Chờ Phong Nhan nấu ăn xong, hai người ngồi ăn cơm, nàng hỏi Giải Âm: “Mỹ nhân, chúng ta ở chỗ này 2 ngày rồi đi tiếp nhé?”
Giải Âm ừ một cái: “Được.”
Không nghĩ tới Giải Âm đồng ý dứt khoát như vậy, Phong Nhan hơi khó hiểu: “Cô không nóng lòng đi đến căn cứ trung tâm à?”
Giải Âm cười nhìn nàng: “Tại sao phải nóng lòng?”
Phong Nhan: “Báo thù đó.”
Nói xong thì Phong Nhan lập tức hối hận, nàng chớp mắt, cẩn thận nhìn Giải Âm.
Giọng điệu của Giải Âm vẫn bình tĩnh, môi còn mang theo nụ cười: “Không gấp, có thể bây giờ dị năng của bọn họ đã lên cấp 4, đại khái tôi cần phải mạnh hơn nữa.”
Thình lình được khen bởi Giải Âm làm Phong Nhan ho một cái, nàng rất muốn nói cho Giải Âm biết bây giờ kẻ thù của cô mới bằng cấp mới cô thôi, cô quá xem trọng họ rồi. Nàng nghĩ rồi hâm mộ liếc nhìn Giải Âm, cái dị năng này đúng là lỗi game.
Thấy Phong Nhan nhìn chằm chằm vào bản thân, Giải Âm nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Phong Nhan hoàn hồn, oán hờn nhìn nàng nói: “Tôi thấy ngoại trừ dạy cô nấu ăn thì còn phải dạy cô lái xe nữa.”
Giải Âm lập tức hiểu tại sao Phong Nhan lại nói muốn nghỉ ngơi 2 ngày, bởi vì nàng đã lái xe 1 tuần liên tục.
Nhưng cuối cùng cả 2 người chỉ ở lại 1 ngày rồi đi, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, lãnh đạo của căn cứ Trục An dẫn theo 3 người hôm trước mà bọn cô gặp, muốn khuyên 2 người ở lại căn cứ Trục An.
Bởi bây giờ đã xuất hiện tang thi cấp 3 cao giai xung quanh đây, mà 2 người bọn cô đều là dị năng giả cấp 3 trung giai.
Nhưng ở lại thì không có khả năng ở lại, hơn nữa con tang thi cấp 3 cao giai kia đã chết, ít nhất là căn cứ Trục An bây giờ đã an toàn, còn về sau tang thi trưởng thành thì dị năng giả cũng đang trưởng thành.
Cho nên sau khi từ chối uyển chuyển thì Phong Nhan và Giải Âm lập tức rời khỏi căn cứ Trục An, đương nhiên còn mang theo bản đồ đến căn cứ trung tâm do 3 người kia đưa cho.
........
“Giải Âm, áaaaaaa, cô lái chậm thôi!!!” Phong Nhan: “Sắp đυ.ng vào cây rồi, tránh ra tránh ra mau lên!!!”
Sau khi rời đi căn cứ Trục An mấy người, Phong Nhan liền nói ra ý tưởng muốn dạy Giải Âm lái xe, nghĩ đến Phong Nhan luôn lái xe 1 mình thực sự không ổn nên cô đồng ý. Nhưng bây giờ nghe Phong Nhan lải nhải liên miên làm Giải Âm thật sự không chịu được nói: “Cậu câm miệng đi!”
Phong Nhan bị nạt thì hoảng sợ, lập tức im miệng không dám phát ra tiếng. Ngay sau đó Giải Âm phanh xe dừng lại.
Phong Nhan đi lên phía trước kiểm tra, khoảng cách còn 1 mét trước khi đυ.ng phải cái cây kia, lập tức chột dạ ho khan vài cái.
Sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Giải Âm: “Xuống xe, tự cậu lái!”
Phong Nhan oan ức ừm một cái, chờ đổi vịt xong thì lại uất ức nói: “Mỹ nhân à, cô lái xe nhanh quá, tôi sợ.”
“...”
Giải Âm lập tức cảm giác trán cô nổi lên vài cái gân xanh, đừng nói tới việc cô lái cũng không quá nhanh: “Cậu là con trai, còn sợ hơn cả tôi???”
Con trai thì sao? Là nam giới thì không được phép sợ à? Huống chi tôi có phải con trai đâu!!! Bộ cô không biết con gái là để yêu thương à???
Thôi được rồi, dù sao trong mắt Giải Âm thì nàng vẫn là giới tính nam, không cần thương tiếc.
Phong Nhan uất ức, nhưng Phong Nhan không nói, chỉ dám hừ nhỏ một cái.
Giải Âm nghe cách giận dỗi mà không dám nói, tiếng hừ còn có chút trẻ con, lập tức bất đắc dĩ thở dài, cũng không nhịn được mà hơi cười. Cô nghĩ đến lúc bản thân vừa tỉnh lại, khi đó Phong Nhan giả vờ ngầu và đẹp trai, ngược lại với bây giờ. Khóe môi cô càng cong lên thêm, thật là càng ngày càng thích giận dỗi và làm nũng.
Nhưng cũng khiến người ta cảm thấy an toàn và đáng tin cậy.
Giải Âm nghiêng đầu liếc nhìn Phong Nhan, lại nghe thấy tiếng hừ uất ức của nàng lần nữa, cô cong mắt cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của Giải Âm, Phong Nhan còn tưởng cô đang cười nhạo mình nhát gan, nàng lập tức thẹn quá hóa giận: “Không cho cười!”
Giải Âm: “Ừm um um, không cười.”
Phong Nhan: “...”
Cứ cảm giác bản thân bị đối xử như trẻ con.
Vốn dĩ còn định nạt Giải Âm vài câu, nàng nghiêng đầu nhìn mới thấy cô đã nhắm mắt lại, bộ dạng buồn ngủ.
Không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ.
Phong Nhan lập tức giận dỗi đến phồng má, nhưng vẫn yên tĩnh không nói gì thêm.
Giải Âm nhắm mắt lại đang nghĩ đến, nếu lúc thì tỉnh dậy không có Phong Nhan bên cạnh mà lẻ loi 1 mình, chắc bản thân hôn mê lúc trước tràn đầy thù hận, tỉnh lại chỉ nhớ mỗi việc báo thù trong lòng.
Cho dù bây giờ trong lòng vẫn như cũ khắc ghi việc bị Hứa Trì phản bội, Trác Nịnh tính kế và sự tuyệt vọng lúc suýt bị cưỡиɠ ɧϊếp. Nhưng có Phong Nhan bồi bạn bên cạnh, tính cách không có cực đoan như trong cốt truyện.
Nhưng Giải Âm vẫn còn lo lắng, bởi vì cô không biết rốt cuộc Phong Nhan là ai, cũng không biết khi nào Phong Nhan sẽ rời xa cô, còn chưa bàn đến mặt của Phong Nhan.
Chỉ sợ 1 ngày nào đó Phong Nhan rời đi, Giải Âm sẽ không thể tìm thấy cậu được nữa.
Giải Âm nghĩ, thì ra mới đây thôi mà cô đã tin tưởng vào Phong Nhan đến vậy.