**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Bọn cô thẳng tiến đến tiệm cắt tóc, chẳng mấy chốc đã từ sư tử vương nhỏ biến thành tiểu công tử - tiểu tiểu thư nhà có thể diện. Trẻ Khúc gia đều có đôi mắt lớn, có thể nói thứ tốt nhất trên gương mặt phải nhìn vào đôi mắt vừa lớn vừa linh hoạt, đen nhánh cực kỳ xinh đẹp.
Tóc cắt xong còn giúp nâng cao giá trị nhan sắc nữa đó!
Khúc Tiểu Tây cắt kiểu đầu học sinh, nhìn vào gương lắc lắc mái tóc mới cắt, vừa lòng trả tiền.
Nếu đã quyết định ra ngoài, bọn cô cũng không định vội vàng về nên đơn giản giải quyết cơm trưa bên ngoài luôn.
Bên này tuy không thể so với Tô Giới nhưng tốt hơn so với rất nhiều chỗ khác.
Ba người cùng đi dạo trên phố một lúc nhằm hiểu rõ một ít hàng quán xung quanh mình. Khúc Tiểu Tây còn đánh bạo dẫn đứa hai bé trai đi quầy vàng.
Hiện tại quầy vàng không phải chỉ bán vàng mà còn có những trang sức khác nữa.
Trên quầy anh giai bán hàng làm ăn quen, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ba người không có ý định mua. Nhìn chung nhờ kinh nghiệm từng trải cả. Bởi vậy anh ta không nhiệt tình tiếp đón. Khi Khúc Tiểu Tây hỏi giá cũng chỉ ứng phó lấy lệ.
Chẳng qua từ đó Khúc Tiểu Tây đã biết đại khái giá một ít đồ rồi.
Đương nhiên, đồ cô muốn đổi thành tiền cũng không phải giá này, điểm này Khúc Tiểu Tây hiểu, nơi này dựa theo giá thấp mấy phần mới thu mua.
Cũng không biết có phải vận khí tốt hay không, ngay lúc ba anh em chuẩn bị đi thì có một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng vẻ có chút tiều tụy bước đến, cô gái kia đến để bán một chuỗi vòng cổ trân châu, nghe nói trước đó mua ở chỗ này.
Khúc Tiểu Tây ra cửa bước chân chậm lại, quả nhiên nghe được, giá thu về tối đa không vượt qua 50% giá mua ban đầu.
320 đồng mua vòng cổ trân châu, hiện tại bán đi mới 150 đồng, vậy nhưng vẫn phải bán đi.
Khúc Tiểu Tây líu lưỡi, có điều cũng hiểu được đây là chuyện bình thường, buôn bán phải có chiết khấu.
Ba anh em ra ngoài, Tiểu Bắc hạ giọng nói thầm: “Bán đồ vật thật vất vả quá.”
Khúc Tiểu Tây cười nói: “Chính như vậy mà, mua với bán, tóm lại không giống nhau. Người ta buôn bán dĩ nhiên không thể dựa theo giá đã bán để mua lại, rốt cuộc bọn họ còn muốn kiếm tiền mà. Em xem quầy hàng lớn như vậy tiền thuê cũng không ít đúng không? Còn thuê mấy người làm việc…… Hơn nữa nếu có thể bán trang sức tức là người đó thật sự đang thiếu tiền. Người làm buôn bán tại sao không thể ép giá?”
Tuy anh trai chỉ số thông minh chỉ có bảy tám tuổi, em trai mới chỉ là bé đậu đinh 6 tuổi nhưng bất kể lúc nào, Khúc Tiểu Tây cũng tình nguyện nói rõ một chút, kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút, đem mọi chuyện giảng thật rõ ràng cho cả hai hiểu.
Hai bé trai cũng không biết nghe hiểu không, đều gật đầu như đã hiểu.
Bọn cô không đây ở lâu mà nhanh đến thư cục, Khúc Tiểu Tây chọn một lọ mực, bút máy, còn có một xấp giấy viết bản thảo, tem thư. Tất cả đều nho nhỏ nhưng tổng lại cũng tiêu mất hai đồng bạc. Thời điểm Khúc Tiểu Tây tính tiền còn thấy Tiểu Đông nhìn chằm chằm vào một cái hộp không trên ngăn tủ. Cô nhìn theo tầm mắt cậu phát hiện đó là một bộ cờ tướng.
Khúc Tiểu Tây hoảng hốt nghĩ tới lúc trước khi nhà họ vẫn còn, mỗi ngày hai anh em ghé vào cùng nhau chơi cờ tướng. Dù Tiểu Đông bao nhiêu tuổi cũng chỉ có trí thông minh của đứa bé 7 tuổi. Vì thế khi đó cậu thắng một bánh bao nhỏ mới 3-4 tuổi hiển nhiên không có vấn đề.
Mỗi lần hai người đều chém gϊếŧ nhau cực lợi hại á.
Cuối cùng luôn kết thúc với hình ảnh Tiểu Bắc thua cuộc khóc lóc đáng thương.
Cô hơi nhếch nhếch khóe miệng cười nói: “Ông chủ, cháu còn muốn một bộ cờ tướng.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc đồng loạt quay đầu nhìn cô, Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Chúng ta mang về nhà chơi.”
Nghe thấy lời này ánh mắt hai đứa nhỏ đều sáng lên, chẳng qua rất nhanh Tiểu Bắc đã túm chặt góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Có phải…… rất đắt tiền?”
Tiểu Đông cũng hoảng loạn theo.
Khúc Tiểu Tây lúc này đã giao tiền, xác thật không rẻ chút nào, chỉ một bộ cờ tướng mà tới 3 đồng bạc. Thậm chí so với nhiều đồ vật cô vừa mua còn đắt hơn nhiều.
Dù thế cô vẫn nhẹ giọng: “Có chút đắt nhưng vui vẻ cũng rất quan trọng nha. Hơn nữa cái này có thể dùng thật lâu thật lâu mà không hỏng. Nếu bọn mình muốn, đại khái có thể sử dụng tám năm, mười năm cơ. Tính bình quân thì mỗi năm chỉ mất khoảng mấy chục hào; lại chia đều từng tháng cũng chỉ mất vài hào; tiếp tục chia theo ngày, ai da, tính không ra; bốn xuống năm lên, có phải hay không giống như không mất tiền?”
Chưởng quầy: “!!!”
Còn có thể tính như vậy?
Nghe vậy Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc vui sướиɠ cong khóe miệng nói: “Đúng vậy, không cần tiền.”
Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, bọn mình đi!”
Ba người đều vui vẻ, trên đường trở về lại mua tờ báo giá 6 phân. Loại báo này mất mấy phân đã mua được, cũng coi như sách báo lưu hành tương đối phổ biến.
*Phân: đơn vị tiền Trung Quốc. Trong đó: 1 tệ (đồng, nguyên) = 10 hào (10 mao); 1 hào = 10 xu (phân)