Chương 12

Xinh đẹp?

Vì câu nói của Lâm Du Nhiên, Lâm Viện mới nhìn thoáng qua về phía Quý Vân Tiêu.

Lúc này bà mới phát hiện, hôm nay Quý Vân Tiêu thật sự trang điểm rất xuất sắc, đẹp hơn trước kia không ít.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Cho dù nữ nhân này có thay hình đổi dạng, hình tượng và khí chất cũng có nhiều thay đổi, nhưng trên thực tế cô ta vẫn là Quý Vân Tiêu.

Trẻ con không hiểu chuyện mới dễ bị vẻ bề ngoài mê hoặc.

Lâm Viện không vui mà trừng mắt nhìn Quý Vân Tiêu một cái, bà khom lưng sờ đầu Lâm Du Nhiên rồi nói: "Bảo bối cháu tỉnh táo lại một chút, người đó chính là Quý Vân Tiêu, chính là nữ nhân vừa đánh vừa mắng cháu, còn véo cánh tay cháu sưng lên đó, cháu quan tâm cô ta có mặc đẹp hay không làm gì."

Tuy rằng Lâm Viện nói như vậy, nhưng Lâm Du Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào quần áo của Quý Vân Tiêu.

Hôm nay Quý Vân Tiêu mặc một chiếc đầm chiffon điểm xuyết hoa diên vĩ màu tím, đeo đai lưng, chỗ cánh tay thêu hình lá sen, làn váy xếp thành tầng tầng lớp lớp, tạo nên vẻ đẹp uyển chuyển nhẹ nhàng như mộng ảo, lúc cô đi lại, bộ váy càng tỏa ra nét phong tình lay động.

Chiếc váy này không phải là chiếc váy tinh tế đẹp đẽ nhất, nhưng điểm nhấn của nó nằm ở sự mềm mại phiêu dật, rất có tính tương tác.

Quý Vân Tiêu chú ý tới ánh mắt của người bạn nhỏ, cô liền giơ cánh tay lên chào hỏi với cô.

Lâm Du Nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy rõ gương mặt của Quý Vân Tiêu, trong ánh mắt trong sáng thuần tịnh phủ đầy vẻ mờ mịt.

"Du Nhiên!" Lâm Viện tức muốn hộc máu, "Sao cháu lại nhìn cô ta, chúng ta phải tránh khỏi nữ nhân tâm địa ác độc này xa một chút."

Nói xong, Lâm Viện liền bế Lâm Du Nhiên lên, đưa cô bé đi, bà không quay đầu lại nữa mà đi thẳng về phía trước.

Cô bé gục đầu trên vai Lâm Viện, đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn Quý Vân Tiêu, Quý Vân Tiêu thấy thế, liền làm động tác wink với cô bé, cô cầm vạt váy lên, cho cô bé xem họa tiết hoa diên vĩ màu tím tinh tế động lòng người trên vạt váy.

Trong nháy mắt, đôi mắt của Lâm Du Nhiên sáng rực lên.

Đáng tiếc, rất nhanh sau đó, Lâm Viện đã bế cô bé biến mất trong đám người.

Xem ra phải tìm cơ hội khác thôi, Quý Vân Tiêu nghĩ.

Sau khi về đến nhà, Lâm Viện vẫn còn tức giận, liền gọi điện thoại cho Lâm Thiên Vi.

"Vi Vi, không phải con đã nói, con sẽ ly hôn với Quý Vân Tiêu thật nhanh sao?"

"Vâng," Lâm Thiên Vi lạnh nhạt nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ba tháng sau con sẽ ly hôn."

"Ba tháng?" Lâm Viện nghe thấy mà hoa dung thất sắc: "Sao lại phải lâu như vậy?"

"Tình huống có chút phức tạp, hôm khác con sẽ nói với mẹ," Lâm Thiên Vi nhìn thấy ly cà phê trong tay người đang đi tới, cô hơi nhấp môi dưới, nhẹ giọng nói: "Con phải mở cuộc họp, con cúp trước đây."

Cô trở về bàn làm việc một lần nữa, lúc này, Quý Vân Tiêu đã mang ly cà phê mới pha xong đến.

"Lâm tổng, mời dùng."

Lâm Thiên Vi duỗi tay nhận lấy, nhưng Quý Vân Tiêu không biết là cố ý hay vô tình, đầu ngón tay của cô ấy nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay cô.

Một dòng điện tê tê dại dại truyền đến từ chỗ làn da tiếp xúc, tay của Lâm Thiên Vi run lên, ngay sau đó cô lại có chút bực bội, liền dùng lời lẽ chính nghĩa để cảnh cáo: "Không được tán tỉnh tôi."

Quý Vân Tiêu nhướng đuôi lông mày lên: "Chị tán tỉnh em như thế nào?"

Lâm Thiên Vi liếc xéo cô một cái, không nói chuyện.

Quý Vân Tiêu liền dỗ dành: "Đừng nóng giận, thử xem cà phê lần này có hợp với khẩu vị của em không."

Lâm Thiên Vi lạnh lùng nói: "Không có tâm tình."

Cô buông ly cà phê xuống, chỉ nhìn bộ váy lụa họa tiết hoa diên vĩ của Quý Vân Tiêu, sau đó cô không nhịn được liền nói: Cô làm gì mà phải ăn mặc lòe loẹt lộng lẫy như vậy?"

Quý Vân Tiêu không nhịn được mà bật cười: "Đi gặp mẹ của chúng ta và Du Nhiên, chị đương nhiên phải trang điểm kỹ một chút nha."

Quý Vân Tiêu nói, vừa làm nũng vừa oán giận: "Nhưng mẹ vẫn còn thành kiến rất lớn với chị, bà ấy căn bản không cho chị tiếp xúc với Du Nhiên, chị nên làm gì bây giờ?"

Cô đi đến trước mặt Lâm Thiên Vi, dùng ngón út câu lấy ngón út của Lâm Thiên Vi, kéo dài âm điệu: "Lâm tổng thật sự không giúp chị nghĩ biện pháp một chút sao?"

Lâm Thiên Vi giống như bị phỏng, cô hoảng loạn rút tay về.

Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Tôi sẽ không giúp cô, cô phải tự mình nghĩ cách."

Quý Vân Tiêu than nhẹ: "Thật lạnh nhạt nha."

Lâm Thiên Vi mặt không biểu cảm: "Tôi chính là một nữ nhân lạnh nhạt như vậy, bây giờ mời cô đi ra ngoài."

Theo lý thuyết, cô không nên để Quý Vân Tiêu bước vào văn phòng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Quý Vân Tiêu, cô lại không khống chế được mà mềm lòng, cuối cùng mơ mơ hồ hồ mà cho phép cô ấy bước vào trong văn phòng.

"Chị đi nhé?" Quý Vân Tiêu chào tạm biệt cô.

"Không tiễn." Lâm Thiên Vi cúi đầu, không nhìn cô ấy.

Quý Vân Tiêu lại chào tạm biệt lần nữa, sau đó cô liền đi ra ngoài, cuối cùng Lâm Thiên Vi cũng dịch chuyển tầm mắt.

Khi bóng dáng xinh đẹp kia biến mất, cô phải cảm thấy nhẹ nhàng mới đúng, nhưng trên thực tế thượng, Lâm Thiên Vi chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, có cảm giác buồn bã nói không nên lời.

Hình như cô không nỡ để Quý Vân Tiêu rời đi.

Nhưng Lâm Thiên Vi không muốn thừa nhận chuyện này.

Rất nhanh, Lâm Thiên Vi đã bước ra khỏi cảm xúc khác thường, cô bắt đầu lao vào công việc bận rộn một lần nữa, nhưng ở một nơi khác trong thành phố, Lâm Viện sứt đầu mẻ trán lại gọi Kiều Hi tới.

Lâm Viện vẫn không hiểu vì sao Lâm Thiên Vi không chịu ly hôn, bà muốn hỏi Kiều Hi một chút, xem cô ấy có biết chuyện gì đã xảy ra hay không.

Nhưng Kiều Hi cũng không thể nói rõ nguyên nhân.

Lâm Viện nhớ lại cảnh tượng ban ngày, bà nhíu mi nói: "Quý Vân Tiêu thật sự không giống lúc trước, có lẽ cô ta đã thuê được một stylist rất giỏi, thay đổi cả về hình thể và phong cách."

Kiều Hi không thể đánh giá, cô chỉ nghe nói Quý Vân Tiêu không giống lúc trước, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa gặp Quý Vân Tiêu “không giống lúc trước” kia.

Lâm Viện càng nghĩ càng cắn răng: "Cháu chưa nhìn thấy mà thôi, hôm nay cô ta trang điểm như một tiểu hồ ly tinh, cô thật sự sợ rằng Vi Vi sẽ bị cô ta mê hoặc, mà không bằng lòng ly hôn."

Quý Vân Tiêu giống tiểu hồ ly tinh?

Lâm Viện sốt ruột: "Nên làm gì bây giờ, Tiểu Hi, cháu biết đấy, cô hoàn toàn không thể chịu đựng để nữ nhân vừa ác độc vừa xấu xa đến mức không thể gặp người như Quý Vân Tiêu làm vợ của Vi Vi được nữa."

Lâm Viện nói: "Tiểu Hi, cháu phải giúp cô."

Kiều Hi hỏi: "Cháu nên giúp cô như thế nào đây?"

Cô rất chán ghét Quý Vân Tiêu, cô cũng muốn Lâm Thiên Vi lập tức ly hôn với Quý Vân Tiêu, nhưng suy nghĩ của Lâm Thiên Vi ý không phải là thứ cô có thể điều khiển được.

Lâm Viện thử kiến nghị: "Cô không khuyên được Vi Vi, hay là cháu hãy khuyên nhủ con bé?"

Kiều Hi bất đắc dĩ buông tay: "Không phải cháu chưa từng khuyên, nhưng vô dụng."

Lâm Viện đau đầu: "Để cô nghĩ lại."

Nhưng trong chốc lát, bà không thể nghĩ được biện pháp gì hữu dụng.

Sau khi rời khỏi biệt thự Lâm gia, Kiều Hi ngày càng tò mò với Quý Vân Tiêu hiện tại.

Lâm Thiên Vi nói cô ấy hoàn toàn khác với trước kia, Lâm Viện lại nói cô ấy giống một hồ ly tinh, như vậy rốt cuộc bây giờ Quý Vân Tiêu trông như thế nào?

Kiều Hi quyết định phải tìm thời gian gặp mặt Quý Vân Tiêu.

Ngày mai cô còn phải tham gia tiệc tối xa xỉ dành cho lãnh đạo cấp cao của một nhãn hàng nào đó, phỏng chừng là không có thời gian rảnh, chi bằng để ngày kia vậy.

Kế hoạch của Kiều Hi rất tốt, nhưng không ngờ rằng ngày hôm sau, Quý Vân lại trực tiếp xuất hiện trước cửa nhà cô, quấy rầy tất cả kế hoạch của cô.

"Cô là... Quý Vân Tiêu?" Kiều Hi thiếu chút nữa đã không nhận ra cô ấy.

Quý Vân Tiêu mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may lưu loát, bên trong là vòng eo mảnh khảnh ẩn hiện đằng sau đai lưng, phối hợp với quần dài màu đen thuần thời thượng, tóc đã búi hết lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp bắt mắt, cô chỉ đứng đó đã có thể thu hút được ánh nhìn của người khác.

Kiều Hi nhìn đến ngây người.

Quý Vân Tiêu mỉm cười với cô: "Tôi là Quý Vân Tiêu."

Lúc nghe nói Kiều Hi cũng ở thế giới này, Quý Vân Tiêu liền rất kinh ngạc, dù sao trong cuốn tiểu thuyết "Mật ái ngọt sủng" không hề có nhân vật Kiều Hi, cô cũng từng nghi ngờ, có phải Kiều Hi cũng giống cô hay không, họ đều bị xuyên đến đây, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Dù sao sự khϊếp sợ trong mắt Kiều Hi quá rõ ràng, cô ấy thật sự không quen biết Quý Vân Tiêu ở một thế giới khác.

Người vốn rất quen thuộc nay đột nhiên trở nên xa lạ, Quý Vân Tiêu cũng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng giờ phút này cô không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy.

Cô vào thẳng vấn đề: "Kiều Hi, tôi cần cô giúp tôi một việc."

Kiều Hi lấy lại tinh thần, nghe thấy câu này liền có chút tức giận: "Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?"

Chỉ dựa vào việc cô trở nên xinh đẹp sao?

Không thể không nói, Quý Vân Tiêu bây giờ thật sự khác hoàn toàn so với trước kia.

Nhưng cô không hề giống hồ ly tinh trong miệng Lâm Viện, ngược lại cô giống một ngự tỷ vừa giỏi vừa ngầu.

Kiều Hi nghĩ tới cái gì, nháy mắt đồng tử liền phóng đại.

Bởi vì cô bỗng nhiên cảm thấy, Quý Vân Tiêu trước mắt thật sự có thể làm 1, Lâm Thiên Vi làm 0.

Vi Vi nhà các cô sẽ không thật sự bị đè chứ?

Kiều Hi đang suy nghĩ miên man, Quý Vân Tiêu lại nói đến chuyện của Du Nhiên: "Mấy giờ nữa, cô sẽ phải tham gia một buổi tiệc tối công khai dành cho các lãnh đạo cấp cao đúng không?"

Kiều Hi khoanh cánh tay, cảnh giác mà đánh giá cô: "Đúng thì sao? Cô lại định giở trò gì nữa?"

Giọng điệu và thái độ của cô ấy thực sự không tốt, nhưng Quý Vân Tiêu không để tâm, cô chỉ cười như không cười mà nói cho cô biết một tin tức: "Theo tôi được biết, đêm nay, người liên tục tranh giành cao thấp với cô, tiểu hoa của giới giải trí Trình Chỉ Y cũng sẽ tới."

Quý Vân Tiêu chậm rì rì nói: "Hơn nữa cô ta còn chuẩn bị bộ lễ phục giống y như đúc bộ lễ phục của cô."

Kiều Hi kinh ngạc vô cùng: "Sao có thể?"

Quý Vân Tiêu hỏi lại: "Sao lại không thể?"

Kiều Hi không muốn tin tưởng, cô truy hỏi: "Cho dù như vậy, thì làm sao mà cô biết được?"

Quý Vân Tiêu trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ: "Điều tra nha."

Cô xoay người, mở cửa xe ngồi xuống ghế lái, rồi mở cửa sổ xe xuống nói với Kiều Hi: "Lên xe, không phải cô muốn đến phòng làm việc của Eilene lấy bộ lễ phục kia sao?"

Kiều Hi không hiểu: "Chuyện này mà cô cũng biết?"

Quý Vân Tiêu cười một cái, không bày tỏ ý kiến.

Kiều Hi mang theo sự nghi hoặc vô cùng mà ngồi xuống ghế sau, rồi lấy di động ra nhắn tin cho Lâm Thiên Vi: [Vi Vi, cậu đã nói những chuyện đó cho Quý Vân Tiêu sao?]

Lâm Thiên Vi: [?]

Lâm Thiên Vi: [Chuyện gì?]

Kiều Hi: [Chuyện mình sẽ tham gia tiệc tối, hơn nữa sẽ đến chỗ của Eilene để lấy lễ phục.]

Lâm Thiên Vi: [Mình không nói.]

Vậy rốt cuộc tại sao Quý Vân Tiêu lại biết được?

Eilene là stylist nổi tiếng khắp trong ngoài nước, rất đắt hàng, rất nhiều minh tinh muốn cô tạo hình cho đều phải xếp hàng, Kiều Hi hoàn toàn phải dựa vào mối quan hệ trong nhà mới có thể liên hệ với Eilene, nhưng dù vậy, thái độ của Eilene đối với cô vẫn không mặn không nhạt như cũ.

Nhưng khi Quý Vân Tiêu bước vào phòng làm việc, Eilene lại tự mình tiến lên nhiệt tình chiêu đãi, còn cười tươi như hoa: " Tiêu Tiêu thân yêu của tôi, rốt cuộc cô cũng tới rồi!"

Kiều Hi: "?"

Tình huống này là như thế nào?

Quý Vân Tiêu trò chuyện với Eilene rất tự nhiên, rồi nói đến bộ lễ phục của Kiều Hi, Quý Vân Tiêu nói: "Tôi muốn sửa một vài chi tiết trên bộ lễ phục."

Kiều Hi lập tức cự tuyệt: "Không được! Lễ phục của tôi sao có thể để cô sửa linh tinh được?"

Eilene vô cùng kinh ngạc: "Tiêu Tiêu tự tay sửa lễ phục cho cô, có chuyện tốt như vậy mà cô lại cự tuyệt?"

Kiều Hi: "???"