Sau khi Lâm Tĩnh đi ra, Cố Dạ Bạch nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, mở cửa ra vừa định quát thì thấy một màn thân mật này, nàng không hiểu tại sao khi thấy hắn như vậy ôn nhu đối với nữ nhân kia, còn nữ nhân mặt đỏ ửng chăm chú nhìn hắn thì nàng lại rất phẫn nộ, chắc là do hắn vừa mới tới, lại bày ra trò câu dẫn người trong công ty nàng a. Nàng giả vờ hỏi:
"Có chuyện gì ở đây vậy? Âu Thần ngươi đi lâu là vì lý do này sao"
Hắn ngẩng mặt lên, nàng hẳn là hiểu lầm đi, còn Lâm Tĩnh thì giật mình, che dấu ánh mắt lúc nãy, hắn lên tiếng giải thích:
"Ta vì sợ ngươi đói, nên mới vội vàng bất cẩn đυ.ng phải người này, hơn nữa còn làm bỏng người ta a"
Lâm Tĩnh thấy ánh mắt nữ vương nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nói:
"Đúng vậy thưa tổng tài, bây giờ ta không sao rồi, ta đi làm việc tiếp đây" Lâm Tĩnh một mạch đi vào thang máy, như đang che giấu điều gì vậy
Thấy hắn nhìn Lâm Tĩnh đi khuất, ngọn lửa trong lòng càng lớn, nhận ra đều bất bình thường, hắn cầm lấy điểm tâm rồi vội đi theo nàng, vừa vào thì nghe tiếng quát mắng:
"Ngươi đây là đi làm hay đi dụ dỗ người khác, đừng tưởng ngươi tướng mạo như thế xuất chúng thì muốn làm gì thì làm"
"Ngươi nói vậy là ý gì?"
"Ngươi ngu ngốc hay giả vờ không hiểu đây, cần ta giải thích sao"
"Không cần, ta đã hiểu" hoá ra trong mắt ngươi ta chính là như vậy sao, đi dụ dỗ người khác sao? Ngươi xem ta là loại người gì đây
Thất vọng, giống như lúc hắn đưa nàng về vậy, thậm chí còn hơn đâu, hắn đem đồ ăn đưa tới, che giấu đi thất vọng
"Ngươi ăn đi, để nãy giờ chắc là cũng bớt nóng"
"Ta không ăn, ngươi đem vứt đi"
Hắn đứng nhìn nàng, không hề nhấc chân lên, đây là người mà kiếp trước hắn nói sẽ bảo vệ hay sao, là người mà làm hắn rung động ở kiếp này đây sao?
"Ta nói ngươi đem vứt, ngươi không nghe sao"
Hắn cười nói:
"Ta là vệ sĩ cho ngươi, chứ không phải người hầu"
Nghe hắn trả lời, nàng đã muốn bốc hoả, tự tay đem kia điểm tâm mà nữ nhân khác động vào, vứt thẳng vào trong thùng rác trong ánh mắt chăm chú của hắn.
Hắn tự giễu cười, hắn chính là ảo tưởng có thể theo đuổi nàng đi, hắn tưởng đi ra ngoài, hắn không nghĩ nhìn thấy người này, đi tới cửa thì nghe tiếng người nọ:
"Ngươi đây là đi đâu? Ta cho phép ngươi đi sao?"
"Ta tưởng về lấy đồ, một lát tan tầm sẽ cùng ngươi về nhà"
"Không cần, lát nữa ta sẽ đi cùng ngươi"
Hắn đường đường là một thiếu tướng, vì nàng hắn chấp nhận làm một tên vệ sĩ trong khi nếu hắn không nhận thì hắn cũng sẽ là đội trưởng, bây giờ muốn đi đâu cũng phải xin phép a
"Hảo" gương mặt hắn không chút biến chuyển nào, "ta có thể ra ngoài đứng sao, ta nghĩ hóng mát"
Nàng nhìn kia gương mặt lãnh đạm, lên tiếng nói
"Không thể"
Lúc nãy khi nàng nói câu kia, nàng thấy hắn ánh mắt tổn thương, nàng không thể bị hắn lừa nhưng là nàng thật sự thấy hắn thất vọng nhìn nàng, khi nhìn thấy hắn chuẩn bị rời khỏi, tâm nàng nhảy dựng lên, muốn giữ hắn lại nhưng lời thốt ra lại trái ngược với tâm nàng, hắn quay lại, ánh mắt đã biến mất hết thảy sự thất vọng mà là nụ cười, không lẽ nàng nhìn lầm sao, không thể a
Rồi hắn đem điểm tâm đến trước mặt nàng, ôn nhu bảo nàng ăn, nàng nhớ đến điểm tâm này đã đυ.ng phải Lâm Tĩnh, cơn lửa vừa nén xuống lại trổi dậy, nàng bảo hắn đem vứt, hắn cái gì cũng không có làm, sau đó hắn nói hắn không phải người hầu cho nàng, sự tức giận lên đến đỉnh điểm, nàng nhẫn tâm đem kia đồ ăn cho vào sọt rác, tiếc là nàng không biết vì chạy đi mua đồ ăn sáng cho nàng mà áo sơ mi hắn phần lưng ướt đẫm, vì sợ nàng phát hiện nên hắn khoác thêm áo vest, mặc dù rất nóng, nàng một chút cũng không biết lúc nàng đem vứt điểm tâm, hắn cỡ nào bi thương, cỡ nào thất vọng.
Hắn dùng giọng lãnh đạm đối nàng, hắn nói hắn muốn ra ngoài đứng để hóng mát, nhưng nàng lại nghĩ là hắn muốn đi tìm cái kia trợ lý - Lâm Tĩnh
Hắn lặng lẽ đi đến phía sau nàng, đứng nhìn nàng, nàng thật sự rất đẹp, nàng hôm nay xuyên một chiếc váy ôn sát thân thể, lộ ra thân hình đồng hồ cát. Hắn không biết vì cái gì hắn lại thích nàng trong khi cả nàng và Bạch Tử Hoạ đều rất quyến rũ, câu người, nàng luôn đối hắn lãnh đạm, còn Bạch Tử Hoạ thì lại rất ôn nhu. Nếu hắn biết câu trả lời, có lẽ hắn sẽ không còn thích nàng
Giờ tan tầm cũng đến, hắn im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng hỏi:
"Đi xe ta hay xe ngươi a"
Nàng nghĩ hắn xe không biết có bao nhiêu nữ nhân từng ngồi qua, nàng liền thấy ghê tởm
"Đương nhiên là xe ta, ta không thích đồ không sạch sẽ"
Lần này ngươi thật sự quá đáng, Cố Dạ Bạch, ngươi có thể nói cho ta vì cái gì ngươi 5 lần 7 lượt đối ta lãnh đạm, đồ ăn ta cho ngươi mua ngươi một chút cũng không thèm đυ.ng, bây giờ lại nói ta xe bẩn, vì cái gì?
Hắn nghẹn đắng cổ, nhận lấy kia chìa khoá, hắn biết nàng là tổng tài, còn hắn chỉ là một tên vệ sĩ, như thế nào lại ngồi phía trước đâu, vì vậy hắn mở cửa xe cho nàng, hắn luôn luôn như vậy thân sĩ, đưa tay lên che nàng đầu khỏi khung cửa nhưng hắn không nghĩ nàng cư nhiên gạt tay hắn xuống. Hảo, ngươi không thích gì, ta từ nay đều sẽ không làm
Đến nơi hắn ở, nàng không lên cùng hắn, chắc là do nơi đó không sạch sẽ giống như hắn xe đi. Hắn nhanh chóng thu xếp đồ đạc, cho vào vali, hắn đồ đạc cũng không ít, kia vali chỉ chứa được vài bộ vest, áo thun, quần short, còn đồng hồ, giày dép chắc chuyển đến sau đi.
Hắn kéo vali xuống cho vào cóp xe rồi lái đến khu căn hộ nàng ở. Chạy lại mở cửa, Cố Dạ Bạch đi thẳng vào nhà, không hề cho hắn một cái liếc mắt, hắn lắc đầu cười khổ, hoá ra chính mình như thế để nàng chán ghét. Hắn cởi giày mang dép vào, nơi này màu chủ đạo là màu gỗ, nhìn rất sang trọng, hắn không thấy nàng, chắc là vào phòng nghỉ ngơi đi, nàng vẫn chưa nói cho hắn phòng ở đâu.
Khẽ thở dài, hắn cởϊ áσ vest đặt trên ghế, áo sơ mi xắn lên đến khuỷa tay, tháo cảvat rồi giải khai hai nút áo lộ ra mê người xương quai xanh, cơ bắp lúc ẩn lúc hiện. Đợi lâu không thấy nàng ra, hắn mệt mỏi ngủ thϊếp đi trên sopha
Cố Dạ Bạch lúc này đã tắm xong, nàng là đang xuyên áo ngủ a, thân hình chứ s lúc ẩn lúc hiện dưới kiện áo kia, nghe bên ngoài không có tiếng động tĩnh, mới nhớ tới nàng chưa nói cho hắn phòng a
Mở của đi ra, nàng thấy hắn đang ngủ ngon trên ghế sopha, cảm thán: Ngươi ngủ cũng rất soái, bất quá ta chính là ghê tởm việc ngươi làm, vội lay hắn dậy:
"Phòng ngươi ở kế bên phòng ta, ngươi vào phòng đi "
Hắn nhẹ gật đầu, rồi kéo vali vào phòng, để lại cái áo khoác ở ngoài, Cố Dạ Bạch cầm lên, mùi trà xanh thơm ngát tràn vào cánh mũi, rất dễ chịu, áo này là hàng hiệu a, làm vệ sĩ thì lấy đâu ra tiền để mua cái này đây, hắn xác thực là kẻ bám váy đàn bà để sống!