Hắn vào phòng tắm thay đồ, tưởng nghỉ ngơi nhưng là Cố Dạ Bạch vẫn chưa ăn gì a. Nghĩ vậy hắn liền đi đến phòng bếp, tủ lạnh chỉ toàn rau, nàng chắc là ăn kiêng đi. Làm salad trộn là tốt rồi
Làm xong, hắn lấy salad cho vào dĩa, lấy thêm ly nước cam cho nàng, rồi gõ cửa phòng nàng:
"Ta có thể vào sao"
"Có thể"
Hắn nhìn thấy nàng yêu mị ngồi trên bàn làm việc với chiếc váy mỏng kia, hắn suýt chảy máu mũi rồi a, giả vờ không quan tâm, không lạnh không nóng nói:
"Ngươi ăn đi, nếu ngươi cảm thấy ta làm không được sạch sẽ có thể không ăn, ta sẽ đi mua cái khác"
"Bây giờ còn chỗ bán sao? Ta ăn một chút cũng không thể chết"
"Ta về phòng, ngủ ngon"
Cố Dạ Bạch lúc nãy nghe động tĩnh bên ngoài, hé mở cửa thì nhìn thấy hắn đang chăm chú mà thái rau, rồi trộn một cách điêu luyện, hắn đây là đang làm cho nàng sao, nghĩ lấy lòng nàng sao, hắn đừng tưởng!
Quả nhiên là cho chính mình, nhưng là nàng thấy hắn dùng kia tinh xảo khuôn mặt, lạnh lùng nhìn nàng, còn nói cái gì không sạch sẽ, hắn còn nhớ câu nàng nói lúc chiều ở công ty sao? Nàng rất khó chịu khi hắn không còn ôn nhu, ánh mắt cũng không có nhiệt độ đối với nàng. Như vậy thì tốt, nàng sẽ không lo hắn lại làm cái gì nàng. Nghĩ vậy nhưng tâm không ngăn được co lại
Âu Thần về phòng, hắn hạ quyết tâm theo đuổi nàng, mặc kệ nàng có nghĩ hắn như thế nào, hắn vẫn là làm theo lời hắn nói trước kia, che chở tốt nàng. Nghĩ nghĩ liền ngủ thϊếp đi
Sáng hôm sau, hắn cố tình dậy thật sớm, đi mua nguyên liệu để làm cho nàng bữa sáng, hắn về thì vẫn thấy phòng nàng đóng, hắn nghĩ nàng là còn ngủ đi, nhưng hắn đâu biết nàng đã dậy từ sớm khi nghe thấy tiếng mở cửa, nàng giấc ngủ vốn rất thiển. Cố Dạ Bạch đã xuyên tốt quần áo, nàng đang ngồi trang lại khuôn mặt mất ngủ kia, thì nghe tiếng hắn:
"Ngươi dậy đi, ta đã làm tốt buổi sáng" hắn hôm nay nấu cho nàng bánh phở a
Khoảng vài phút sau, nàng mở cứa hướng phòng bếp đi đến, thấy trên bàn là một tô phở thơm nức mũi, lại còn tờ note: chúc ngon miệng, nàng ánh mắt dịu dàng chính nàng cũng không nhận ra a
Hắn còn có gì không làm được đây? Hắn nấu món gì nàng ăn cũng đều rất ngon, giống như salad hôm qua, đều hảo!
Cửa phòng hắn mở ra, bộ vest đen như hôm qua, nhưng là hắn không có đeo carvat, mà mở đi một nút áo sơ mi đen, kia hoàn hảo xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ chết người a
"Ngươi không dùng bữa sao?"
"Lúc nãy ta tranh thủ lúc ngươi chưa thức, đã ăn rồi"
"Tốt, đi thôi" hắn là cái thứ nhất nam nhân thức như vậy sớm chỉ để nấu cho nàng bữa sáng, cái thứ nhất người dù rất mệt mỏi nhưng nhớ tới nàng chưa ăn gì, lần đầu gặp hắn, cũng là hắn đích thân xuống bếp nấu cho nàng. Nàng muốn trốn tránh!
Hắn vẫn như vậy ga lăng, đi trước nàng, mở cửa cho nàng, nhưng hắn không có giống lần trước đưa tay che đầu nàng. Nàng không phải không thích hắn làm vậy sao, sao bây giờ lại đi khó chịu chứ
Mọi việc cứ như vậy xảy ra hàng ngày, hắn luôn luôn ôn nhu, quan tâm chăm sóc nàng, bị nàng mắng nhưng vẫn mặt dày tươi cười, chịu đựng nàng, nàng làm sao có thể không động tâm trước hắn đây. Lần trước, nàng bí mật điều tra hắn nhưng cái gì cũng không tra ra, ngoài cái tên, ân có lẽ nữ nhân đứng sau hắn quá mức vĩ đại đi ( đúng a, nhưng nữ nhân đó là mẹ hắn!)
Nếu hắn không phải là một tiểu bạch kiểm, có thể hay không nàng đã tiếp nhận hắn, bất quá baba nàng cũng sẽ không để cho nàng đến với một tên vệ sĩ tầm thường như hắn, mặc dù ba nàng rất yêu chiều nàng, nhưng ba vẫn là người gia trưởng, độc đoán, ông luôn quan tâm đến chuyện môn đăng hậu đối a