Chương 6: Nói như vậy lại càng giống một kẻ vô liêm sỉ

Xem ra số mệnh đã định sẵn là phải "lĩnh cơm hộp", có trốn đằng trời cũng không thoát được...

Nghĩ đến đây, Văn Mẫn dường như thấy một bàn tay to đang cầm dao sắc nhọn hướng về tuyến thể của mình. Cảnh tượng sau đó quá mức máu me, khiến mắt cô đảo nhanh hai cái trong cơn hoảng loạn.

Văn Mẫn thầm nghĩ, thôi thì cứ giả vờ ngủ mãi vậy, đợi đến khi thật sự chìm vào giấc ngủ, có chết cũng giảm bớt phần nào đau đớn.

Nhưng tính toán này của cô không thành hiện thực. Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Phù khẽ nhếch lên, giọng nói quyến rũ đến say lòng người lại lười biếng, kèm theo chút chế giễu như thể cô đang diễn trò.

"Còn định giả vờ đến bao giờ nữa?"

Tim Văn Mẫn giật thót, nhưng vẫn cố gắng nhắm chặt mắt, quyết tâm giả chết đến cùng: "..."

"Tôi ghét nhất là những kẻ giả dối." giọng của Thẩm Phù trở nên thiếu kiên nhẫn, thậm chí mang theo vài phần đe dọa, mỉm cười nói: "Cô có biết những người lừa dối tôi cuối cùng sẽ ra sao không?"

Sống không bằng chết! Văn Mẫn ngay lập tức nghĩ đến câu trả lời trong lòng.

Không dám giả vờ nữa, cô giả bộ vừa tỉnh dậy, nhẹ nhàng xoa đôi mắt còn ngái ngủ, sau một lúc mới mở hoàn toàn. Khi cổ tay gần kề mũi, cô còn ngửi thấy thoang thoảng chút hương dâu còn sót lại.

Không hổ danh là Omega thượng đẳng, dù hai người chỉ chạm tay không đến mười giây, mà mùi hương còn lưu lại lâu hơn cả bất kỳ loại nước hoa đắt tiền nào.

Văn Mẫn từ từ ngồi dậy, sau đó bước xuống giường, cố ý giữ khoảng cách với Thẩm Phù. Ánh mắt cô hướng về một điểm mơ hồ trong không trung, giọng khàn khàn nói: "Thẩm tổng..."

Thẩm Phù tựa khuỷu tay lên giường, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Văn Mẫn, thẳng thắn hỏi: "Cô giả vờ cái gì?"

Cô ấy từng gặp không ít người cố gắng vờ ngoan ngoãn để lấy lòng mình, nhưng Văn Mẫn rõ ràng không thuộc loại đó. Văn Mẫn vốn nổi tiếng là một kẻ phong lưu phóng túng, cái vẻ giả tạo đạo mạo của cô từ trước đến nay đã khó hiểu, huống chi bây giờ chỉ có hai người bọn họ, tại sao còn phải diễn bộ mặt giả dối này?

Văn Mẫn mím môi, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Giả...vờ cái gì?"

Cũng may cô là một diễn viên thực lực, nếu không trong hoàn cảnh này đã sớm bối rối rồi.

Ánh mắt Thẩm Phù đầy thích thú, nhìn chăm chú vào gương mặt đầy ngỡ ngàng của Văn Mẫn, rồi ngẩng đầu lên, vẫy tay bảo: "Lại đây."

"..."

Văn Mẫn cắn răng đi đến bên giường. Rõ ràng cô đứng cao hơn, nhưng khí thế lại thua xa Thẩm Phù, người vẫn đang nằm nhưng tỏ ra uy nghi bẩm sinh, như một Alpha nắm giữ mọi quyền lực.

"Nhìn tôi."

Thẩm Phù không hề chạm vào Văn Mẫn dù chỉ một ngón tay, nhưng Văn Mẫn vẫn cảm nhận được áp lực không thể chống lại, khiến cô phải nghe mà làm theo.

Cúi đầu nhìn Thẩm Phù, ánh mắt của cô vô tình lướt qua nơi không nên nhìn, cổ họng bỗng nhiên khô khốc, cô vô thức liếʍ môi.

Thẩm Phù không để ý đến khoảnh khắc ngắn ngủi của Văn Mẫn, càng không biết lý do là thân hình của mình. Cô ấy chăm chú nhìn Văn Mẫn và hỏi: "Tại sao lại chọc giận tôi?"

Văn Mẫn nhanh chóng điều chỉnh ánh mắt, che giấu bằng một cái ho nhẹ, suýt nữa thì quên mất Thẩm Phù đã nói gì: "Khụ..."

Là chuyện rời khỏi phòng VIP không nể mặt Thẩm Phù chăng?

Ngoài chuyện đó ra, Văn Mẫn không nghĩ ra điều gì khác. Dòng sự kiện trong truyện đã lệch khỏi nguyên tác, khiến cô không thể tìm được bất kỳ tham chiếu nào. Dù thế nào, xin lỗi trước vẫn là lựa chọn tốt nhất, tránh làm cô ấy tức giận thêm.

"Xin... xin lỗi..."

Nghe thấy lời xin lỗi của Văn Mẫn, Thẩm Phù thoáng sững sờ, sau đó nhếch môi cười nhẹ, dường như coi thường sự hèn nhát của Văn Mẫn: "Xin lỗi?"

Thẩm Phù nhìn về phía màn hình lớn trước giường, bấm điện thoại để chiếu lên màn hình, rồi khóa ánh mắt vào Văn Mẫn, hỏi: "Cùng xem chứ?"

Lời vừa dứt, màn hình liền chiếu một đoạn video khó coi. Người quay chỉ lộ bàn tay phải, cùng với giọng nói của cô.

"Cao thêm chút nữa." nghe một cái là biết giọng của Văn Mẫn. Sau khi nhận được phản hồi hài lòng, Văn Mẫn cười đến run rẩy, thốt ra những lời thô thiển: "Haha... đúng là quá dâʍ đãиɠ."

Việc quay lại những cảnh nóng bỏng để làm chiến tích riêng là thói quen của Alpha cặn bã.

"..."

Văn Mẫn không thể nói gì thêm. Không lẽ bây giờ cô nói đó là do Alpha cặn bã làm, không liên quan gì đến mình sao? Nói như vậy lại càng giống một kẻ vô liêm sỉ.