết cụ thể, cô chỉ cảm thấy hình như cô đã mơ thấy Quý Vân Tiêu.

Trong lòng cô có một chút xấu hổ buồn bực, sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm Thiên Vi vẫn kéo số điện thoại của Quý Vân Tiêu ra khỏi danh sách đen.

Hôm nay Quý Vân Tiêu định tiếp tục “giở trò cũ”.

Cô lại nghĩ cách dụ Lâm Viện ra khỏi nhà, nhờ sự giúp đỡ của Kiều Hi mà bước vào biệt thự Lâm gia, chỉ tiếc hôm nay Lâm Viện trở về rất sớm, Quý Vân Tiêu còn chưa kịp rời đi đã bị bắt quả tang.

"Sao cô lại tới đây? Ai cho cô tới! Lập tức cút ra ngoài cho tôi! Nhà chúng tôi không chào đón cô!" Lâm Viện giận tím mặt, không còn dáng vẻ khí chất ưu nhã của ngày xưa.

Quý Vân Tiêu muốn giải thích: "Mẹ..."

Lâm Viện căn bản không chịu nghe, chỉ xô đẩy cô: "Cô đi ra ngoài đi ra ngoài cho tôi! Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe thấy sao? Ai cho phép cô tới nhà chúng tôi giương oai?"

Quý Vân Tiêu sứt đầu mẻ trán.

Sự mâu thuẫn của Lâm Viện đối với cô quá mãnh liệt, cho dù cô có thủ đoạn, lúc này cô cũng không thể dùng được.

Nhưng Quý Vân Tiêu lại không thể rời đi, lúc cô xoay người, một bóng dáng yểu điệu từ từ tiến đến, đứng bên cạnh cô.

Lâm Thiên Vi nói với vẻ lãnh đạm: "Là con cho phép."