Chương 7

Bùi Tuyết Chi cũng không còn hơi sức để so đo thêm.

Không hiểu sao, đầu óc cô bỗng như bị nhét đầy một đống lộn xộn, cơn nóng của giai đoạn dễ cảm dường như cũng hạ xuống đôi chút.

Cô nhìn alpha trông có vẻ đáng thương trước mặt, “Cô…”

Phó Triều Vân lập tức lùi lại, cô vẫn nhớ ánh mắt mà mỹ nhân nhìn cô khi nãy—trời ơi, ánh mắt đó cứ như muốn nuốt chửng cô vậy!

Đã bảo rồi, thế giới ABO thì alpha cũng chẳng an toàn, cái mạng nhỏ của cô có khi không chịu nổi đâu.

“Cô yên tâm.”

Phó Triều Vân nói với vẻ nghiêm túc, giọng nói thoáng nhẹ nhõm, “Tôi... không làm được đâu~”

---

Bùi Tuyết Chi ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt sáng rực của đối phương.

Bóng đêm không thể che lấp ánh hào quang ấy.

“……”

Chuyện này có gì mà đáng tự hào sao?

—Dĩ nhiên là không.

Lúc đầu, Phó Triều Vân cũng thấy hơi buồn buồn khi phát hiện ra điều này.

Dù sao đây là thế giới ABO, mà cô lại xuyên vào làm một alpha, tất cả ở đây đều rất mới mẻ đối với cô, đặc biệt là chuyện giữa alpha và omega, Phó Triều Vân vừa sợ hãi vừa trông đợi!

Nếu có cơ hội, cô vẫn muốn thử cảm giác đó một lần.

Kết quả là bây giờ, “bốp” một phát, niềm vui bị tước đoạt.

Phó Triều Vân: “……”

Cô chỉ là hơi ngại ngùng chứ không phải hoàn toàn không muốn mà trời ơi!

Nhưng nghĩ lại thì, cũng nhờ vậy mà cô giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Muốn có được thì phải mất đi một chút gì đó… phải không?

Phó Triều Vân tự an ủi mình như vậy, rồi nhìn xung quanh.

Lý ra, trong tình huống này thì việc tốt nhất là cô rời khỏi phòng ngay, dù sao thì chia tay đôi bên cùng vui, xảy ra chuyện gì thì đừng tìm tôi.

Nhưng từ lúc Bùi Tuyết Chi tỉnh lại, Phó Triều Vân liên tục bị cô áp đảo một cách toàn diện, thật là tổn thương lòng tự tôn của alpha, nghĩ lại vẫn thấy hơi tức tức.

Hơn nữa.

Mình đã “không làm được”... khụ, bách độc bất xâm; còn Bùi Tuyết Chi thì đang phát tác giai đoạn dễ cảm, tay chân mềm nhũn, lẽ nào cô ấy có thể nhảy lên để làm hại cô sao?

Sau khi phân tích sức mạnh của mình và đối phương, sự can đảm của Phó Triều Vân dần lớn lên, cô bắt đầu trở nên ngang tàng.

Cô quay đầu, bước vào phòng tắm.

Trong phòng.

Bùi Tuyết Chi trông như không để ý, nhưng sự chú ý của cô vẫn chưa rời khỏi Phó Triều Vân dù chỉ một giây, ngay cả khi chống chọi với cơn nóng của giai đoạn dễ cảm, cô vẫn giữ cảnh giác và sẵn sàng phản công.

Cơn nóng dễ cảm của omega quả thật khó chịu, nhưng loại đau đớn này cô đã chịu đựng vô số lần, kể cả việc chịu đau đớn, dày vò, cô cũng đã quen rồi.

Phòng tắm bỗng có tiếng nước chảy, âm thanh rõ ràng vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.

Bùi Tuyết Chi cúi đầu, gò má như bị phủ một lớp phấn hồng mỏng, nhưng đôi mắt đen láy lại càng sâu thêm.

Chẳng mấy chốc, Phó Triều Vân bước ra.

Bùi Tuyết Chi ngước nhìn.

Ngoài dự đoán của cô, Phó Triều Vân trông vẫn sạch sẽ, thơm tho, ngay cả tóc cũng không thấy ướt chút nào.

Lúc bước vào phòng, Phó Triều Vân đã cởϊ áσ khoác dài, lộ ra chiếc áo len màu nâu đậm bó sát, không đi giày cao gót nhưng đôi chân vẫn thon dài, khiến cả vóc dáng cô trông yểu điệu và quyến rũ lạ thường, đặc biệt mê hoặc lòng người.

Từ xa xa bước tới, Bùi Tuyết Chi có thể ngửi thấy mùi pheromone từ trên người Phó Triều Vân.

Hoặc có lẽ, từ đầu đến giờ cô đã luôn ngửi thấy rồi.

Mùi rượu vang đậm đà, tựa như hương thơm có thể khiến người ta say đắm...

Cô đã ngửi thấy mùi này không biết bao nhiêu lần, nhiều đến mức về sau chỉ cần ngửi thấy mùi rượu vang bình thường cũng khiến cô không kiềm được cảm giác buồn nôn.

Nhưng lần này có điều gì đó khác thường.

Cô vẫn cảm thấy muốn buồn nôn, nhưng đồng thời lại như có thể cảm nhận được chút vị ngọt ngào ẩn giấu trong vị chát đắng của rượu.

Bùi Tuyết Chi tự nhắc mình phải bình tĩnh, nhưng chưa kịp dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn đó thì sự chú ý của cô lại bị thứ trong tay Phó Triều Vân thu hút.

“Phó tiểu thư lại muốn làm gì nữa đây?”

Phó Triều Vân đặt chiếc chậu rửa mặt trong tay xuống... Đúng vậy, chính là một cái chậu rửa mặt, động tác hết sức chân thực, xong việc lại còn liếc nhìn cô một cách kỳ lạ.

“Tạt nước lên cô.” Câu nói đầy quyết đoán.

Bùi Tuyết Chi: “?”

Phó Triều Vân nhận ra đối phương hiểu nhầm, liền vội vàng giải thích, “Không phải trả thù đâu, thật không phải!”

Bùi Tuyết Chi: “……”

Nghe vậy lại càng giống trả thù hơn thì phải.

“Thuốc ức chế mà tôi đặt sẽ còn mất chút thời gian mới tới, tôi nghĩ cứ để cô ở trong tình trạng này mãi cũng không ổn, nhỡ đâu làm tổn thương đầu óc thì sao? Cho nên định dùng nước lạnh để hạ nhiệt cho cô.”

Khóe miệng Bùi Tuyết Chi giật nhẹ, “Vậy thì cảm ơn Phó tiểu thư nhiều lắm.”

Chuyện như thế mà cô cũng nghĩ ra được.

Alpha này không chỉ có vấn đề về chức năng alpha mà cả đầu óc cũng gặp vấn đề luôn rồi.

“Không có gì.” Phó Triều Vân nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói của đối phương nhưng không để ý.

Dù sao cũng là giai đoạn dễ cảm của omega mà, cô đã nghe nói omega thường rất bướng bỉnh vào thời điểm này, hơn nữa, chủ yếu là do đối phương hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cô nên Phó Triều Vân đành nhẫn nhịn.

Mỹ nhân thì luôn có đặc quyền.

“Hiện tại cô không có sức, nếu tôi dìu cô... Cô không tin tưởng tôi là một chuyện, nhưng với tình huống này…” Phó Triều Vân sờ cằm, “Tôi cũng sợ bản thân mất ‘trinh tiết’ lắm đó.”

Bùi Tuyết Chi: “……Không đến nỗi như vậy.”

“Không được đâu.” Phó Triều Vân đáp, “Tôi rất giữ gìn.”

“……”

“Cho nên tôi nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là tôi lấy nước xong rồi mang ra.” Phó Triều Vân ngừng một chút rồi nói thêm, “Ồ, cô không cần quá cảm kích tôi đâu.”

“……”

Khóe miệng Bùi Tuyết Chi co giật, nhưng tuyệt đối không phải là cười!