**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Cô mở bản thuyết minh ra, nhìn từng trang một. Tuy nói không phải lưu loát toàn bộ nhưng tóm lại không phải rất khó, vẫn có thể xem hiểu. Khúc Tiểu Tây cúi đầu xem bản hướng dẫn, không nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của Lam tiểu thư và mẹ Hứa.
Rất nhanh Khúc Tiểu Tây đã bắt đầu động tác, chỉ chốc lát sau, cô buông công cụ trong tay, nói: “Hai người thử một chút, chắc không có vấn đề đâu.”
Mẹ Hứa lập tức tiến lên, cắm điện, nghe được tiêng máy pha cà phê, ánh mắt mẹ Hứa nhìn Khúc Tiểu Tây quả thực như với thần nữ trời phái xuống. Bà tự đáy lòng tán thưởng: “Ngài thật có tài quá rồi!”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Được rồi, em đi về trước nhé.”
Lam tiểu thư: “Cảm ơn em, bọn chị không thể để em làm không công……”
Khúc Tiểu Tây đánh gãy lời nói của chị, mỉm cười: “Việc nào ra việc đó, viết bài em muốn thu phí vởi đó là tiền em nên được, không thể qua loa cho không. Ngược lại nếu người quen cần giúp cái gì mà nói đến tiền thì thôi khỏi.” Cô nửa vui đùa nói: “Hơn nữa giúp người đẹp cũng là vinh hạnh của kẻ hèn này.”
Lời như vậy mà phát ra từ một gã đàn ông thì sẽ bị coi như lưu manh, ba hoa.
Thế nhưng một thiếu nữ đáng yêu nói ra lại khiến cho người cảm thấy cực kỳ nhiệt tình, vui mừng.
Lam tiểu thư cười hoa chi loạn chiến, tự mình đưa Khúc Tiểu Tây lên lầu, cực săn sóc nói: “Lần này thật đúng phải cảm ơn em nhiều nhiều. Thật là cô bé đáng yêu.”
*Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên. Giải thích: Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.
Đại thể Lam tiểu thư thình lình thân thiết khác với bình thường nên lúc đi ngang qua lầu hai, mấy nhà đang ở hành lang nấu cơm giống như thấy quỷ, nhao nhao ghé mắt ngó ngó.
Bản thân Khúc Tiểu Tây lại chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Cô trở lại phòng, nhìn thấy anh trai cùng Tiểu Bắc đã rửa sạch củ cải, đặt ở một bên.
Khúc Tiểu Tây cười khanh khách: “Hai người đêu giỏi quá nha.”
Khúc Tiểu Đông lập tức nhếch khóe miệng tự hào: “Bọn anh có thể giúp mà.”
Tiểu Tây: “Vậy giờ hai người giúp em nhóm lửa được không?”
“Được.” Hai tiếng trả lời vang rõ to.
Thân thể nho nhỏ của Tiểu Bắc chứa đựng tâm cơ* nho nhỏ, bé nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, dì chủ nhà tìm chị làm gì thế??”
*tâm cơ: ý đồ
Khóe miệng Khúc Tiểu Tây hơi run rẩy: “……”
Cô chọc chọc khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mịn của cậu nhóc, nói: “Em thật biết cách gọi người nhỉ?”
Cô mỉm cười: “Phụ nữ á, mặc kệ bao nhiêu tuổi cũng đều không muốn bị người ta nói mình già. Em nhìn thấy chị ấy thì phải gọi chị gái chủ nhà. Em mà kêu người ta là dì chủ nhà sẽ khiến người ta cảm thấy mình già rồi. Thế thì người ta sẽ tức giận. Chúng ta không lấy lòng người khác nhưng cũng không cần phải bởi vì việc nhỏ như vậy cùng người ta trở mặt.”
Nhóc bánh bao mới 6 tuổi Tiểu Bắc gãi gãi đầu, sợi tóc ngốc nhếch nhếch cực đáng yêu, bé nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.”
Đứa nhóc chuyển động loanh quanh bên người Khúc Tiểu Tây: “Vậy chị gái kia… chị ấy muốn làm gì nha?”
Khúc Tiểu Tây khoe ra hai vé phim điện ảnh, nói: “Chị ấy tặng chúng ta hai vé xem phim điện ảnh, ngày mai chị sẽ đưa hai người đi xem phim.”
Đôi mắt Tiểu Đông sáng lên.
Tiểu Bắc thế mà lại phồng quai hàm lên, cực cảnh giác hỏi: “Chị ta vì cái gì muốn mời chúng ta xem điện ảnh thế? Có phải có ý đồ xấu xa gì hay không?”
Tuy bé nhưng tính cảnh giác của nhóc cực cao đó.
Lúc cô muốn lừa tiền nhà bọn bé trước hết cũng đối xử rất tốt.
Cho nên… phải cẩn thận!
Cực kỳ cẩn thận!
Đôi mắt Tiểu Bắc trừng vừa lớn vừa tròn, miệng nhỏ mím chặt, một bộ rất nghiêm túc.
Khúc Tiểu Tây duỗi tay xoa xoa đầu nhóc, chỉ cảm thấy bé con này siêu siêu đáng yêu! Đều nói nhiều bạn nhỏ đều là đứa bé gấu nhưng nhà họ, dù Tiểu Đông hay Tiểu Bắc rõ ràng đều nhỏ tuổi nhưng cực kỳ ngoan, một chút cũng không “gấu”.
*Đứa bé gấu: đứa trẻ nghịch ngợm
Đặc biệt ngoan đó.
Quả nhiên gien nhà họ thật vượt trội.
Bao gồm cả cô.
Hì hì!
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng nói: “Lam tiểu thư là minh tinh điện ảnh. Bộ phim điện ảnh này do chị ấy diễn nên mới mời bọn mình xem. Chẳng qua mời bọn mình xem nhưng cũng không phải xem không đâu! Chị đáp ứng thay chị ấy viết một bài viết. Đương nhiên rồi, chị ấy ngoài cho bọn mình vé xem phim điện ảnh còn trả thêm 20 đồng bạc làm thù lao nữa cơ.”
“20!” Nhóc con giờ chấn kinh rồi.
Khúc Tiểu Tây cười: “Đúng rồi, 20.”
Tiểu Bắc nhìn tay đếm đếm, từ đáy lòng cảm khái: “Thật nhiều nga.”
Khúc Tiểu Tây phấn khởi: “Cho nên mỗi ngày chúng ta sẽ trải qua càng tốt.”
Tiểu Bắc tiến đến trước mặt Khúc Tiểu Tây, ngoan ngoãn: “Em muốn giúp, em giúp chị vo gạo.”
Khúc Tiểu Tây: “Được đó.”
Ba anh em Khúc gia Tam vui sướиɠ làm cơm chiều. Trong khi đó Lam tiểu thư lại uống cà phê. Chị lắc lắc nhẹ ly cà phê, dựa nghiêng người vào sô pha. Mẹ Hứa lúc này đang ở phòng bếp cắt đậu hủ, miệng còn không ngừng liên miên lải nhải: “Đậu hủ hầm cá, vị ngon nhất trần đời.”
Lam tiểu thư nâng mắt nhìn qua, nói: “Chờ một lát dì múc một chén đưa qua cho bọn họ đi.”
Từ “Bọn họ” này dù không đề là ai nhưng mẹ Hứa mẹ vẫn đoán ra ngay, bà đáp lại một câu, lại lần nữa tán thưởng: “Vị Cao tiểu thư kia thật tài ba quá mà.”