*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Ngữ Băng bị lời nói của Phó Chi Đào làm cho bật cười, nói vậy thì bạn cùng phòng với nàng vẫn còn bình thường, gần đây Mạc Du Tâm đúng là giống như uống lộn thuốc mới làm chuyện này a, nếu là bình thường thì cũng không giống bình thường cho lắm, nhưng mà lại cảm thấy cô giống bây giờ tốt hơn có chút gì đó là con người?
Tô Ngữ Băng lắc đầu, ngược lại mình đã cùng Mạc Du Tâm phân rõ giới hạn rồi, không nên gặp người như vậy quá nhiều, cô ta trở thành thế nào cũng không liên quan gì đến mình.
Diễn đàn trường học hiện tại đã bị đóng rồi, nguyên nhân vì buổi sáng có cảnh sát đến, nên không ai dám post bài nữa, cho nên thấy Mạc Du Tâm thay đổi quá lớn, không ít người chỉ biết nhỏ giọng thảo luận.
Trong số đó còn có bạn cùng phòng của Diêm Phương Bình.
"Á đù, Mạc Du Tâm mặc vậy còn đẹp hơn Omega, tiêu tôi rồi sắp động lòng rồi."
"Ông động lòng thì tác dụng cái chó gì? không nhìn lại mình bộ dạng sao đi? Mạc Du Tâm thế nào cũng không thiếu Omega tìm, ai cần ông, mắc cười quá?"
Diêm Phương Bình nghe các bạn cùng phòng nói chuyện, khớp hàm cắn chặt, dù Mạc Du Tâm có tai tiếng như vậy rồi nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, rốt cuộc là vì sao chứ? sao không ai để ý đến chuyện quan trọng đó là Mạc Du Tâm đã có con chứ? sao mình vẫn bình thường như vậy, tựa như chuyện này nếu mình không nói cũng chả ai quan tâm chứ?
Thật vất vả tan lớp, Mạc Du Tâm cũng xem xong đại khái chương trình Tây Ninh Tư Vấn rồi, nàng quyết định ngày mai sẽ tặng lãnh đạo trường một phần đại lễ dài mặt.
Tan lớp, vì Mạc Du Tâm ngồi ghế ngoài cùng, mấy người bạn cùng phòng với Mạc Du Tâm đứng dậy liền vội vàng thu dọn đồ đạc cho xong, còn chưa kịp đi, thì nghe Mạc Du Tâm nói: "mấy bạn về phòng ký túc hả? cùng nhau đi nha."
Lúc nói chuyện âm thanh Mạc Du Tâm so với bình thường ngọt hơn vài lần, khiến 3 người bạn cùng phòng sợ đến lắc đầu còn nhan hơn.
"Cái đó, vừa rồi học tôi nghe không hiểu, tôi đến thư viện trước, tạm biệt." Lý Tân Khiết dẫn đầu nói trước.
Trần Qua lộ ra biểu tình chợt hiểu, "tôi hẹn bạn ra ngoài đánh bi-a, Giang Thiển tôi nhớ bà vừa mới nói là gọi đồ mang về ký túc ăn, bà mang sách về dùm tôi luôn nha, vậy đi ha, hai người cùng nhau về nha." nói xong vội nhét sách vào tay Giang Thiển.
Hai mắt Giang Thiển đều trợn to, cô cứ vậy bị hai đứa bạn cùng phòng bán đứng? nhìn sách trong tay, hơn nữa lời Trần Qua mới nói cũng đã lấp luôn đường chạy của cô, Giang Thiển chỉ có thể kiên trì cùng Mạc Du Tâm về phòng ký túc.
Giang Thiển thích trang điểm đậm, lại thêm cái váy dài xanh nhạt, vóc người vừa phải, thêm Mạc Du Tâm vào, hai cái Alpha cùng đi khiến không ít người liên tục quay đầu.
Bình thường Giang Thiển đi một mình cũng có người nhìn cô, thần thái cô tự nhiên, nhưng đi cùng Mạc Du Tâm thì cảm giác không ổn lắm, cứ sợ Mạc Du Tâm giở trò, trong lòng luôn phải đề phòng Mạc Du Tâm, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, cô thực sự mệt muốn khóc.
Qủa nhiên cô lại nghe thấy Mạc Du Tâm nũng nịu gọi mình: "Giang Thiển, tối về phòng ký túc bạn ăn gì vậy?"
Biểu tình Giang Thiển suy sụp, nhịn lại cơn tức muốn đánh Mạc Du Tâm một trận, lấy di động mở app lên, đưa cho Mạc Du Tâm. "cô ăn gì chọn đi, tôi mời khách, ăn nói bình thường lại cho lão nương."
"Được rồi, cảm ơn Giang phú bà mời khách." Mạc Du Tâm lập tức đổi giọng nói, cầm di động của Giang Thiển, chọn một phần bún xào, một ly mật đào tứ xuân, trả di động lại cho Giang Thiển, hai món cộng lại chưa tới 30 tệ, ngược lại không phải Mạc Du Tâm tiếc tiền, chỉ là muốn chọc bạn cùng một chút mà thôi, muốn tăng tiến tình cảm với bạn cùng phòng một chút, dù sao nguyên thân cặn bã cũng làm tổn thương các bạn cùng phòng nhiều rồi.
Gia cảnh Giang Thiển vốn tốt, trong nhà có công ty luật, cha mẹ đều là luật sư nổi tiếng ở Tây Ninh thị, nên cô cũng dư dả, vì vậy đối với bạn bè rất là phóng khoáng, thấy Mạc Du Tâm đặt chỉ 30 tệ, liền chọn thêm một phần đồ ngọt, đặt món cho mình xong lúc này mới cất di động.
Mặc dù hiện tại Giang Thiển vẫn chưa muốn thừa nhận, nhưng thực sự mà nói nếu là Mạc Du Tâm trước kia, đừng nói là cho cô chọn món, chỉ cần ở chung thôi cũng đã thấy ghê tởm lắm rồi, nhưng mà từ sâu xa cô cảm giác bạo gan rằng, Mạc Du Tâm đã thay đổi, đương nhiên, ngoại trừ cái tính hay đùa ra.
Hơn 7h bên ngoài báo đồ ăn đến với Giang Thiển, Mạc Du Tâm nghe điện thoại bái liền tự giác nói: "để mình đi lấy cho, không thể để Giang phú bà mời khách không được a." nói rồi mặc bộ đồ ngủ xuống lầu.
Vài phút sau Mạc Du Tâm cầm đồ mang về, rất tự giác đem đồ để xuống cho Giang Thiển, từ cầm phần bún xào và mật đào tứ xuân về bàn của mình, còn hào hứng xem chương trình Tây Ninh Tư Vấn trên laptop.
Bún xào có trộn thịt bò, toàn bộ nhìn đỏ đỏ, mùi cay thơm nức mũi, kết hợp cùng ly mật đào tứ xuân thì quá tuyệt vời luôn.
Đời trước Mạc Du Tâm không thiếu tiền, nhưng ăn uống lại thích lang thang mấy quán ven đường, đừng thấy nó lụp sụp thôi đâu, nhưng mà đồ ăn nấu cũng không thua gì nhà hàng khách sạn.
Giang Thiển chọn cơm bào ngư, thêm 1 ly trà sữa, 1 phần salad sữa chua, hơn nữa còn có 1 phần đồ ngọt, vốn sợ Mạc Du Tâm chọn không đủ, nhưng cũng không muốn để Mạc Du Tâm biết, thẳng thắn cầm đồ ngọt thuận tay để trên bàn Mạc Du Tâm, thấy Mạc Du Tâm nhìn cô, liền mở miệng giải thích: "đừng có hiểu lầm, tại ăn không hết sợ lãng phí thôi."
Mạc Du Tâm cười một cái nói: "ừ, cảm ơn phú bà."
Mấy bạn cùng phòng với cô ai cũng đáng yêu a, sợ mình ăn không no cứ nói thẳng a, còn ngại ngùng đưa đồ cho mình a, chỉ có thể trách nguyên thân cặn bã đang ở trong phúc mà không biết phúc, bạn cùng phòng tốt như vậy cũng không biết quý trọng, nữ chủ và bảo bảo tốt như vậy cũng không cần.
Bên kia, buổi tối Tô Ngữ Băng còn phải đến quán bar bán rượu, liền đem bảo bảo giao cho các bạn cùng phòng chăm sóc, cũng may hiện tại sữa và tả đầy đủ, nếu không buổi tối bảo bảo tè dầm, các bạn cùng phòng phải giặt tả cho bảo bảo, ban đầu nhờ giúp đỡ chăm sóc bảo bảo cũng đã khiến Tô Ngữ Băng rất ngại rồi, chứ nói gì là giặt tã, cũng may hiện tại có không ít tã giấy, vậy cũng đủ dùng một thời gian.
Nàng đến quán bar tìm Lưu Tư Nguyệt, ban ngày Lưu Tư Nguyệt cũng lo lắng cho nàng, còn gọi điện thoại cho nàng.
"Ngữ Băng, bồ không nghỉ ngơi vài ngày sao? chuyện lần trước đúng là dọa người." Lưu Tư Nguyệt nhớ lại chuyện hôm trước mà giờ còn run.
"Không nghỉ được, mấy ngày không đến bán rượu, học kỳ sau mình không đủ đóng học phí, còn có phí sinh hoạt cho bảo bảo nữa, lần trước bảo bảo sinh bệnh nằm viện, mình chỉ có thể vay tiền các bạn cùng phòng, nhưng dù sao họ cũng là bạn bè của mình, không phải có nghĩ vụ cho mình mượn tiền, mình cũng không thể như ký sinh trùng cứ mượn tiền các bạn cùng phòng được, mình phải cố gắng kiếm tiền mới được." Tô Ngữ Băng nói.
Lưu Tư Nguyệt nghi ngờ hỏi: "không phải còn có mami bảo bảo sao? hôm đó mình gặp cô ấy rồi, cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, vì bồ mà đuổi đám người đó đi á."
Tô Ngữ Băng kinh ngạc gấp bội,. Mạc Du Tâm chỉ nói với nàng là nàng uống say thôi, Mạc Du Tâm có đưa nàng đi khách sạn, nhưng không có nói đám người kia là do Mạc Du Tâm đuổi đi, hơn nữa, từ khi nào Mạc Du Tâm lại lợi hại như vậy?
"Đều là Mạc Du Tâm đuổi đi sao? không phải bảo vệ quán bar chúng ta đuổi người đi à?" Tô Ngữ Băng ngưng mi hỏi.
"Không phải, âm thanh trong quán lớn vậy, hơn nữa bảo vệ bình thường cũng sẽ không đến các phòng thuê riêng làm gì, có thể cô ấy nghe thấy tiếng bồ kêu cứu, mình nhớ khi đó cô ấy đến một cước đá văng cửa, cầm chai rượu đổ lên đầu đám kia, còn dạy dỗ bọn họ một trận, còn để cái tên khi dễ bồ uống hết một chai rượu, rồi để bọn họ thanh toán toàn bộ tiền, sau đó mới đưa bồ đi á." Lưu Tư Nguyệt giải thích,
"Thật sự cô ta cứu mình sao? Lúc rời đi cô ta nói gì với bồ?" Tô ngữ Băng lại hỏi.
Lưu Tư Nguyệt gãi đầu một cái, "mình nhớ khi đó có hỏi cô ấy là gì của bồ, cô ấy nói là mami bảo bảo của bồ, mình nói cô ấy là bạn gái của bồ, cô ấy cũng không phủ nhận, mình thấy cô ấy đáng tin, mới để cô ấy đưa bồ đi, Ngữ Băng, không lẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Ngữ Băng lắc đầu, "không có việc gì, nhưng mà, cô ta không phải bạn gái mình, chính xác mà nói là bạn gái cũ."
"Hả? nhưng mình thấy cô ấy rất lo cho bồ nha, thấy bồ bị khi dễ còn khi dễ lại cho bồ á." Lưu Tư Nguyệt còn nói.
Tô Ngữ Băng lắc đầu, "không nói cô ta nữa, đi thôi, chuẩn bị bán rượu."
"Được rồi," Lưu Tư Nguyệt thấy Tô Ngữ Băng không muốn nói chuyện Mạc Du Tâm nữa, liền không lên tiếng nữa.
Bán rượu đến 3h sáng, hôm nay Tô Ngữ Băng tích phần trăm được 280 tệ, nàng nằm ở phòng nhân viên cũng không ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện Mạc Du Tâm cứu mình.
Tình huống hôm đó nàng còn nhớ rõ, khi đó mình bị tin tức tố của Ngụy Sĩ Kỳ khống chế, nàng còn đang trong kỳ cho con bú, nếu thực sự bị đám người kia chà đạp, nàng cũng không còn hy vọng sống tiếp, đám người Ngụy Sĩ Kỳ mắng mình những lời rất khó nghe, nếu không phải Mạc Du Tâm đến như lời nói, chắc là nàng đã bị chà đạp rồi, đến cả Lưu Tư Nguyệt cũng trốn không thoát.
Nhưng nghĩ đến cảnh Mạc Du Tâm bỏ rơi mình, Tô Ngữ Băng lại đau đến cả người thanh tỉnh, khi đó cái thai đã lớn, Mạc Du Tâm còn nói không cần đứa nhỏ này, đòi chia tay với mình, sau đó còn tung tin mình có con hoang, khiến cho mình hoài nghi chính mình, nếu không có các bạn cùng phòng, có lẽ nàng đã không sống được đến giờ.
Lúc mình sinh bảo bảo thì cũng chỉ có mình và các bạn cùng phòng, Mạc Du Tâm cũng không đến xem mình và bảo bảo một cái, thậm chí mình còn chưa hết tháng ở cử đã phải ra ngoài kiếm tiền, thân thể cũng không tốt được.
Nhớ rõ khi đó bảo bảo vừa đầy tháng bị viêm phổi, đó là thời gian tuyệt vọng nhất của nàng, buổi tối mình vừa khóc vừa cùng các bạn cùng phòng cùng nhau đi đón xe, đưa bảo bảo đi khám gấp, hài tử còn nhỏ như vậy đã phải cắm ống truyền dịch trên đầu, mình sao không đau lòng được.