**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Cô sắp xếp lại sách đã chọn, tùy ý chỉ chỉ: “Tôi thấy dao rọc giấy này cũng ổn, cũng gói lại cho tôi đi.”
Cô mua lung tung một lúc, nhìn qua không phải những món đồ đắt đỏ nhưng tính tính toán toán lại cũng tốn không ít tiền, lúc Khúc thị nghe được: “29 đồng” cảm thấy tim như bóp chặt đau nhói.
Khúc Tiểu Tây thật không rõ, bà cô này cũng thuộc con nhà phú quý mà sao lại bày ra bộ dáng bủn xỉn như vậy chứ?
Hầy, cô cũng chẳng thèm để ý, chỉ nói: “Mấy đồ này đều đặt vào trong xe đi.”
Cô muốn đi loanh quanh nhìn ngó một chút, nói: “Bên cạnh là tiệm quần áo sao? Cô, đi, chúng ta đi xem.”
Khúc Tiểu Tây không khách khí, vừa vào cửa liền kinh ngạc hô một tiếng: “Váy này quá đẹp, nếu mình thành hôn, mặc vào trông sẽ rất xinh.”
Cô thử cũng không thử đã bắt đầu sai phái: “Gói lại cho tôi.”
Tiếp đến lại chỉ chỉ: “Nha, cái kia cũng đẹp, gói lại.”
Liên tiếp chỉ bốn năm bộ, mặc thử cũng không thèm, nhìn vào chưa chắc đã hợp với vóc dáng cô nhưng cô vẫn mở miệng yêu cầu gói lại rồi quay đầu vui sướиɠ hài lòng nhìn Khúc thị: “Cô, ngài trả tiền đi. Cháu biết ngài thương cháu nhất mà.”
Khúc thị nắm chặt nắm tay, cố gắng chống đỡ cơ thể nhưng ý nghĩ về bữa cơm chiều đã bay biến cả.
Khúc Tiểu Tây hô một tiếng nói: “Đi dạo lâu như vậy, cháu cảm thấy có chút đói, chúng ta đi ăn chút gì đi!”
Cô thuận thế giữ chặt Khúc thị, kéo mụ cùng đi ra ngoài: “Cháu hình như nhìn thấy một cửa hàng bánh bao thịt lừa đấy, chúng ta đi ăn thử một chút, sau đó mua thêm một ít về cho người trong nhà đi.”
Tiệm bánh bao cách bên này khoảng nửa con phố, không ngờ khi tới nơi, xe dừng lại, bọn cô cùng vào cửa, Khúc Tiểu Tây đột nhiên suýt trượt chân, cô hốt hoảng bám vào hòm thư, oán giận: “Thật nguy hiểm.”
Khúc thị cùng cô ra ngoài đã tức đến thất khiếu* bốc khói, chỉ chốc lát như vậy đã tiêu không biết bao nhiêu tiền nữa.
*Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng
Nếu không phải mụ không thể… nếu không phải nó… !!!
Khúc thị cố nhịn xuống, hai người ra ngoài một chuyến, chạng vạng mới về. Khúc Tiểu Tây mặt mày hớn hở còn Khúc thị lại banh mặt ra như bị ai thiếu tiền.
Khúc Tiểu Tây sai kẻ hầu đem đồ mua được dọn hết về phòng mình, cô cũng chẳng thu dọn, rất nhiều đồ cứ tùy ý ném vào chỗ đầu giường đặt xa lò sưởi.
Khúc Tiểu Tây lượn một vòng, khi về cuối cùng cũng thành thật một ít, mỗi ngày nghịch xem những báo chí sách ảnh kia, ngẫu nhiên còn tới thư phòng Bạch lão gia lấy sách về đọc, bộ dáng có vẻ thật sự dốc lòng cầu học.
Mà cùng lúc đó, mấy nhà báo đứng đầu trong thành đều nhận được một phong “Tin mật báo”.
Phong thư này dùng tiếng nước ngoài viết, nội dung mật báo là tai họa của một nhà Khúc gia có ẩn tình khác.
Nghe nói, Khúc gia tiên sinh đã từng thay cha của “Người báo tin” này bảo quản một bức họa, bức họa này tuy không đáng giá tiền, lại chẳng phải tuyệt tác từ danh gia gì nhưng trong đó lại ngầm chỉ ra vị trí của một kho báu. Đây là nơi tổ tông nhà hắn cất giấu một đống đồ cổ giá trị liên thành. Hắn vốn muốn tìm đến Khúc tiên sinh lấy về bức họa này nhưng không may gặp phải đuổi gϊếŧ.
Đồng thời Khúc gia cũng xảy ra chuyện. Hắn hoài nghi Khúc gia không phải bị tai nạn “Ngoài ý muốn” gì mà giống hắn đều vì tài bảo mới dẫn họa tới. Hiện hắn đang bị trọng thương không trị khỏi, thời gian còn lại không nhiều lắm, trước khi chết hắn muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra, vì Khúc gia đòi lại công đạo.
Mật báo viết không lâu, trên trang giấy ố vàng còn có chút mùi mực, tuy chữ viết hỗn độn, ngữ pháp cũng có chút không rõ ràng nhưng cách nói lại cực kỳ lưu loát.
Báo Văn hóa Giải trí Phụng Thiên.
Chủ biên cầm phong thư kích động nhìn vài người trong văn phòng một lượt: “Mọi người thấy thế nào?”
“Đồ cổ giá trị liên thành, nếu chúng ta có thể tìm được……” Một gã đàn ông tô son trát phấn nhanh chóng sinh ra biểu cảm mơ mộng, một khuôn mặt vì bốn chữ “Giá trị liên thành” mà rơi vào trạng thái mừng như điên.
Chủ biên: “Phong thư này không chỉ chúng ta có, mấy người không biết sao? Hắn nói đưa tin cho cả cho tám đầu báo lớn ở Phụng Thiên Thành.”
“Thế cũng không thể công bố, kể cả tám nhà cùng có thì tóm lại chỉ mọi người biết với nhau. Nếu thật sự công khai trên báo chí tức là toàn bộ Phụng Thiên Thành, thậm chí địa phương khác cũng đều biết.”
“Tôi cũng cảm thấy không thể công bố, chúng ta đều không thể suy đoán thật giả, ngữ pháp lại sai nhiều như vậy……”
“Kỳ thật cũng không phải sai hết chứ? Năm đó tôi du học phát hiện có rất nhiều thành phố nhỏ bọn họ phát âm cũng không hoàn toàn giống nhau. Dù thế vẫn có thể nghe hiểu lẫn nhau. Tiếng Anh không có cách nói chuẩn xác. Người này có vẻ như đã ở nước ngoài lâu rồi.”
Vài người cứ thế lại cãi nhau.
“Nếu ở nước ngoài lâu thì độ tin cậy của phong thư này không phải lại càng cao sao? Kẻ có tiền mới xuất ngoại, vì họ có gia sản phong phú.”
Đột nhiên có người nhắc tới: “Sau khi mấy trưởng bối Khúc gia chết, gia sản Khúc gia đều bị Bạch gia thu vào?”
“Mấy người nói, chuyện này…… có thể liên quan đến Bạch gia không?”
Mọi người lập tức suy nghĩ sâu xa hơn, tuy nhiên rất nhanh lực chú ý đã tập trung lại vào mẩu tin “Mấy người nói tranh là tranh nào? Tin này cũng không viết.”
“Xuy, ai ngu như vậy? Lại có thể viết ra? Nếu là đồ của tôi, tôi tình nguyện giấu kín tài bảo đi ấy chứ.”
Cuộc nói chuyện tương tự cũng xuất hiện ở những xã báo khác.
Mọi người đều muốn biết, Khúc gia có phải vì vậy mới bị liên lụy xảy ra chuyện ngoài ý muốn không.
Mọi người đều muốn biết, chỉ là bức tranh nào mới đúng?
Bức tranh nào vậy?
Tóm lại chuyện này tuy rằng có người cố gắng hết sức giấu giếm nhưng trong một ngày giống như có cánh bay nhanh, tản ra khắp nơi tới “Các nhân vật lớn”, tất cả nhiều ít đều biết được.
Một kho báu đồ cổ giá trị liên thành!
Giá trị cỡ nào khiến người ta thèm muốn!
Lúc này Bạch lão gia đột nhiên phát hiện nhà gã ta dường như náo nhiệt hơn hẳn. Đám “Bạn tốt” của gã ta có vẻ nhiều hơn, người tới cửa thăm viếng nối liền không dứt.