Văn Mẫn vốn định hỏi phản ứng của người khác có liên quan gì đến đứa bé, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của An Lộ thì lại cảm thấy lúc này có lẽ không phải thời điểm thích hợp để hỏi.
Dù sao, trong thời điểm quan trọng như thế này, người mà An Lộ tìm đến không phải người yêu mà là bạn bè, điều đó chứng tỏ rằng người đó chắc chắn là một kẻ cặn bã, không đáng để An Lộ tin tưởng.
Phấn mắt của An Lộ hơi lem ra, trông vô cùng đáng thương, nghĩ đến lòng tự trọng của cô ta, Văn Mẫn không tiện nhìn lâu, liền dời ánh mắt ra chỗ khác, hỏi: "Vậy em nghĩ sao? Em phải biết rằng…"
Dù thế nào tôi vẫn là bạn của em, sẽ luôn ở bên em.
An Lộ lặng lẽ quan sát phản ứng của Văn Mẫn, vẻ mặt của Văn Mẫn làm cô ta nhớ lại lúc trước khi cô từ chối mình.
Vì vậy, lời của Văn Mẫn khi đến tai An Lộ lại bị biến tấu đi. Lời còn chưa nói hết, An Lộ đã ngắt lời cô.
"Chị… lại định bỏ rơi em sao?"
An Lộ cố tình tránh ánh mắt của Văn Mẫn, không dám đối diện với cô, trông vô cùng yếu đuối. Cô ta dùng giọng nói nghẹn ngào như sắp bị bỏ rơi mà nói.
"……"
Những lời an ủi của Văn Mẫn bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ, cô đứng sững sờ như bị sét đánh, hoàn toàn không dám nhìn phản ứng của Thẩm Phù.
Lời nói của An Lộ chứa quá nhiều thông tin, từ ngữ của cô ta rất khiêm nhường nhưng lại như một mũi tên xuyên thẳng vào trọng tâm, bộc lộ toàn bộ mối quan hệ trước mặt.
Lúc này, Văn Mẫn không còn giữ hy vọng mơ hồ nữa, nghiêm túc phân tích mối quan hệ giữa kẻ Alpha cặn bã và An Lộ.
Có vẻ như kẻ Alpha cặn bã không chỉ bỏ rơi vợ con, mà còn không chỉ một lần!! Đúng là thứ chẳng có đạo đức Alpha, còn điều bất ngờ nào nữa mà mình chưa biết đây?!
Văn Mẫn biết rằng dù mình có nói gì cũng không thể bù đắp được lỗi lầm của kẻ Alpha cặn bã, nên chỉ đành nhẹ nhàng vỗ lưng An Lộ, khẽ nói: "Đừng khóc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu…"
An Lộ không ngờ Văn Mẫn lại quan tâm đến mình như vậy, cô ta sững sờ một lúc mới kịp phản ứng. Giọng cô ta vẫn rất nhẹ nhàng, không có vẻ gì là trách móc, đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng, bất cứ Alpha nào nghe thấy cũng sẽ muốn che chở cho cô ta.
"Thôi, em biết ý của chị rồi. Cô ấy tốt hơn em, phù hợp hơn để trở thành gia đình của chị."
Cô ta thở dài một hơi, khẽ liếc nhìn Thẩm Phù, đôi mắt lại đỏ lên, đôi mắt đẹp phủ lên một lớp sương mờ, rất nhanh rơi xuống vài giọt nước mắt làm tan nát cõi lòng người nhìn.
Văn Mẫn vẫn chưa biết trả lời thế nào thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, sự lạnh lẽo trong giọng nói khiến người ta sợ hãi.
"Tôi không nhặt rác."
Thẩm Phù khoanh tay sau lưng, bước chậm rãi về phía họ.
Cái người mà cô ấy gọi là rác giật giật khóe miệng, toàn thân nổi da gà: "......"
Thẩm Phù đi đến bên cạnh An Lộ, đưa tay trái nhẹ nhàng đặt lên bụng An Lộ. Ánh mắt của cô ấy trông có phần nguy hiểm, khiến An Lộ vô thức run lên.
An Lộ muốn trốn nhưng lại không dám, chỉ có thể lặng lẽ nắm chặt lấy vạt áo của Văn Mẫn.
Văn Mẫn cảm nhận được hành động nhỏ của An Lộ, liếc nhìn cô ta như muốn nói đừng sợ.
Thẩm Phù nhìn thấy hết sự tương tác của hai người, cô ấy chăm chú nhìn Văn Mẫn, đôi mắt sâu thẳm khó lường, chậm rãi hỏi: "Giỡn mặt với tôi à?"
Ban đầu còn nghĩ người này có chút đáng tin, đến cuối cùng lại phát hiện rằng, chỉ vì bị áp lực bởi thế lực của mình mà giả vờ.
Văn Mẫn lập tức lắc đầu, quả quyết thanh minh: "Không phải!"
Thẩm Phù không còn tin cô nữa, giọng nói trầm thấp như một lời tuyên chiến: "Cô sẽ hối hận đấy."
Không cần phải quá phô trương, cũng đủ để khiến người ta tin rằng Thẩm Phù là một kẻ đã nói là làm, không bao giờ nương tay.
Thật ra cô đã bắt đầu hối hận rồi, Văn Mẫn thầm nghĩ.
Đúng là tự chuốc lấy phiền phức, thà lúc nãy để bị trừng phạt luôn còn hơn, kéo dài đến bây giờ... có lẽ cô sẽ phải chịu cảnh bị lóc thịt từng mảnh mà chết.
Chỉ tội cho cô, khó khăn lắm mới có được chút lòng tin của Thẩm Phù, giờ thì tan tành hết rồi.
Đột nhiên, không biết từ đâu Văn Mẫn lấy dũng khí. Cô nhìn thẳng vào Thẩm Phù, thẳng thắn nói: "Tôi hối hận rồi..."
Thẩm Phù không ngờ Văn Mẫn lại mặt dày thừa nhận như vậy, thoáng sững sờ. Người ngạc nhiên không chỉ có cô ấy, mà còn có cả An Lộ.