**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Tiểu Đông chui vào phòng vệ sinh, Khúc Tiểu Tây bên này đã nhanh nhẹn đốt lò, đánh ba quả trứng, chiên trứng đơn giản nhất. Rất nhanh đã xong, cô lại đánh thêm một quả trứng nữa, xào một chút, đảo qua cho nát, đem cơm dư tối hôm qua cùng một chút đồ ăn thừa đảo luôn một thể, chẳng bao lâu làm xong món cơm chiên trứng, dọn vào mâm.
Chờ cô bưng đồ ăn ra đã thấy em trai bánh bao giúp cô gấp chăn xong.
Khúc Tiểu Tây: “Em trai tui thật ngoan quá đi!”
Bánh bao nhỏ hếch hếch cằm, vui mừng cười đến híp híp mắt.
“Tới, ăn cơm sáng.”
Nhà bọn cô ăn cơm sáng so với cùng rất nhiều nhà khác tốt hơn không ít.
Thực chất Khúc Tiểu Tây không nghĩ tiết kiệm thức ăn, không ăn thì sao có được một thân thể khỏe mạnh? Hiện tại Khúc Tiểu Tây tình nguyện mặc ít một chút, quần áo không đẹp một chút để ăn ngon hơn. Như thế mới có một thân thể mạnh khỏe.
“Em gái ơi, trứng ăn ngon quá.” Tiểu Đông một ngụm cắn xuống cực vui vẻ reo lên.
Từ khi rời khỏi Bạch gia, cậu lúc nào cũng thấy vui vẻ, thật vui vẻ!
“Cơm ăn cũng ngon.” Nhóc bánh bao Tiểu Bắc ngồi một bên bổ sung, há to miệng ăn cơm chiên trứng.
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Đó là vì trình độ của chị đạt cấp bậc đầu bếp đó.”
Cô, Khúc Tiểu Tây từng làm võng hồng tiệm cơm đấy nhé!
*Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng
Sức ăn của Khúc Tiểu Tây không lớn, một trái trứng chiên + một chén sữa dê, không sai biệt lắm đã đủ, cô ăn một ngụm cơm chiên trứng rồi dừng đũa.
May hai nhóc con trong nhà có thể ăn, còn chưa dừng lại cơ.
Khúc Tiểu Tây: “Một chút nữa em muốn đi gửi thư, mọi người muốn đi cùng không?”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc vội gật đầu, cả hai cũng muốn đi.
Khúc Tiểu Tây kỳ thật cũng muốn cùng Tiểu Đông, Tiểu Bắc ra ngoài, nói như thế nào nhỉ? Mua chút đồ có người đi cùng mới tốt! Tiểu Đông dù tính trẻ con cũng không cường tráng lắm nhưng dù sao cũng là thiếu niên 14 tuổi.
Vẫn có sức.
“Như vậy bọn mình hôm nay thuận tiện mua chút bột mì về.” Khúc Tiểu Tây bẻ ngón tay tính toán: “Có thể làm bánh ăn.”
Người lớn lên ở phương bắc như Tiểu Đông, Tiểu Bắc đều cực thích ăn bánh đó.
Hai người dùng sức gật đầu, sốt ruột: “Ra ngoài, ra ngoài đi.”
Khúc Tiểu Tây: “Được!”
Khúc Tiểu Tây nhanh nhẹn thay sang chiếc sườn xám màu xanh biếc, sửa sang lại tóc một chút, nghĩ nghĩ lại lấy ra một đôi hoa tai trân châu mang lên, nói: “Đi thôi.”
Không có biện pháp, haizz, có một số nơi quen kiểu trước kính quần áo, sau kính người.
*Trước kính quần áo, sau kính người: Ý chỉ xem trọng bề ngoài.
Ba người cùng xuống lầu, vừa lúc đi qua lầu hai, cửa gian phòng trống kia mở ra, một người đàn ông đi ra suýt nữa đυ.ng phải họ. Khúc Tiểu Tây loạng choạng một chút, đỡ lấy cửa, cô nhận ra đây là tên đàn ông mặc áo gió đen tối hôm qua, giờ làm hàng xóm nên cô cũng khách khí gật đầu rồi xuống lầu.
Nhiều thêm một nhà chia sẻ các loại phí dụng dĩ nhiên không thể tốt hơn nha.
“Chờ một chút.”
Khúc Tiểu Tây quay đầu lại, hơi nhướn mi.
Anh chàng áo gió cúi đầu nhặt từ trên mặt đất một hoa tai trân châu đưa qua: “Đồ của cô rơi rồi.”
Mưa nhỏ cứ tí tách tí tách rơi mãi không ngừng.
Sáng sớm Trần Sĩ Ung sửa sang lại áo dài, cầm túi công văn chuẩn bị ra cửa. Vợ ông đưa dù giấy cho ông, nhắc nhở: “Thời tiết không tốt, trên đường nhớ cẩn thận.”
Trần Sĩ Ung gật đầu nói: “Ừ.”
Nhà Trần Sĩ Ung nằm nơi ngõ nhỏ cách đường chính không xa nên ông vừa ra cửa đã ngăn được một chiếc xe kéo. Đừng nhìn ngày thường xe kéo chạy đầy đường cái chứ ngày mưa như vậy muốn đón xe thật không dễ dàng. Ông có thể vừa ra khỏi cửa đã thuận lợi gọi được xe kéo phải nói cực kỳ may mắn.
Khởi đầu thuận lợi khiến tâm trạng Trần Sĩ Ung sáng sủa hơn hẳn, cũng bởi sự thuận lợi này mà ông trở thành người đầu tiên vào xã báo hôm nay.
Chờ pha trà xong đã thấy mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, đám đồng nghiệp dần đến đông đủ, rõ ràng có mang theo dù mà vẫn bị xối ướt như gà rớt vào nồi canh. Thậm chí còn có người không gọi được xe kéo, khi đến ống quần đầy bùn làm mất đi vẻ văn nhã của người trí thức.
Còn ông thì vô cùng thoải mái bắt đầu công việc. Ông cúi đầu uống một ngụm trà nóng, mở ra thư gửi bài đầu tiên hôm nay.
Những biên tập có kinh nghiệm như ông đã hình thành kỹ năng đọc nhanh như gió, ừ, lại là một câu chuyện tình tình ái ái, không phải không tốt, chỉ là không có ý tưởng mới, cùng báo của họ nửa phần không liên quan, tự nhiên không thích hợp. Ông đem bài gửi đặt một bên, chỗ là chuyên để thư không qua cửa. Ông nhanh tay mở tiếp phong thư thứ hai…… Bởi vì xã báo yêu cầu không cao, chuyện xưa tương đối giống bạch thoại phố phường nên số lượng bài viết không ít.
Nhưng cái tốt cũng có hạn chế, nhiều mà không chất lượng.