Chương 17

Bạch Tân ngẩng lên: “Cô định làm gì?”

Nghe câu này liền tưởng như là một câu hỏi thông thường, nhưng lại mang ý chất vấn, tựa như cô sẽ bị bỏ rơi.

Trình Quý Thanh biết suy nghĩ này của mình thật hoang đường.

Ánh sáng trong bãi đậu xe dưới tầng hầm không được sáng sủa lắm, cô liếc nhìn khuôn mặt hơi hồng của Bạch Tân, nhớ lại thái độ của Omega đối với mình trước đây.

Trình Quý Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn bàn với cô một chuyện, tôi sẽ giúp cô giải quyết mối đe dọa này, đổi lại cô hãy đối xử tốt với tôi hơn sau này.”

Bạch Tân: “…”

Bạch Tân mơ hồ nhớ lại biệt danh mà Trình Quý Thanh đã đặt cho cô khi nãy.

Dữ dằn?

Hừ.

Trình Quý Thanh nắm lấy tay nắm cửa: “Thỏa thuận chứ?”

Bạch Tân nhìn cô: “…Được.”

Trình Quý Thanh nhanh chóng mở cửa xe và xuống xe, may mắn là ánh sáng ở đây không quá mạnh, nếu không Bạch Tân chắc chắn sẽ nhìn thấy hành động bấm tay nén nhịn của cô.

Bất kỳ Alpha nào đối mặt với một Omega như Bạch Tân, e rằng cũng khó có thể rời đi mà không hề hấn gì.

Cô cũng không phải ngoại lệ.

Cô gần như kiệt sức rồi.

Nhưng cô không thể làm gì với Bạch Tân, dù sao cả hai đều không thích nhau, Bạch Tân chỉ vì đang trong kỳ phát tình, cô biết điều đó, bản thân cô cũng thích kiểu tình cảm hòa hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Trình Quý Thanh không biết rằng, Bạch Tân trong xe lúc này đang chăm chú nhìn vào tay nắm cửa màu be.

Cô nhìn vào hai vết máu mờ trên đó, đó là dấu vết của Trình Quý Thanh khi cố gắng kiềm chế…

-

Ánh mặt trời thật gay gắt, Trình Quý Thanh vừa ra khỏi xe liền hối hận vì không mang theo ô.

Dư Lam đang đợi cô ở lối ra, khi Trình Quý Thanh ra ngoài, cô đặc biệt liếc nhìn thời gian, mười phút đã trôi qua từ lâu. Cô đoán rằng Dư Lam đã nhìn thấy tình cảnh giữa cô và Bạch Tân khi nãy.

“Dư Lam.” Trình Quý Thanh nghiêng đầu, cô và Dư Lam có chiều cao tương đương nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau, cô cười: “Cô không thấy gì phải không?”

Dư Lam: “Không thấy.”

Cô trả lời không hề do dự.

Trình Quý Thanh hài lòng gật đầu.

Người của Bạch Hạnh Hạnh quả thực vẫn đang ở đó, Trình Quý Thanh trực tiếp đi đến gõ cửa kính xe.

Không đến ba giây sau, cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Hạnh Hạnh.

“Tiểu Trình tổng? Sao cô lại…”

Trước khi lên xe, Bạch Tân còn nhắc đến một vấn đề, Bạch Hạnh Hạnh đã từng đưa cho cô ấy một chai nước ở công trường.

Vì vậy Bạch Tân cảm thấy nếu Bạch Hạnh Hạnh đang nghi ngờ thân phận của cô ấy, thì có thể cô ta cũng liên quan đến chuyện thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Trình Quý Thanh cúi đầu, khoanh tay: “Cô có thấy Bạch Tân không?”

Đôi mắt kẻ dày của Bạch Hạnh Hạnh chớp một cái, ngập ngừng hỏi: “Cô tìm cô ấy làm gì?”

“Không có gì nhiều.” Trình Quý Thanh nói: “Chỉ là đêm qua Alpha này đột nhiên đến quyến rũ tôi, vốn dĩ tôi không hứng thú với Alpha, nhưng giờ thì…”

Khi cô nói đến câu cuối, đôi mắt Bạch Hạnh Hạnh mở to hơn.

Trình Quý Thanh thấy lời mình có tác dụng, cô khắc họa thêm hình ảnh một kẻ trăng hoa: “Tôi thấy Alpha còn thơm hơn Omega, thật đáng tiếc sáng nay cô ấy lại chạy mất — cô có biết cô ấy ở đâu không?”

Biểu cảm kinh ngạc của Bạch Hạnh Hạnh vẫn còn đó, cô ta dường như đang suy nghĩ xem Trình Quý Thanh có đang đùa không.

“...Không biết.”

Trình Quý Thanh cúi người xuống, đầy ẩn ý: “Ê, cô cũng là Alpha phải không?”

Bạch Hạnh Hạnh sững lại một chút, ngay sau đó hiểu ra ý của Trình Quý Thanh, rõ ràng có chút sợ hãi nên nói lắp bắp: “Đệt, cô bị điên à! Tôi là Alpha thì liên quan gì đến cô!”

Trình Quý Thanh nhún vai, nhìn chằm chằm vào Bạch Hạnh Hạnh trong giây lát.

Ánh mắt đó khiến Bạch Hạnh Hạnh rùng mình, ánh mắt hoảng loạn: "Cô nhìn tôi làm gì chứ?!"

"Tôi đột nhiên nhận ra cô và Bạch Tân có chút giống nhau..."

"…"

Sắc mặt Bạch Hạnh Hạnh thay đổi, không kịp che giấu vẻ mặt kinh tởm, viện cớ rời đi, cửa kính xe nhanh chóng được kéo lên.

Khi xe rời đi, nó nhanh đến mức không kịp thấy cả khói xả.

Thật bất ngờ khi giải quyết mọi chuyện dễ dàng như vậy, Trình Quý Thanh cảm thấy tiếc nuối vì chưa kịp thể hiện hết khả năng diễn xuất của mình. Cô quay người lại.

Và phát hiện ra Dư Lam đã lùi xa khỏi cô hơn nửa mét.

Trình Quý Thanh: "…"

Cô sợ cái gì chứ! Trình Quý Thanh cảm thấy cạn lời.

Cô quên mất Dư Lam vẫn đứng phía sau, lẽ ra cô nên bảo người ta đi trước. Giờ thì chẳng thể giải thích tại sao mình lại nói như vậy.

Vì trong thế giới của tiểu thuyết ABO này, chuyện tình giữa AA hay OO rất hiếm và phần lớn mọi người không chấp nhận điều đó.

Thôi kệ.

Bạch Tân vẫn đang đợi cô bên dưới.

Trình Quý Thanh quay trở lại bãi đậu xe dưới tầng hầm, cửa xe taxi mở ra, cô đặt chiếc túi ni lông màu đen vẫn còn nguyên vẹn lên ghế.

"Cô đợi tôi bên ngoài."

Nói xong, cô liền quay người đi.

Đứng bên ngoài xe, thực ra khi lên xe, cô đã thấy thứ đó.

Cô nghĩ, kỳ phát tình của Bạch Tân có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả những gì cô đọc được trong tạp chí, vì thế cô mới cần sử dụng những thứ khác.

Trình Quý Thanh không thấy điều này có gì đáng ngạc nhiên, nó khá bình thường.

---

Trình Quý Thanh bảo Dư Lam đợi trong xe, sau đó cùng Bạch Tân lên lầu.

Bạch Tân ban đầu không thể bước xuống xe, Trình Quý Thanh hỏi có cần cõng không, Bạch Tân lắc đầu từ chối. Trình Quý Thanh cũng không nói thêm gì.

Nhà Bạch Tân ở tầng mười hai, trong suốt quá trình đi thang máy chỉ có hai người họ.

Có lẽ do cái ôm khi nãy, không khí giữa họ cũng không còn căng thẳng như trước.

Nghe nói ôm hơn 20 giây có thể giảm bớt một phần ba sự ngượng ngùng giữa con người, vừa rồi họ đã ôm bao lâu nhỉ? Trình Quý Thanh liếc nhìn vào gương thang máy, phản chiếu lại ánh mắt của Bạch Tân.