**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Khúc Tiểu Tây: “Lần trước em gửi bài văn đã được xã báo nhận rồi. 1 ngàn chữ được 1 đồng 5 mao tiền. Bài kia của em 9800 chữ, người ta trả 15 đồng tiền nhuận bút.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc mắt đều phát sáng.
Khúc Tiểu Tây: “Ngoài ra xã báo cảm thấy phương pháp sáng tác của em rất thú vị nên còn cùng em giao ước bản thảo. Vì vậy trừ bỏ hôm nay, họ còn nhận trường kỳ!”
Nếu nhận bài trường kỳ, đối với cô mà nói chính là một tin tức tốt!
So với ngắn hạn được tuyển dụng thì kể cả không tuyển dụng vẫn thu bài trường kỳ dĩ nhiên ổn định hơn rất nhiều.
Tiểu Bắc với Tiểu Đông liếc nhau, lập tức vỗ tay: “Đúng rồi!”
Khúc Tiểu Tây cũng nhếch lên khóe miệng, vui vui vẻ vẻ.
Khúc Tiểu Tây lập tức đem hai bài văn viết xong ngày hôm qua sửa sang lại cho tốt, bỏ vào phong thư, ngay sau đó lập tức: “Ra ngoài?”
Gửi bài!
Thu tiền!
Ba người khóa kỹ cửa, hưng phấn ra ngoài!
Giấy chứng nhận của Khúc Tiểu Tây đã dùng rất nhiều lần, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên sử dụng tại địa phương chính quy như vậy. Cô cực trấn định đem hai tờ đơn gửi tiền đều đưa qua, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói cười vui vẻ không có một chút khẩn trương.
Quầy viên nhìn giấy chứng nhận lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua người cô.
Khúc Tiểu Tây hôm nay ra cửa mang một đôi trân châu khuyên tai đó.
Nếu cô đi chợ bán thức ăn, trước nay đều áp dụng chính sách bình thường hóa. Nhưng nếu tới chỗ hơi chút sang trọng, trước nay đều trong đơn giản lộ ra một chút quý khí nho nhỏ làm người ta không dám xem thường. Quả nhiên, nhân viên quầy hỏi tên họ rồi đem giấy chứng nhận trả lại cho Khúc Tiểu Tây. Ngay sau đó đưa tiền cho nàng.
Tiền viết đoản văn 15 đồng bạc, tiền viết mẹo vặt cuộc sống một đồng bạc, tổng cộng 16 đồng bạc.
Khúc Tiểu Tây vỗ chính mình túi xách vải hoa nhỏ của mình nói: “Để chúc mừng em thuận lợi gửi bài thành công, chúng ta hôm nay làm đồ ăn ngon nha!”
Khúc Tiểu Đông cùng Khúc Tiểu Bắc dùng sức gật đầu, Tiểu Bắc còn mềm mại làm nũng nói: “Em có thể làm việc.”
Tiểu Đông cũng nhếch khóe miệng, tranh đoạt cơ hội làm việc: “Anh cũng thế.”
Khúc Tiểu Tây: “Như vậy đều giao cho hai người nha!”
Ba người cùng tới chợ bán thức ăn, đi ngang qua quầy bán báo, Khúc Tiểu Tây dừng chân.
Bọn cô hôm nay thu được tiền nhuận bút, mấy bài văn cũng đã đăng trên báo. Vì thế Khúc Tiểu Tây định mua tờ báo kia xem chút. Quả nhiên rất nhanh đã thấy bài viết của mình. Đoản văn của cô không ngắn quá mức nên theo lý thuyết sẽ được chia phần. Thế nhưng có lẽ không muốn phá hủy tính liền mạch nên tờ báo này dành riêng nửa cái trang đem toàn bộ chuyện xưa đăng hết.
Đồng nghĩa với áng văn liền mạch lưu loát!
Ông chủ tiệm bán báo nhìn cô xem nghiêm túc, nói: “Hôm nay có câu chuyện cực kỳ thú vị đấy.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, chỉ chỉ bài viết của mình, cực kỳ tự tin: “Bài viết này sao?”
Không nghĩ tới ông chủ thế mà lại gật đầu, vui tươi hớn hở: “Chính nó đấy!”
Sáng nay đã vài người vì câu chuyện này tìm tới, ông nói: “Cô gái này như thế nào dọa người vậy chứ!”
Ông nhìn đến phần mở đầu còn nghĩ, tên ác bá không đánh thì mắng mà cô gái nhỏ vẫn chịu, không khỏi cũng quá mềm yếu? Sao lại thật lòng thật dạ đối tốt với một gã đàn ông như vậy? Một tên đàn ông trưởng thành còn uống sữa dê cái gì? Một tên đàn ông bôi kem bảo vệ da cái gì?
Thế ai nghĩ ra, đoán được mở đầu, không đoán được kết cục.
Nhìn người thì có vẻ mơ mơ hồ hồ thế mà lại là nhân vật tàn nhẫn mới ghê chứ.
Chỗ kia, đàn ông bị bán đi vào còn sống được sao?
Lại nói tiếp, liệu có chỗ như vậy sao?
Bọn ông kiến thức thật ít ỏi a!
Rất nhiều người xem đều phải cảm thán một tiếng bản thân thiếu kiến thức.
“Cô gái nhỏ tốt nhất đừng xem cái này.” Ông suy nghĩ một chút lại cảm thấy con gái người ta xem cái này không tốt lắm nèm bổ sung một câu như vậy.
Khúc Tiểu Tây cười hì hì: “Không sao.”
Nghe nói mọi người đều xem báo vì câu chuyện này, tâm tình cô càng tốt.
Mọi người thích xem, xã báo mới có thể càng muốn hợp tác cùng cô lấy bản thảo nha.
Hì hì.
Càng không nói đến câu chuyện này của Khúc Tiểu Tây thật đúng còn làm nóng nhiệt độ thảo luận suốt một thời gian.
Hôm nay báo chí ngoài ý muốn bán cực chạy!
Ai bảo chuyện xưa này thật sự mới mẻ độc đáo chứ?
Tuy nói văn đàn thời đại này trăm hoa đua nở nhưng phong cách này xác thật hiếm lại càng hiếm. Bằng việc lấy sự hài hước che giấu cái xấu xa bên trong tạo ra một chuyện xưa càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Lần đầu tiên xem hoặc chỉ là cảm thấy buồn cười pha chút khϊếp sợ, lần thứ hai xem lại còn có cảm giác lạnh lẽo.
*Văn đàn: diễn đàn văn học. Đặt trong bối cảnh thời dân quốc thì hiểu như nơi sáng tác văn học.
Rõ ràng là một thiếu nữ nhỏ yếu đơn thuần thiện lương lại trăm phương ngàn kế mưu tính.
Người nhìn như gã đàn ông cường tráng ác liệt lại bị tính kế không thể thoát thân.
Tóm lại chuyện xưa này cùng phong cách viết đều có thể tạo thành đề tài thảo luận.
Điểm tốt nữa là câu chuyện này không thích hợp giảng thuật. Chỉ có tự mình xem kỹ từng chữ, đọc từng câu nghiền ngẫm mới có thể từ trong đó thấy được sắc xám u tối sau sự hài hước. Chính nguyên nhân này giúp báo chí hôm nay bán cực kỳ chạy. Ngày xưa muốn bán được vãn số báo đa phần phải quá giữa trưa, hôm nay chưa gì đã cháy hàng.
Ban biên tập cũng không nghĩ tới chỉ bằng việc đăng tải một đoản văn đã khiến cho doanh số báo tăng hẳn, vội vàng lập tức kêu gọi in thêm.